Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 57




Chương 57: Cùng ăn kẹo hồ lô

Người đàn ông ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng có chút hứng thú: ‘Để xem cô ấy muốn làm gì trước?” Ngô Đức Cường giật mình.

Này, giọng điệu của cậu ba, có phải là có chút cưng chiều khác lạ không? Không, không phải, vừa rồi anh ta nhất định là choáng váng, nên nghe lầm rồi! Ngô Đức Cường vội vàng lắc đầu, xua đuổi ý nghĩ kỳ quái, nghiêm túc nhìn về phía Ôn Thục Nhi.

Ở bồn hoa.

Dù là đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng Ôn Thục Nhi vẫn bị khí thế ngạo nghễ của đám Ị phóng viên này ép phải lùi sát về phía bồn hoa.

Cô giả vờ cầm không chắc cây cọc rơm kẹo hồ lô trong tay, khua xung quanh nhóm người một cách bừa bãi, nhưng khuôn mặt lại cười an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, mình làm được! Mình có thểi” Chiếc cọc rơm cảm đầy kẹo hồ lô là một phiên bản cấp thấp của chùy.

Mặc dù trông vô giá trị nhưng nếu có thể làm xước camera hoặc máy ảnh, thì sẽ trở nên vô cùng đáng giá.

Nếu bị nó đập vào mặt, thì chắc chắn sẽ bị hủy hoại dung nhan.

Không sợ mới là lại Một số phóng viên đang chĩa micro vào mặt Ôn Thục Nhi đã thấy điều này và sợ hãi lùi lại vài bước.

Những người khác cũng lùi lại hết lần này đến lần khác, để dành ra một khoảng cách vừa đủ an toàn với Ôn Thục Nhi.

“Với sự gan dạ này của các người, các người còn muốn đánh nhau với chị đây?” Ôn Thục Nhi trong lòng cười nói.

Cô ấy năm chắc chiếc cọc rơm kẹo hồ lô, và nói một cách oan ức: “Tại sao các người không tin tôi?” “Tin tin, chúng tôi đặc biệt tin tưởng ở cô.” Một phóng viên trả lời: “Cô là cô Ôn Thục Nhi, đúng không? Vợ mới cưới của cậu ba nhà họ Hoắc?” Ôn Thục Nhi gật đầu: “Đúng vậy đó!” Các phóng viên đột nhiên sôi sục, tranh nhau bắt đầu đặt câu hỏi.

“Cô Ôn, nghe nói cô là con gái ngoài giá thú? Chuyện này có đúng không?” “Cô Ôn, với thân phận như vậy, sao cô quen được cậu ba nhà họ Hoắc? Cô thật sự được gả vào đó để xung hỉ sao?” “bã Ôn Vì sợ Ôn Thục Nhi không nghe thấy, giọng của họ mỗi người một lớn hơn, và câu hỏi của họ cũng lắt léo hơn.

Ôn Thục Nhi không hề hoảng sợ, trên mặt vẫn luôn giữ một nụ cười giản dị, nhìn người này người nọ phối hợp…

Cho đến khi họ mệt và dừng lại, Ôn Thục Nhi ngọt ngào nói: “Đừng lo, hôm nay tôi rảnh, tôi sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào mà các người hỏi. Chỉ là hôm nay đi học cả ngày nên tôi rất mệt. Các người hãy để tôi ăn một cây kẹo hồ lô trước, được không? ” Trước khi mọi người trả lời, cô ấy đã lấy một chiếc kẹo hồ lô, và dứt khoát xé lớp vỏ bên ngoài nó ra để ăn.

“Chà, ngon quát” Cắn một nửa quả táo gai, Ôn Thục Nhi nheo mắt mãn nguyện: “Loại táo này giòn và ngọt, ăn ngon và không bị dính. Táo gai có vị chua chua, ngọt ngọt và mọng nước. Chắc chắn là quả chín tươi ngon nhất. Được hái đúng thời gian, và ngâm theo phương pháp cổ xưa. Chà, ngay cả thanh tre này cũng mang hương thơm tươi mới của tre! ” Chiếc loa được treo trên ngực Ôn Thục Nhi, âm thanh giòn giã khi cô căn bọc đường, âm thầm được khuếch đại vào tai mọi người, cùng với tiếng nuốt nước bọt của cô.

Cảm giác miệng chua chua ngọt ngọt, nước bọt ứa ra, vừa sinh động lại vừa rõ ràng.

Các phóng viên có mặt đã la hét trước đó, còn cầm các dụng cụ chạy xung quanh, nên bây giờ cổ họng họ đã khô và kiệt sức.

Giờ phút này, bọn họ đều không khỏi nhìn chăm chằm Ôn Thục Nhị, liền nuốt nước bọt trong tiềm thức.

Có người không nhịn được liền nói xấu một cách đố ky: “Quả nhiên là con gái ngoài giá thú, không biết làm sao lại gả vào nhà họ Hoắc. Cô ta chẳng có phẩm chất gì cả.” “Đúng vậy. Cô ba nhà họ Hoắc không biết xấu hổ đứng ở ven đường ăn, còn là ăn kẹo hồ lô rẻ tiền.” Có người đồng ý.

Một nụ cười xấu xa gợi lên nơi khóe miệng Ôn Thục Nhi, ăn xong hai quả táo gai | đường liền mở mắt ra.

Nhận thấy bộ dạng mọi người đang thèm thuồng, cô lập tức nở nụ cười thân thiện: “Trông mọi người cũng mệt đấy nhỉ! Thế này đi, tôi sẽ mời mọi người ăn kẹo hồ lô, vừa ăn vừa nói chuyện, được không?” “Được được.” Mọi người đều đã chảy nước miếng, họ liền vội vàng đồng ý.

“Được rồi, đây là của anh.” “Nào, cầm lấy cái này.” Ôn Thục Nhi nghiêm mặt phát cho từng người một, một lát sau đã chia ra mấy chục viên kẹo.

“Ừ, vẫn chưa đủ! Những người đứng ở phía sau đã có chưa?” Cô lo lắng gãi đầu, chợt nhướng mày mỉm cười: “Hay là như thế này đi, dù sao cũng là đồng nghiệp, ai cũng vất vả. Anh em hiểu nhau, chia đôi một cây kẹo, ăn tạm cho đỡ khát, có còn hơn không!” “Được chứ!” “Vậy thì chia ra!” Mấy anh phóng viên nhìn nhau rồi anh căn một cái, tôi căn một cái, những người khác cũng làm theo.