Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 62




Chương 62: Tới khu trung tâm mua sắm Hoắc Kiến Phong không nói, chỉ khẽ nhướng mày.

Ngô Đức Cường hiểu ý, lập tức tiến lên một bước nói với nhân viên bán hàng: “Cảm ơn cô, hãy giúp cô ba của chúng tôi giới thiệu vài bộ quần áo phù hợp với cô ấy.” “Cô ba?” Nữ nhân viên sửng sốt, lần theo tầm mắt của Ngô Đức Cường nhìn liền thấy Ôn Thục Nhi đứng bên cạnh, lại càng kinh ngạc nói.

Người phụ nữ này, còn trẻ mà trông xấu quát Kiếp trước người này đã cứu cả dải ngân hà sao? Mà lại có thể kết hôn được với người đàn ông đẹp trai và nhiều tiền như vậy! “Không phải chọn cho cô gái đó sao?” Ôn Thục Nhi lẩm bẩm, sửng sốt vài giây mới định thần lại, vội xua tay nói: ‘Không, không cần, tôi chỉ cần mặc đồng phục học sinh đến trường là được.” “Cô không ở trường 365 ngày trong năm.

Khi tan học, cô hãy mặc thứ khác đi.” Giọng nói của Hoắc Kiến Phong trầm thấp và lạnh lùng.

Ôn Thục Nhi liếc qua quần áo trên giá, thấp giọng lẩm bẩm: “Nhưng những bộ quần áo này hình như không hợp với khí chất của tôi!” Nhìn thấy Ôn Thục Nhi là nhân vật chính, nữ nhân viên liền lịch sự đưa ra ý kiến: “Cô ơi, chúng tôi là một thương hiệu nổi tiếng quốc tế, rất nổi tiếng trong lĩnh vực thời trang. Cô cũng có thể thử trước rồi mới quyết định.” Ôn Thục Nhi do dự nhìn Hoắc Kiến Phong.

Hoắc Kiến Phong gật đầu, cô miễn cưỡng trả lời: “Vậy thì, chúng ta thử trước đi.” Nữ nhân viên vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đưa Ôn Thục Nhi đi chọn.

“Thưa cô, bộ này là mẫu mới mùa này của chúng tôi. Được thiết kế bởi một nhà thiết kế nổi tiếng, chỉ tiết rất hoàn hảo, nó chắc chắn sẽ làm nổi bật thân phận đáng quý của cô.” Nữ nhân viên chỉ vào một bộ quần áo và nhiệt tình giới thiệu nó.

Ôn Thục Nhi nhìn quần áo, trong lòng không khỏi vui vẻ! Váy dài ôm body màu trắng sữa, thiết kế ôm eo và cổ chữ V khoét sâu, với áo ghi lê lông thú sang trọng, chẳng phải nó vô cùng đắt tiền sao! Cô giả vờ ngây ngô và hỏi: “Oa, đẹp thật đấy. Nhưng tôi vẫn còn là học sinh, không phải là không thích hợp cho lắm sao?” “Thích hợp chứ. Có gì mà không hợp? Cô mặc thường ngày, chứ không phải mặc đến trường.” Nữ nhân viên bán hàng cố gắng thuyết phục.

“Cô nói vậy, hình như cũng rất có lý.” Ôn Thục Nhi ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Vậy thì hãy lấy xuống, để tôi cho Kiến Phong nhà tôi xem thử.” “Vâng” Nữ nhân viên nhanh chóng di chuyển, thuận tay cầm thêm vài bộ có phong cách tương tự đưa cho Ôn Thục Nhi.

Ôn Thục Nhi vắt quần áo lên cẳng tay, tình cờ mác cũng rơi ra.

Cô nhìn lướt qua các mức giá tận mấy chục mấy trăm triệu phía trên, trong lòng tự mỉa mai: quả nhiên là mình không đoán lầm.

Nhân viên bán hàng không hề giới thiệu những bộ quần áo phù hợp, mà đơn thuần chỉ là vì doanh thu mà thôi.

Ôn Thục Nhi ôm quần áo trở lại bên người Hoắc Kiến Phong, cười nói: “Kiến Phong, cảm ơn anh dẫn tôi đi mua quần áo.

Anh có thể giúp tôi xem được không. Bộ váy này có đẹp không?” Vừa nói cô vừa nhấc váy trắng ra ướm thử lên trên người, đặc biệt kéo chiếc cổ chữ V xuống thật sâu.

Sau một hồi loay hoay, cô chọn một bộ váy dài màu đen khác để lộ phần lưng hõm bằng ren ở phía sau…

Khuôn mặt tươi cười giản dị ngây thơ cùng chiếc váy dài phong cách chững chạc này, trông có một sự kỳ quặc khó tả.

Ngô Đức Cường không khỏi lẩm bẩm: “Độ hở hang của chiếc váy này thật sự hơi bạo!” Lông mày của Hoắc Kiến Phong khẽ cau lại.

“Đúng vậy nhỉ? Tôi cũng nghĩ như vậy!” Ôn Thục Nhi vội vàng bước xuống bậc thang: “Kiến Phong, tôi cũng không thích cái này. Tôi có thể đến cửa hàng khác chọn đồ được không? Lần đầu tiên anh mua quần áo cho tôi, nên tôi muốn mua kiểu quần áo thoải mái, đẹp mắt và chủ yếu là bản thân tôi thích nó. Như vậy thì, tôi có thể khoe nó với các học sinh khác. ” Bộ quần áo Kiến Phong đã mua cho cô! Cô cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ về nó, một nụ cười trẻ thơ gợi lên trên môi cô.

Lông mày của Hoắc Kiến Phong nhướng ra, giọng điệu vẫn nhàn nhạt: “Được rồi.

Trung tâm mua sắm này, cô chọn cái gì cũng được. Nếu cô không hài lòng, chúng ta sẽ đến trung tâm thương mại khác. Nếu vẫn không phù hợp, tôi sẽ tìm người thiết kế riêng cho cô.” Tình hình này là phải thay đổi phong cách đồng phục học sinh này rồi! Thấy thái độ kiên quyết của anh, Ôn Thục Nhi ngoan ngoãn gật đầu, “Ừm ừm, tôi nghe theo anh. Nhưng ở trung tâm mua sắm lớn như vậy nhất định sẽ có thứ tôi thích. Không cần phải đi đâu xa, cứ ở đây chọn là được.” Cô xoay người trả lại quần áo cho nữ nhân viên: “Cảm ơn cô, chúng tôi đi chỗ khác xem thử.” Nói xong cô chủ động nắm lấy xe lăn đẩy Hoắc Kiến Phong ra ngoài.

“Ồ, được thôi, mọi ngươi đi từ từ!” Nhìn thấy chuyện sắp thành lại hỏng, nữ nhân viên bán hàng chỉ có thể giậm chân bất đắc dĩ.

Ôn Thục Nhi đứng ở hành lang liếc mắt đi chỗ khác, toàn bộ tầng lầu toàn là hàng hiệu xa xỉ.

Khi ánh mắt rơi vào tấm biển trên thang cuốn, cô chợt nảy ra một ý tưởng: “Kiến Phong, phong cách của tầng này quá chững chạc, trông già dặn, không thích hợp với những sinh viên đại học trẻ trung, sôi nổi như tôi. Tôi muốn đi xem những cửa hiệu quần áo cho thiếu nữ ở tầng trên, được chứ?” “Ừm” Hoắc Kiến Phong gật đầu, đẩy xe lăn.

Ôn Thục Nhi vội vàng ngăn lại: “Anh và trợ lý Cường cứ ở đây nghỉ ngợi, tôi tự đi là được.” “Không sao.” Hoắc Kiến Phong ôn hòa nói.

“Nhưng, nhưng tôi…