Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 90




Chương 90: Không cần nó nữa

Hoäc Vân Hạo ngồi phịch xuống ghế chán nản nói: “Cháu biết rồi, cháu biết người phụ nữ kia sẽ không buông tha cho cháu như thế này!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoắc Phương Nam: “Ông hai, ông vẫn còn tin người phụ nữ kia thật sự là kẻ ngốc sao?” Hoắc Phương Nam do dự, không trả lời ngay.

Đôi mắt đỏ ngầu của Hoắc Vân hạo đầy hận ý, giọng điệu lạnh lùng: “Ông hai, nghĩ lại xem, từ khi cô ta được gả vào nhà họ Hoắc chúng ta, trong nhà đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi? Có chuyện nào không liên quan đến cô ta không? Cháu nghĩ cô ta không chỉ là con đĩ nhiều mưu lắm kế, có thu qoạn qọc ác mà còn là một mầm họa. Cô ta đến nhà họ Hoắc của chúng ta, chính là để tiêu diệt nhà họ Hoắc của chúng tai” Hoắc Phương Nam suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Cháu nói như vậy có vẻ cũng hơi có lý. Nhưng hiện tại chúng ta không có bằng chứng. Cô ta còn là người được bà cụ coi trọng nâng niu, cho nên tạm thời đừng gây phiền phức cho cô ta.” “Vậy thì ông có thể nhân tâm trơ mắt nhìn cháu vào nhà họ Ôn ở rể như thế này sao?” Hoắc Vân Hạo không cam tâm, nước mắt lưng tròng nhìn ông ta: “Ông hai, bây giờ cháu là cháu trai duy nhất của ông! Không phải ông nói là ông yêu cháu nhất sao?” Hoắc Phương Nam thở dài: “Suy cho cùng là cháu đã có lỗi trước. Về điểm này, cháu không nên cố chấp nữa. Ngoan, nghe lời bà cụ, hãy kết hôn trước đi.” Hoắc Vân Hạo không nói lời nào, nghiến răng nghiến lợi.

Hoäc Phương Nam an ủi: “Cháu yên tâm đi, cháu cũng nói là cháu là chắt của nhà họ Hoäc chúng ta. Cháu nghĩ đi, bà cụ là người tuân thủ quy tắc của tổ tông như vậy, sao có thể bằng lòng để cho chắt quý giá của mình tới ở rể nhà người khác được chứ? Chẳng qua là kế tạm thời trong tình huống lúc đó mà thôi! Chưa biết chừng, trong lòng bà cụ, cũng đang nghi ngờ cô ta đấy!” “Thật sao?” Hoắc Vân Hạo ngẩng đầu, ánh mắt lại sáng lên.

Hoắc Phương Nam gật đầu lia lịa: Quan trọng nhất là cháu phải ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ còn có thể lấy được một khoản tiền lập gia đình không hề nhỏ. Về vấn đề tiền bạc, bà cụ sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với cháu. Không phải cháu vẫn luôn muốn mở một công ty game đồ họa của riêng mình sao? Có số tiền này, chưa cần nói là mở một công ty, có khi là còn đủ để mở vài công ty nữa đấy.” Nghĩ đến việc sẽ sớm có được công ty game đồ họa của riêng mình, Hoắc Vận Hạo lập tức gạt hết mọi phiền não, hưng phấn xoa xoa tay: “Ông hai, cháu tin ông. Ông tuyệt đối không được nói dối cháu đâu đấy! Ông phải giúp cháu thuyết phục bà cụ, sớm đón cháu về nhà.” Hoắc Phương Nam nhướng mày đắc ý nói: “Được rồi, ông nhất định sẽ giúp cháu thuyết phục bà cụ, không chỉ khiến bà cụ sớm đón cháu về, còn khiến bà phải đưa thêm tiền cho cháu lập gia đình nữa.” “Cảm ơn ông hai!” Hoắc Vân Hạo vui vẻ cười nói.

Kết hôn xong vẫn có thể ly hôn, kết hôn xong vẫn có thể ra ngoài rong chơi như thường.

Chỉ cần khoản tiền dùng để lập gia đình đó tới tay, anh ta có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn.

Nghĩ đến cuộc sống mới sắp tới, Hoắc Vân Hạo lại có chút mong đợi trong lòng.

Biệt thự nhà họ Ôn, phòng khách.

Ôn Thanh Tuấn trong lòng tức giận, đập mạnh chén trà trong tay xuống đất: “Tất cả đều là lỗi của con đĩ Ôn Thục Nhi này! Con mẹ nó đúng là mầm họa! Nếu sớm biết nó sẽ hại Như Phương như thế này. Đáng lẽ hồi đó bố mày nên dìm chết nó trong nhà vệ sinh.” “Rầm” một tiếng, tách trà bị vỡ tan tành, sàn nhà lộn xộn.

Những người giúp việc đã sợ hãi đến nỗi trốn trong phòng.

Trần Xuân Trúc nhìn chằm chằm Ôn Thanh Tuấn, nhẹ giọng khiển trách: “Ông nhỏ giọng đi, đừng làm cho Như Phương sợ hãi.” Nói xong, bà ta nhanh chóng dựa vào ghế sô pha, nắm lấy vai Ôn Như Phương, dịu dàng vỗ về nói: ‘Bảo bối đừng sợ, chúng ta đã về nhà rồi, không ai có thể làm tổn thương con nữa, đừng sợ, đừng sợ…” Ánh mắt của Ôn Như Phương đờ đẫn, khắp người bẩn thỉu cuộn tròn trong vòng tay của Trần Xuân Trúc, run lẩy bẩy.

Mái tóc rối bù, khuôn mặt kiêu hãnh và xinh đẹp lúc trước vô cùng thảm hại.

“Bà chỉ biết dỗ dành con bé đừng sợ thì có ích gì? Việc quan trọng nhất bây giờ là thằng nhóc Hoắc Vân Hạo đó chuẩn bị đến nhà chúng ta ở rể, bà có hiểu không?” Ôn Thanh Tuấn tức giận.

Trần Xuân Trúc liếc ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Ở rể thì ở rể. Có gì to tát đâu! Nếu thật sự gả Như Phương qua đó, tôi mới không nỡ đấy! Tôi thấy mỗi người trong nhà họ Hoắc đều không phải dạng vừa, đến lúc đó mà có bắt nạt Như Phương, chúng ta đều không biết. Vẫn là ở nhà, yên tâm!” Ôn Thanh Tuấn liếc bà ta một cái: “Bà thì hiểu cái gì chứ? Con gái mà đã gả đi thì cũng như nước đã bị hắt đi, con trai đã bị gả đi, vậy thì cũng như vậy! Lúc đầu tôi coi trọng Hoắc Vân Hạo là bởi vì nó là chắt của nhà họ Hoắc, hiện tại vẫn là chắt duy nhất! Nhưng bây giờ bà cụ “gả” nó đi, để nó ở rể, rõ ràng là không còn thích nó, không cần nó nữa. Bà đã hiểu chưa?” Trần Xuân Trúc ngơ ngác nhìn ông ta: “Không hiểu.”