Cô Vợ Hung Dữ

Chương 60: Trở thành gia đình (hạ)




Sau khi Nguyệt Nguyệt kiểm tra việc mang thai tại bệnh viện Paris, Tường Tử lập tức báo tin cho người trong nhà, qua sự bàn bạc chung của hai nhà, quyết định phái máy bay riêng của ông cụ Khúc đón Nguyệt Nguyệt trở về, để cô hưởng thụ đãi ngộ của lãnh đạo. Thế nhưng cô vẫn hơi lo lắng, học trò cô còn đang ở đây. Cô trở về thì bọn họ làm sao đây?

Tuy nhiên sau khi Tường Tử gọi một cú điện thoại cho Lương Hướng Huy trước mặt Nguyệt Nguyệt, mọi vấn đề đều được giải quyết. Khi nhận được điện thoại của Tường Tử thì Lương Hướng Huy đang ngâm mình, vừa nghe Tường Tử bảo anh ta đến Paris dẫn dắt đám nhóc trứng thối kia, anh ta lập tức định cúp máy, nhưng sau khi anh nói là mệnh lệnh của Nguyệt Nguyệt, anh ta vội vàng gật đầu nói được, hoàn toàn không có chút ý nghĩ phản kháng nào trong đầu, anh ta cũng không muốn cô trở về trừng trị anh ta.

Chẳng phải là Paris thôi ư? Anh ta cũng không phải chưa từng đi, hơn nữa Cố Ninh Viễn vẫn đang ở Anh, đúng lúc dẫn đám nhóc theo đi phá phách, cũng không uổng phí tình bạn “cách mạng” nhiều năm vậy giữa anh ta và Cố Ninh Viễn, có chuyện xấu anh ta nhất định sẽ nghĩ đến Cố Ninh Viễn, yên tâm đi.

Sau khi trông chừng Nguyệt Nguyệt ngủ say, Tường Tử nhét góc chăn cho cô, cố ý dặn dò y tá trông chừng bên cạnh, nói nếu cô tỉnh lại thì gọi điện cho anh ngay. Sau đó anh xoay người rời khỏi, rồi đi tới khách sạn.

Anh muốn tìm người tính sổ!

Đi vào khách sạn, anh lười đi tìm đám nhóc kia, trực tiếp gọi điện thoại cho Quan Dương, vừa nối máy anh liền thấp giọng ra lệnh: “Tôi cho cậu ba phút, gọi hết mấy đứa nhóc con kia tới đại sảnh khách sạn!” Sau đó anh chẳng để cho Quan Dương có cơ hội nói chuyện mà cúp máy ngay.

Tuy rằng Nguyệt Nguyệt không nói gì về nguyên nhân bất tỉnh, có điều đám người mà cô nhắc tới không thể thoát được liên quan, nếu cô không muốn kể thì anh sẽ không truy đến cùng, bởi vì có làm cũng vô dụng, anh không có lá gan chất vấn cô đâu. Cơ mà lúc ấy ngoài Nguyệt Nguyệt ra thì còn có những người khác, chẳng phải sao?

Quan Dương vừa nhận được điện thoại của Tường Tử, tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, cậu ta chỉ ngây ngốc cầm di động đứng trong phòng riêng KTV, hồi lâu chẳng lấy lại tinh thần, cho đến khi cậu bạn bên cạnh đi qua vỗ vai cậu ta thì cậu ta mới lấy lại tinh thần, cậu ta giống như mông bị đốt nhảy lên, cầm micro gào thét với lũ bạn trong phòng, “Mau theo tôi xuống đại sảnh dưới lầu tập hợp, huấn luyện viên Lâm ma quỷ tới rồi!!!”

Nhất thời cả phòng yên tĩnh, sau đó chợt nghe tiếng ly tách vỡ vụn, nhưng bọn họ làm sao còn lo lắng tới những điều này, cả đám cầm đồ đạc trong tay chẳng biết của ai mà chạy ra ngoài, hận không thể mọc thêm hai cái chân nữa.

Đợi đến khi Quan Dương và những người liên quan tóc tai bù xù nhếch nhác chạy đến đại sảnh khách sạn, nhìn thấy Tường Tử mang sắc mặt u ám đứng bên cạnh cây cột, cả đám lập tức có nỗi xung động xoay người bỏ chạy, cơ mà cũng may bọn họ còn có đầu óc, vẫn nhịn xuống.

Đám nhóc ăn mặc lôi thôi đứng ngay ngắn trước mặt Tường Tử, sắc mặt trắng bệch nghiêm nghị cùng cất tiếng cúi đầu: “Huấn luyện viên Lâm, bọn em xin lỗi, bọn em đã tới trễ.”

“Ồ? Vậy phải làm sao?” Tường Tử lạnh lùng hỏi ngược lại.

“Bị phạt!” Mọi người cắn răng trả lời.

“Ừ, tốt, các cậu vẫn còn nhớ.” Anh gật đầu.

Mọi người chẳng dám tiếp lời.

Tường Tử không để ý, tùy ý đi vài bước về phía trước, anh tự nhiên nghiêng người nhìn đám nhóc nói: “Đáng lẽ tôi nên phạt các cậu, có điều nghe Nguyệt Nguyệt nói hôm qua các cậu có giúp cô ấy giữ thể diện, lần này tôi sẽ không phạt các cậu.”

“Huấn luyện viên vĩ đại!” Đám nhóc lập tức vui vẻ ra mặt.

“Cơ mà tôi có chuyện muốn hỏi các cậu.” Lúc này Tường Tử nghiêm mặt nói.

“Anh cứ sai bảo.” Quan Dương trả lời trước.

“Hôm qua người nảy sinh xung đột với các người là ai?” Tường Tử híp mắt suy nghĩ, lạnh lùng nói.

“Hình như tên là Juliet gì đó.” Quan Dương nghĩ ngợi rồi trả lời, cậu nhóc bên cạnh cậu ta bổ sung, “Cái người tên Douglas Stern mới là nhân vật chính.”

“Juliet? Douglas? Gia tộc Stern ở Ý kia sao?” Tường Tử nghe xong lẩm bẩm.

“Đúng vậy huấn luyện viên, chính là hắn, ngày hôm qua còn la hét muốn phế huấn luyện viên Khúc đấy.” Mọi người vội vàng bỏ đá xuống giếng.

“Thật không? Tôi xem thử hắn có bao nhiêu lá gan. Hừ!” Tường Tử bình tĩnh thầm nghĩ, “Chẳng phải gia tộc Stern sao? Chọc giận ông đây thì ông dùng hỏa tiễn giết hang ổ của hắn! Tôi không tin đảng mafia của hắn dám đùa với ông đây!”

Đám tiểu ma vương lại sợ thiên hạ không loạn, vội vàng thêm mắm thêm muối: “Huấn luyện Khúc đâu rồi? Em thấy hôm qua bọn họ thua không cam tâm, coi chừng bọn họ trở lại tìm huấn luyện viên gây phiền toái đấy.”

“Hừ, tôi đoán cũng là bọn họ.” Tường Tử nghĩ đến Nguyệt Nguyệt hôn mê ở cửa khách sạn, càng nghĩ anh càng thấy bất thường, đè nén lửa giận bừng bừng. Anh nắm chặt quả đấm ra lệnh nói, “Xử tên kia cho tôi, tập hợp ở bãi đỗ xe. Chúng ta đi tính sổ.” Lời nói này như giới xã hội đen.

Cả đám một ngày không gây họa toàn thân khó chịu, giờ nghe mệnh lệnh của Tường Tử, ai ai cũng hưng phấn, luống cuống chạy đi xử tội kẻ thù.

Tường Tử xoay người đi xuống bãi đỗ xe ngầm, may mà anh cũng có chuẩn bị.

Mọi người hăng hái tự ôm ba lô của mình, khiêng một đống vũ khí, ngoài mặt trông rất bình thường, trong lòng đã rõ nhưng không nói ra.

Tường Tử lái xe đỗ lại trước mặt đám nhóc đặc biệt phấn khích, anh chỉ vào tám chiếc Hummer ở phía sau, “Các cậu lái xe đi theo tôi.” Nói rồi anh lái đi trước.

Đám nhóc này hoan hô hướng lên xe, thật sự khiến bọn họ nhiệt huyết sôi trào.

Tường Tử vừa thăm dò được, đoàn người Douglas Stern ngủ lại ở một pháo đài cổ kính tại vùng ngoại thành Paris, trong phạm vi năm mét đều là địa bàn của hắn, cấm xe người bên ngoài chạy vào, nhưng thế thì sao chứ? Dám động tới Nguyệt Nguyệt, sẽ tự cảm giác bị trả thù.

Nhóm Tường Tử lái xe Hummer chạy như bão táp đi vào vùng ngoại thành, pháo đài cổ nằm giữa sườn núi, phía dưới có số lượng lớn bảo vệ mặc đồ đen cầm súng trường trong tay, tại mấy trạm gác còn có bóng dáng súng máy.

Tường Tử mang theo mọi người dừng lại trước, sau đó anh xuống xe, từ trong xe anh lấy ra một cái túi thật to, “Mở cốp xe của các cậu, lấy mấy cái túi kia ra, bên trong là đạn gây mê, bom gây mê, còn có thứ khác, khà khà.”

Mọi người làm theo lời, kích động mà làm theo, Quan Dương nhịn không được hỏi: “Huấn luyện viên Lâm, chúng ta không dùng bom thật à, dùng đạn gây mê gì chứ? Lực sát thương nhỏ lắm.”

Tường Tử vỗ mạnh vào trán Quan Dương, trách mắng: “Chúng ta không phải phần tử khủng bố, muốn giết người làm gì? Cho bọn họ biết tay là được rồi.”

“Vâng, huấn luyện viên.” Sau đó đám nhóc không nói lời thừa nữa, đều tự mình hí hoáy lắp ráp.

Chưa đến một lúc, Tường Tử mất kiên nhẫn hỏi: “Lắp ráp xong chưa?”

“Xong rồi!” Cả đám cùng lên tiếng trả lời.

“Vậy lên xe, chúng ta đi thôi.” Tường Tử gật đầu, trả lời.

“Lái xe?” Lúc này bọn họ mù mờ, dựa theo huấn luyện viên trước đây dạy bọn họ, gặp phải nơi có trạm gác này, bọn họ nên bỏ xe, một mình lẻn vào.

“Đúng vậy, các cậu ấn cái nút bên phải vô-lăng, sau đó nghe mệnh lệnh của tôi, khi tôi kêu bắn ra thì ấn cái nút màu xanh bên cạnh nó.” Tường Tử lên tiếng nói.

“Ờ!” Mọi người tuy rằng vẫn rất lờ mờ, có điều vẫn ngoan ngoãn làm theo, ấn cái nút kia, kết quả khiến bọn họ chấn động.

Chiếc xe Hummer vốn bình thường đột nhiên không biết từ đâu ra chìa ra mấy cái pháo đồng, nếu bọn họ không nhìn nhầm, đây nên là khẩu pháo nòng trơn. Nhưng còn chưa kịp kinh ngạc, chợt nghe Tường Tử hô lên, “Bắn.” Thế là cả bọn đồng thời ấn xuống, tiếng “phịch phịch phịch” vang lên. Tiếng xé gió truyền đến, chỉ thấy trạm gác cách đó không xa bị sương khói bao trùm, thật vất vả sương khói tan đi, những người mặc đồ đen vốn tỉnh táo đã ngủ như lợn chết.

“Trời, lợi hại ghê. Nếu đây là đạn thật thì đoán chừng nổ sạch không còn một mảnh rồi.” Đám nhóc kia bình thường coi trời bằng vung cũng thổn thức, xem ra, nghe lời Tường Tử là rất sáng suốt.

Sau đó bọn họ chợt nghe Tường Tử ra lệnh, anh giẫm lên chân ga, chạy lên sườn núi trước, đám nhóc phía sau cũng không rớt lại, giẫm chân ga đuổi theo.

Dọc đường đi các trạm gác đều bị Tường Tử phóng đạn gây mê, một đường chiến thắng đi thẳng tới pháo đài. Tới ngoài cổng lớn chạm trổ bên ngoài, Tường Tử đâm vào cổng trước, thể hiện tính năng việt dã mạnh mẽ của Hummer, chưa tới hai cú cánh cổng mang vỏ bọc đẹp đẽ kia đã bị Tường Tử phá hủy.

Thế là nhóm người ngông cuồng phá hoại đi vào trong, chợt nghe Tường Tử ra lệnh: “Bây giờ tấn công cho tôi, bắn ngã hết tất cả đồ sống bên trong cho tôi.”

“Không thành vấn đề, huấn luyện viên.” Đám nhóc ôm một túi lựu đạn gây mê trên người, khiêng súng máy trên vai, trên lưng đeo rất nhiều dãy đạn gây tê, hân hoan chạy về phía cửa, chẳng thèm nhìn bên trong mà ném gây đạn gây mê.

Gần mười phút sau, đám nhóc trở về hai tay trống trơn, xem ra chơi rất vui. Thế là Tường Tử hỏi: “Cái gã Douglas có ở bên trong không?”

“Ở trong đó, lúc bọn em tới hắn còn ăn cơm đó, bọn em ném thẳng mười mấy trái lựu đạn, chưa đến ba giây, cả bọn đều nằm bò hết.” Đám nhóc khoa tay múa chân nói.

“Các cậu khiêng ra tất cả người sống bên trong ra đây, nhớ kỹ, từng người một.” Tường Tử căn dặn.

“Được, không thành vấn đề.” Việc này đơn giản bao nhiêu.

Chưa đến năm phút đồng hồ, mọi người bên trong được khiêng ra bị ném tới ngoài cửa. Lúc này Tường Tử mới gọi Quan Dương tới hỏi: “Tên nào là Douglas?”

Quan Dương chỉ vào người đàn ông cao to bên cạnh: “À, là hắn.”

Tường Tử gật đầu, đi vài bước tới bên người Douglas, anh ngồi xổm xuống lấy ra một cái bình nhỏ, sau đó đặt ngay mũi hắn để ngửi một chút, Douglas từ từ tỉnh lại.

Lúc này Tường Tử cười tủm tỉm với hắn: “Anh là Douglas phải không?”

“Anh muốn làm gì?” Douglas bình tĩnh đáp lại.

“Khà khà, tôi không muốn làm gì, chỉ cho anh xem thôi.” Anh đứng dậy nói với Quan Dương, “Nâng hắn dậy, đối diện pháo đài này.”

“Dạ.” Quan Dương vội vàng tiến lên dùng sức nâng Douglas lên.

Tường Tử đột nhiên xoay người, ra lệnh: “Tất cả lên xe, lùi lại năm mươi mét, chĩa thẳng pháo đài, ấn cái nút màu cam trên vô-lăng.”

“Dạ.” Đạn pháo lần lướt phóng ra, sau đó chợt vang lên tiếng nổ mạnh đùng đoàng, cả pháo đài bị đạn pháo bao phủ, Tường Tử tiếp tục ra lệnh, “Bắn ba lần liên tục.”

Thế là khi bọn họ ấn nút, cảm thấy mặt đất giống như đang run rẩy, trước mắt là ánh lửa hừng hực, pháo đài cổ kính vốn lộng lẫy gần như bị san bằng, trời, đây là bom thực sự.

Đám nhóc này lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, nhịn không được nuốt nước bọt, run rẩy nhìn Tường Tử vẫn cười tủm tỉm trước mặt, bọn họ thầm nghĩ, “Thật đáng sợ.”

Lúc này Tường Tử mới từ tốn thong thả bước đến trước mặt Douglas nói: “Đây là cái giá anh phải trả vì tổn thương bà xã tôi Nguyệt Nguyệt.”

Sau đó anh vung tay, dẫn đám tiểu ma vương lên xe đi mất.

Douglas ở một bên hận không thể bâm thây Tường Tử thành ngàn khúc.

Thế nhưng, đêm đó Tường Tử cùng Nguyệt Nguyệt trở về, Douglas có ngạo mạn cỡ nào cũng không dám chạy đến Trung Quốc giở thói ngang ngược. Có điều ngày đó bọn tiểu ma vương bị Tường Tử bỏ lại lần đầu tiên chân chính cảm nhận được cái gì gọi là bỏ mạng chân trời.

Tường Tử đi rồi, bọn họ vẫn ở lại. Douglas quyết định trừng trị bọn nhóc trước coi như lợi tức đi. Mà Lương Hướng Huy bị gọi tới cũng bị đưa vào tròng, bị mafia Châu Âu truy bắt, đuổi theo bọn họ cả ngày đêm, nếu không trốn thì đợi bị đánh đi. Thế là đoàn người chạy trốn, sau đó tới địa bàn của Cố Ninh Viễn, dựa vào sự giúp đỡ của anh ta mới chạy trốn trở về, thật là một bộ lịch sử máu và nước mắt.

Khi bọn họ trở về Trung Quốc thì Nguyệt Nguyệt đã mang thai năm tháng.

Tường Tử quả thật cực kỳ độc ác.

Trời đất ơi, hãy phát lòng từ bi, khống chế tai họa này đi.

Nhưng sự thật khắc nghiệt. Tai họa này không chỉ chẳng sao cả, mà còn có sau này.

Thế nên cuối cùng Lương Hướng Huy hiểu được, phong kiến mê tín hại người.

Đám người Lương Hướng Huy vốn trải qua sự đào vong thê thảm còn sống trở về, hiện tại bọn họ cảm thấy thần kinh đã đủ mạnh mẽ, dù ở trước núi băng cũng không thay đổi sắc mặt, song vào khoảnh khắc nhìn thấy Tường Tử dìu Nguyệt Nguyệt xuất hiện, bọn họ đều sụp đổ, tập thể gào khóc.

Cuộc đời của bọn họ hoàn toàn bị Tường Tử và Nguyệt Nguyệt làm hỏng.

Hiện giờ bọn họ thầm cầu nguyện, hy vọng Nguyệt Nguyệt không sinh ra một bé Nguyệt Nguyệt. Bằng không lại xuất hiện một cô nàng hung dữ, thế giới này sẽ bị hủy diệt.

Cơ mà ai biết được chứ?

Dù sao Tường Tử cảm thấy hạnh phúc là được rồi.

-Hoàn chính văn-