Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 46: Mắc nợ lạc tình tình




Trong phút chốc, Trác Đan Tinh chạy đến cửa sắc mặt tái nhợt, giống như xảy ra chuyện gì? Nhìn sắc mặt của bạn tốt mà tim Giản Nhuỵ Ái đập liên hồi.

“Nhuỵ Ái, không xong rồi, viện trưởng Mary bởi vì trái tim suy kiệt mà đã qua đời, làm thế nào bây giờ?”

Giản Nhuỵ Ái lảo đảo mấy bước, may nhờ Đơn Triết Hạo đỡ cô, cô nắm chặt cánh tay Đơn Triết Hạo, móng tay bấn lấy những thớt thịt của anh, Đơn Triết Hạo nhịn đau đớn, dịu dàng nói: “Tiểu Nhuỵ, em đừng khẩn trương, chúng ta sẽ đến đó xem một chút.”

Trong mắt Trác Đan Tinh tràn đầy nước mắt, chạy tới ôm Giản Nhuỵ Ái, khó khăn nói: “Tại sao phải như vậy? Việc trưởng Mary, bà ấy lương thiện như thế! Tại sao ông trời cứ muốn cướp đi tính mạng của bà ấy?”

“Làm sao có thể? Viện trưởng Mary mới năm mươi tuổi, tại sao bà ấy có thể qua đời? Đan Tinh, cậu đừng gạt tớ...”

cô không thể tin, đẩy vai Trác Đan Tinh ra, nước mắt phản bội cô, cứ không ngừng chảy xuống.

Viện trưởng Mary, là một viện trưởng của tâm hồn lương thiện, tử nhỏ đến lớn ba người bọn họ đều do viện trưởng Mary nuôi lớn, có thể nói viện trưởng Mary vừa là ba vừa là mẹ của bọn họ.

“Tớ cũng vậy hi vọng mọi chuyện đều là giả, nhưng nó là chuyện thật, viện trưởng Mary đã rời xa chúng ta rồi.” Trác Đan Tinh nói xong, cũng không kiềm được nước mặt.

“Hạo, em muốn đi gặp viện trưởng Mary, hiện tại chúng ta đi liền đi.” Giản Nhuỵ Ái vừa khóc vừa nắm cánh tay Đơn Triết Hạo cầu xin, sau đó cùng anh chạy ra ngoài.

Lúc này, đáy lòng Đơn Triết Hạo trở nên chấn động, ngăn Giản Nhuỵ Ái đang kích động chạy đi: “Tiểu Nhuỵ, đồng ý với anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không thể kích động quá mức, nhớ không? Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Giản Nhuỵ Ái căn bản không nghe được bất cứ từ gì, cô và Trác Đan Tinh đã chạy ra đến nhà xe.

Đơn Triết Hạo khởi động xe hơi, dọc theo đường đi, ba người họ không ai nói với ai tiếng nào, không khí ngột ngạt đến không thở được.

Xe nhanh chóng đi đến trước của cô nhi viện Mary!

Những đưa bé đang vay quanh thi thể của viện trưởng, gương mặt đứa be nào cũng nước mắt đầm đìa, ba người nhóm Giản Nhuỵ Ái lập tức chen vào, nhìn thấy vải trắng đã che mặt viện trưởng Mary, hai người mang theo cõi lòng không tin đứng chết lặng nơi đó.

Hốc mắt Quyền Hàn đã đỏ ửng nhìn Giản Nhuỵ Ái và Trác Đan Tinh, khó khăn nói: “Các em đã tới.”

Giản Nhuỵ Ái không thể tin, tay run run, vén vải trắng che mặt viện trưởng Mary lên, nhìn thấy gương mặt chẳng còn sức sống, ánh mắt khép chặt của bà.

‘Bịch, bịch’ hai người quỳ xuống bên cạnh viện trưởng Mary, sắc mặt Giản Nhuỵ Ái chợt tái nhợt, đôi môi trắng đến đáng sợ, cả người đều đang run rẩy, tay của cô vuốt ve đôi tay lạnh như băng của viện trưởng.

Cô không ngừng xoa, lẩm bẩm nói: “Viện trưởng Mary, sao tay của người lạnh như vậy? Có phải rất lạnh không, lạnh, để con kiếm quần áo khác thay cho người, người nằm đây làm gì thế? Nhanh lên một chút.”

“Viện trưởng Mary, chúng con tới rồi, thật xin lỗi, chúng con tới trễ...” Trác Đan Tinh không ngăn được đau khổ, nằm bên cạnh viện trưởng Mary, gào khóc, giống như muốn đen cả ruột gan của mình khóc ra bên ngoài.

Những đứa bé của cô nhi viện, tâm linh vốn đã yếu ớt hơn người, nên bọn họ không chịu nổi chuyện một người quan trọng trong trái tim mình rời đi.

Chuyện xảy ra, bọn họ sẽ như người bị sụp đổ một nửa thế giới, đây cũng có thể giải thích của chuyện đau lòng của Giản Nhuỵ Ái và Trác Đan Tinh.

Mọi người đứng bên cạnh hai người bọn họ, yên lặng rơi lệ.

Đơn Triết Hạo nhìn những giọt nước mặt không ngừng rơi của Giản Nhuỵ Ái mà tâm cũng chua xót.

“Tiểu Nhuỵ, em đừng như thế, người chết không thể sống lại được.” Đơn Triết Hạo đau lòng, dịu dàng ôm lấy cô vào lòng: “Đừng khóc!”

Giản Nhuỵ Ái rút vào trong ngực Đơn Triết Hạo, liều mạng khóc đến tê tâm liệt phổi, khóc đến hoa mắt bất tĩnh.

Cô không chịu được cảnh người thân rời đi, nhớ tới cha mẹ cũng nằm trên chiếc giường trắng, cả cơ thể lạnh như băng, mặc cho cô gào khóc, cha mẹ cũng không có đẻ ý tới, hiện tại bi kịch lại tái diễn lần nữa.

Bị kịch này, đã kích nặng nề đến cõi lòng của Giản Nhuỵ Ái!