Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 86: Nguyên nhân diễn trò




Giản Nhụy Ái nhìn bầu trời rộng lớn, hít một hơi thật sâu, kéo thân thể mệt mỏi đi trên đường, trong hốc mắt tràn ngập nước mắt, sáng sớm thời tiết âm u giống như tâm tình của chính cô.

Một chiếc xe thể thao chạy chậm như cô đi, cô liếc mắt nhìn qua bóng dáng kia, bóng dáng quen thuộc như thế, khiến cho khóe miệng cô nâng lên một tiếng cười nhạo.

Trái tim Đơn Triết Hạo rốt cuộc làm bằng cái gì, mới nói chia tay với cô, liền coi cô gái khác là vợ, còn đi ngủ với cô gái khác nữa, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?

Trước, anh đối xử với Lạc Tình Tình như thế nào, hiện tại, lại đối xử với cô như thế ấy, chẳng lẽ, đây chính là báo ứng sao?

Cô cố gắng khắc chế nước mắt của mình, lại không nhịn được mà cứ trào ra, cả người là đau thương cực lớn, vô lực chống đỡ mà phải ngồi bịch xuống đất.

Giản Nhụy Ái muốn khóc lớn, trong cuộc tình của mình với Đơn Triết Hạo, chính mình thua rồi, thua trong rối tinh rối mù, hiến thân rồi lại hiến tâm.

Cô che bộ ngực của mình lại, giống như nghe ra âm thanh cõi lòng tan nát, không biết ngồi khóc như thế bao lâu, cho đến khi trên đường người càng đến càng nhiều người qua lại, mọi người xem cô như kẻ bệnh thần kinh, cô mới đứng lên, hung hăng lau sạch nước mắt.

Cỏ dại nên có tinh thần cỏ dại, mặc kệ người khác chà đạp như thế nào, khi dễ như thế nào, đã khóc rồi, tất cả sẽ phải bắt đầu lại một lần nữa.

Cô sửa sang tâm tình xong, lau nước mắt trên mặt, mới dám trở về quán Nhân Ái, bởi vì cô biết Quyền Hàn và Trác Đan Tinh rất lo lắng cho cô.

Điện thoại di động cương quyết mà vang lên, cô dùng sức lực toàn thân mà khóc, thân thể đều vô cùng mệt mỏi, lấy điện thoại ra, nhìn tên của anh Quyền Hàn trên đó.

"Alo. . . anh Quyền Hàn, không có gì, em sẽ về, không có giọng mũi, anh đừng lo lắng, em lập tức đi về, ngày hôm qua. . . Ngày hôm qua em và Đơn Triết Hạo đi chơi, đúng, ừ đúng vậy."

Trác Đan Tinh kinh ngạc đến ngây người nhìn thân thể nhếch nhác của Giản Nhụy Ái, kinh ngạc nói: "Nhụy Ái, cô chơi với bùn đất sao, vì sao toàn thân nhếch nhác như thế!"

Giản Nhụy Ái nhìn quần áo trên người mình, lúc đó vì quá đau lòng, không có nhìn thấy trên người mình toàn là bùn đất, đầu gối, quần áo còn rách mấy chỗ, có thể ngày hôm qua núp sau tảng đá nên bị thương.

"Không có gì, trên đường trở về tớ bị té một cái, tớ thay quần áo khác là xong rồi."

Quyền Hàn kéo Giản Nhụy Ái rời đi, không vui cau mày nói: "Giản Nhụy Ái, từ khi nào em đã học người ta nói dối thế, chẳng lẽ em không biết mình nói dối rất kém cõi sao."

"Anh Quyền Hàn, em không có nói dối, em thật sự mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, các người đừng tra hỏi nữa." Giản Nhụy Ái biết mình được mọi người quan tâm, lớn tiếng phản bác là không đúng, nhưng cô khống chế không được, hiện tại tâm cô thật sự rất loạn, giống như con kiến vỡ tổ.

Cô vào nhà, tắm rửa một chút, liền nằm trên giường không nhúc nhích được, trải qua cả đêm, thân thể và cả cõi lòng cô đều đau đớn, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, nước mắt không tiếng động mà tràn ra khóe mi, gối vào đầu hòa ra một thể.

Bất tri bất giác, cô ngủ thiếp đi, mang theo nước mắt tiến vào mộng đẹp.

Trong phòng óc là một đám đầu trâu mặt ngựa, một người đàn ông hung hãng ngồi trên ghế sô pha, mắt to mày rậm, bá đạo nhìn chằm chằm về đám anh em của anh, chỉ thấy mồ hôi rịn ra trên trán họ.

"Lão đại, là ngài kêu tôi theo dõi Đơn Triết Hạo, mấy ngày nay đều nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh hắn đổi tới đổi lui, nhưng thường xuyên nhất chính là cô gái này."

Một cô gái mặc áo đầm màu hồng, mái tóc xõa xuống ngang vai, hạnh phúc nắm tay Đơn Triết Hạo.

"Chúng tôi đã điều tra, cô ta chính là người bạn gái thanh mai trúc mã của Đơn Triết Hạo, gọi là Lạc Tình Tình, Giản Nhụy Ái trước kia chỉ là thế thân đã bị Đơn Triết Hạo quăng đi.

Hôm nay còn nhìn thấy Đơn Triết Hạo lôi kéo cô gái khác, vứt bỏ cô ở trên đường, lão đại, người nói chúng ta nên xuống tay với ai, có phải nên thay đổi thành Lạc Tình Tình không, chứ mà theo dõi Giản Nhụy Ái giống như không dùng được."

Lão đại quắc mắt trừng mi nhìn chằm chằm người tên Sấu, thô bạo quát: "Thằng Khỉ con, mày không có đầu óc sao, có thể Đơn Triết Hạo chỉ tìm cô gái khác để thế thân mà thôi, hắn ta muốn bảo vệ Giản Nhụy Ái."

"Lão đại thật thông minh, nói có đạo lý, mấy ngày nay chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, nếu như có biến hóa sẽ về báo cho lão đại.." Khỉ con cợt nhã nói.

"Ngu ngốc, dĩ nhiên là phải tiếp tục, muốn dựa vào mấy đứa ngu ngốc chúng mày để báo thù, ông chủ Trần đã phải chết, Đơn Triết Hạo đã giết ông chủ Trần, cái thù này là cái thù không đội trời chung, không báo được thù, các người đừng nghĩ đến chuyện có thể tiếp tục lăn lộn trong giới xã hội đen."

"Đúng, không đội trời chung." Tất cả anh em cùng hô lớn.

Giản Nhụy Ái trong mơ màng tỉnh dậy, vì có người đẩy cô mấy cái, từ từ mở mắt, nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Quyền Hàn, yếu ớt nói: "Anh Quyền Hàn."

Quyền Hàn bưng đồ ăn đến trước mặt cô, dịu dàng nói: "Nhụy Ái, em đã ngủ cả ngày rồi, đói bụng không, đi ăn chút gì đó đi."

Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt mê mang nhìn ngoài cửa sổ, quả thật sắc trời đã chuyển màu đêm rồi, thở dài một cái, không nghĩ mình ngủ lâu như thế, vì ngủ một thời gian dài, tâm tình có chút chìm xuống, màng nhĩ ông ông chạy, lắc đầu mấy cái, nhìn trên bàn nhỏ là món sườn xào chua ngọt, củ cải trắng, canh đậu hũ, cả canh bắp ngô nữa; tất cả đều là món ăn cô thích.

Đột nhiên những uất ức với Đơn Triết Hạo đều bộc phát, buổi sáng còn hướng về phía Quyền Hàn thét lớn, áy náy càng lúc càng lớn, trong mắt hiện lên một tầng khói mù, khịt khịt mũi: "Anh Quyền Hàn."

Cô tựa như cô gái nhỏ chịu nhiều uất ức, tìm được một người thật lòng yêu quý mình, ôm Quyền Hàn khóc lớn.

"Không sao, không sao. . . . . . Nhụy Ái, đừng khóc, bất luận xảy ra chuyện gì, anh Quyền Hàn sẽ luôn ở bên cạnh em."

Giản Nhụy Ái biết trời có sập xuống, Quyền Hàn cũng sẽ thay cô chống đỡ, từ nhỏ tới lớn Quyền Hàn cứ như một vệ sĩ, tận tâm tận lực bảo vệ cô.

"Không cần đau lòng, nhớ những thứ người kia chỉ càng khiến mình tổn thương, coi như đó là động lực khiến mình tiến bộ đi."

"Động lực." Giản Nhụy Ái lẩm bẩm nói, trước mắt thoáng qua hình ảnh chói mắt, họ xứng sao, xứng đôi như mấy từ không đất dung thân vậy.

Đơn Triết Hạo là một người đàn ông cao cao tại thượng, chính là thích hợp với cô gái cao quý như Lạc Tình Tình, cô chỉ là một cây tầm gửi, một thứ cỏ dại, tại sao mình lại bị một người như thế tô đen.

"Anh Quyền Hàn, thật sự em quá ngu ngốc rồi, quá ngây thơ rồi, cho là Đơn Triết Hạo thật sự muốn ở bên cạnh mình, đã tin tưởng ngọn đèn tàn có thể phát sáng trở lại, em tin tưởng tình yêu, em tin tưởng mơ ước, em tin tưởng kỳ tích, tin tưởng anh ấy sẽ yêu một cô gái bình thường như em, anh ấy sẽ nắm tay em đón lấy cuộc sống hạnh phúc tựa như trong mơ.

Thì ra thứ kia chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng, cái gì cũng không còn, xét đến cùng, em cũng chẳng biết mình là cái gì nữa rồi."

Quyền Hàn nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng, muốn cho cô sự ấm áp và an ủi: "Đứa ngốc, em đừng cảm thấy mình là kẻ vô tích sự, vậy thì em quên hết tất cả đi, lấy dũng khí đối mặt với tất cả khó khăn, đánh bại những thứ khó khăn này, khó khăn cũng không là khó khăn, tất cả những điều tốt đẹp sẽ quẩn quanh."

"Em có thể làm được sao?"

"Đi thôi, anh Quyền Hàn sẽ dẫn em đến một nơi."