Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 876: Hắn không chết…




Biên soạn: Đức Uy

---------------------------------------------

Ngoài cửa phòng bệnh.

Sắc mặt của Hứa Thường Khôn ngưng trọng dị thường, "Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp, Oản Oản tiểu thư bị người của Tư Minh Lễ mang đi như vậy quá nguy hiểm. Nhưng hiện tại lão phu nhân hôn mê, toàn bộ Tư gia đều nằm dưới sự khống chế của các tộc lão, hành động của chúng ta cũng bị giám thị..."

Hứa Dịch nghe vậy, hướng về cha mình nhìn lại, muốn nói gì đó mà lại thôi.

Từ khi Tôn thần y nói hắn chỉ còn nửa năm tuổi thọ, Cửu gia đã bắt đầu chuẩn bị “hậu sự” của chính mình, không có khả năng không nghĩ tới tình huống này.

Hắn suy đoán, khả năng duy nhất chỉ có thể là do... chính Oản Oản tiểu thư tự mình không muốn rời đi…

Đáng chết! Vì sao sự tình sẽ biến thành như vậy, thân thể của Cửu gia rõ ràng đã đang có biến chuyển tốt...

...

Trong phòng bệnh. 

Tôn thần y nhắm mắt lại, thần sắc chuyên chú bắt mạch cho Tư Dạ Hàn, "Chờ một chút đi..."

Một bên là bác sĩ trưởng khoa, chuyên gia Tây y mặc áo choàng trắng, thần sắc ngạo nghễ, ngữ khí khẳng định mở miệng nói: "Tôn lão, mặc dù ngài là đỉnh cấp chuyên gia ở phương diện Đông y, nhưng tình huống của Tư tiên sinh đã không còn gì phải nghi ngờ nữa, vẫn nên mau chóng thông báo bọn họ! Nếu không ngay cả nhìn mặt một lần cuối cũng không nhìn được!"

Đối mặt với sự nghi ngờ của vị chuyên gia này, Tôn thần y thần sắc thờ ơ: "Ứ đọng trong lòng, vì vậy dẫn đến khí huyết không thông, máu tụ ngăn trở quá trình tuần hoàn. Sau khi Cửu thiếu gia thổ ra được máu bầm, mặc dù thân thể cực kỳ yếu ớt, tính mạng thoạt nhìn như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng kì thực so với trước đây, kinh mạch lại thông suốt hơn rất nhiều. Hiện tại hắn chẳng qua là đang ở trạng thái ngủ say, cần một ít thời gian để khôi phục..."

Vị chuyên gia Tây y kia nghe Tôn thần y khoe chữ, vẻ mặt đầy coi thường, "Tôn lão, những thứ này toàn bộ đều là phỏng đoán chủ quan của ngươi, nhưng ta lại dùng số liệu cụ thể rõ ràng, chứng minh được hắn sẽ không chống đỡ thêm được nổi nửa ngày!"

Lúc trước hắn cố hết sức chủ trương làm giải phẫu, nhưng cuối cùng Tôn Bách Thảo lại lựa chọn để cho nữ nhân kia thử một lần. Tôn Bách Thảo so với hắn, đều được lão phu nhân cùng gia chủ tương đối tín nhiệm hơn rất nhiều. Kết quả ngược lại đang rất khả quan, ngờ đâu lại trở thành như vậy. Cho nên lần này, hắn vô cùng tin tưởng vào phán đoán của mình.

Cách nhìn của các thầy thuốc khác phần lớn cũng là như vậy, tình trạng thoi thóp đều đều như thế này, mà lại chỉ là đang ngủ say thôi ư?

"Khục..."

Thời điểm Tôn thần y đang cùng nhóm chuyên gia thảo luận bệnh tình, trong phòng bệnh đột nhiên vang lên một tiếng ho, âm thanh vang lên nhẹ vô cùng.

Tức khắc, tất cả chuyên gia cùng thầy thuốc đều hướng về phía giường bệnh nhìn lại.

Chỉ thấy trên giường bệnh, nam nhân đã bị “phán tử hình”, chậm rãi mở mắt, ánh mắt không hề có vẻ giống người sắp chết đục ngầu không ánh sáng, mà lại lẫm liệt sáng ngời.

"Tư... Tư tiên sinh..."

Cùng lúc đó, các chuyên gia đều vô cùng kinh ngạc phát hiện, trên các thiết bị đo lường tinh vi, các chỉ số thân thể của Tư Dạ Hàn tất cả đều đã bắt đầu khôi phục...

Trên giường bệnh, Tư Dạ Hàn chỉ cảm giác dường như mình vừa đi qua một con đường thật dài. Sau khi tỉnh lại, thân thể lại cảm thấy vô cùng thoải mái xưa nay chưa từng có.

Ánh mắt của hắn chậm rãi quét qua chỗ mình nằm, nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc lá bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi xuyên qua nhành cây.

Hắn cho rằng đây đã là điểm cuối của hắn, lại không nghĩ rằng...

Hắn không chết...

Oản Oản...

Nàng giờ phút này... Hẳn là đã rời đi mất rồi...

Các chuyên gia loạn thành một đoàn, "Nhanh... Nhanh đi thông báo cho các vị tộc lão..."

...

Ngoài cửa phòng bệnh, Tư Minh Lễ đang rời đi chuẩn bị linh đường, tang sự; rất nhanh liền vội chạy về. Hắn hướng về phía Tư Minh Vinh mở miệng nói, "Nhị ca, tất cả mọi chuyện đều đã an bài xong xuôi, chuẩn bị thỏa đáng!"

Tư Minh Vinh mệt mỏi gật đầu, "Được..."

Vừa mới dứt lời, trong phòng bệnh dường như truyền tới một trận thanh âm huyên náo. Sau đó cửa phòng bị người ta đẩy ra, một đám chuyên gia từ bên trong đi ra.

Chỉ thấy vị bác sĩ trưởng khoa vừa mới thông báo họ chuẩn bị hậu sự cúi thấp đầu, mặt đổ đầy mồ hôi lạnh nhễ nhại.

Nhìn thấy biểu tình của vị chuyên gia kia, trái tim của tất cả mọi người nhất thời bị dìm đến đáy cốc. Chẳng lẽ gia chủ đã…

Qua đời...?