Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 22: Gặp lại




Sai lầm lớn nhất của cuộc đời anh ta là đã yêu người phụ nữ lẳng lơ như cô sao?

Đường Tâm Nhan nhìn Phó Tư Thần đóng sầm cửa rồi bỏ đi, những móng tay được cắt tỉa gọn gàng đã cắm sâu vào lòng bàn tay.

Cơ thể mảnh mai yếu ớt như mất hết sức lực dựa vào thành tủ, tầm mắt cũng trở nên mờ mịt.

Anh ta chưa từng hỏi cô tại sao lại bước vào giới giải trí? Nhà họ Đường khi đó đã mắc một khoản nợ khổng lồ, mặc dù Phó lão gia rất sẵn lòng giúp đỡ cô, nhưng cô không muốn mắc nợ nhà họ Phó quá nhiều. Vừa lúc đó có người chuyên tìm ngôi sao mới đến tìm cô, vì để trả nợ và lo tiền chữa bệnh cho mẹ mà đôi vai non nớt của cô không thể không chống đỡ tất cả tiến vào giới giải trí.

Trong giới giải trí quả thực có rất nhiều cám dỗ, đe dọa, thậm chí là hãm hại lẫn nhau.

Nhưng cô luôn giữ vững những nguyên tắc của bản thân, hơn nữa với sự ủng hộ của nhà họ Phó, cô chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với anh ta.

Nhưng anh ta lại không tin cô ——

Hơn nữa còn cảm thấy cô có quan hệ không chính đáng với Phó Hào.

Cô nhất định phải điều tra những gì đã xảy ra vào đêm đó. Cô không chỉ phải ly hôn mà còn muốn chứng minh là bản thân mình trong sạch.

Giác quan thứ sáu của cô nói rằng chuyện Phó Tư Thần tin chắc cô đã ngủ với Phó Hào rất có thể có liên quan đến Đường Vũ Nhu.

Đường Tâm Nhan vào nhà tắm. Sau khi thay quần áo sạch sẽ, cô bắt xe đến viện điều dưỡng.

Mẹ cô ngồi trên xe lăn tự nói chuyện một mình, lúc khóc lúc cười, tình trạng tinh thần cực kỳ không tốt.

“Nhị tiểu thư.”

Dì Xuân, người đang chăm sóc mẹ cô trong viện điều dưỡng bước đến, cầm tay Đường Tâm Nhan, cau mày nói, “Trưởng khoa nói rằng Bác sĩ Chiêm Tư sẽ đến An Thành vào tháng sau. Nếu con có thể liên lạc được với ông ấy thì có thể tiến hành phẫu thuật cho mẹ con, nói không chừng còn có thể khôi phục lại bình thường, nhưng dì nghe nói chi phí phẫu thuật khá cao…”

Mẹ cô bị khối u trong não, hiện tại đã chèn ép đến dây thần kinh, nếu như không phẫu thuật thì sợ chỉ có thể sống được một năm.

Đường Tâm Nhan đã rút khỏi giới giải trí được nửa năm, phần lớn số tiền cô kiếm được dùng để trả nợ, số tiền còn lại cô dùng để chữa bệnh cho mẹ.

Vào ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn, cha chồng đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng, cô liền bỏ vào trong két sắt rồi khóa lại không hề đụng đến một xu trong đó.

Không phải cô không muốn dùng mà là không thể dùng được.

Hai phần ba số nợ của nhà họ Đường năm đó đều do nhà họ Phó trả giúp, cô nợ nhà họ Phó quá nhiều rồi.

“Dì Xuân, con sẽ nghĩ cách kiếm đủ số tiền để phẫu thuật cho mẹ con.”

Trên đường trở về San Hồ Viên, Đường Tâm Nhan nhận được cuộc gọi từ chị Quý.

“Tâm Nhan, gần đây Đạo diễn Hầu đang bắt đầu quay một bộ phim huyền thoại, chị cảm thấy em đang rất thích hợp với vai nữ chính. Em có muốn đi thử vai không? Nếu được chọn, em cũng có thể tận dụng cơ hội này để quay lại giới giải trí.”

“Cũng là chị Quý hiểu em nhất, em đang muốn tìm chị nói chuyện quay lại giới giải trí đây!”

Tuy rằng tình yêu và hôn nhân của cô không còn nữa nhưng cô không thể mất tinh thần được, cô vẫn còn có người thân, bạn bè và cả sự nghiệp nữa.

Ba ngày sau.

Đường Tâm Nhan nhận được địa chỉ buổi thử vai từ chỗ chị Quý, cô nhanh chóng lái xe đến Khách sạn Hoàn Hải.

Đến nơi này một lần nữa, Đường Tâm Nhan cảm thấy tâm trạng của mình vừa nặng nề vừa phức tạp.

Ở đây cô đã đánh mất lần đầu tiên của mình, không ngờ lại là với một người đàn ông trung niên.

Nghĩ đến những tính toán của Phó Tư Thần với cô, trong lòng lại càng hận anh ta thêm một chút.

Sau khi đậu xe, Đường Tâm Nhan đang chuẩn bị đi về phía đại sảnh thì một chiếc xe màu đen sang trọng chạy tới thu hút sự chú ý của cô.

Nếu cô nhớ không lầm, chiếc Bentley này là của người đàn ông đã sàm sỡ cô ở biệt thự đêm hôm đó.

Giám đốc khách sạn và một số giám đốc điều hành khác đã đến để nghênh đón anh ta.

Khi cửa xe mở ra, đập vào mắt Đường Tâm Nhan đầu tiên là một đôi giày da đen tuyền bóng lưỡng.

Ngay sau đó là một người đàn ông mặc quần tây nam được thiết kế riêng không một chút nếp nhăn, hai chân thon dài có thể so sánh với người mẫu bước ra.

Tầm mắt của Đường Tâm Nhan chậm rãi chuyển đến chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng của người đàn ông đó, hắn ta không đeo cà vạt, cổ áo lại còn mở hai nút đầu tiên, lờ mờ có thể nhìn thấy xương quai xanh gợi cảm và cơ bắp cường tráng.

Đẹp trai, kiêu ngạo, thanh lịch và sạch sẽ.

Điển hình của một người đàn ông cao quý.

Bất kể là ngoại hình hay khí chất đều là thứ mà người bình thường không thể có được.