Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 264: Hôn nhẹ




Mặc Trì Úy lái xe ra khỏi trung tâm thương mại, Quý Tịnh vẫn ôm bụng cười: “Tổng giám đốc Mặc quá lợi hại. Lời nói của anh ấy ‘Lấy bảy mươi mốt tỷ rưỡi đó quyên góp cho viện phúc lợi dưới danh nghĩa vợ của tôi Đường Tâm Nhan’, khiến cho Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu phải thay đổi sắc mặt, con ngươi của cả hai bọn họ đều kinh ngạc đến mức sắp rớt ra ngoài. Nhìn bọn họ kinh ngạc như vậy thật hả dạ!”

“Xem ra lúc Phó Tư Thần quay về lại bị giáo huấn cho mà xem.”

Quý Tịnh nhắc đến Phó Tư Thần thì thấy Đường Tâm Nhan không còn để ý nữa, cô ấy biết Đường Tâm Nhan đã hoàn toàn đặt Phó Tư Thần xuống: “Em đúng là may mắn khi gặp được Tổng giám đốc Mặc! Tâm Nhan, nhìn thấy em được hạnh phúc, chị rất vui!”

Đường Tâm Nhan nhìn nghiêng Quý Tịnh: “Quý Tịnh, em cũng mong chị được hạnh phúc.”

Quý Tịnh nghĩ đến Cố Tây Từ, kiếp này cô ấy đã trêu chọc đến người đàn ông tàn bạo và lạnh lùng như vậy, liệu cô ấy có thể hạnh phúc không?

Quý Tịnh không ngồi xe của Mặc Trì Úy, cô ấy gọi taxi rồi rời đi.

Chiều nay Mặc Trì Úy vẫn còn việc nên anh lái xe chở Đường Tâm Nhan trở lại Cẩm Tú viên.

Khi ra khỏi thang máy và đến gần cửa căn hộ, đột nhiên Đường Tâm Nhan cảm thấy bụng dưới đau dữ dội.

Mặc Trì Úy mở cửa, nhìn thấy Đường Tâm Nhan không đi theo mình, anh quay lại nhìn cô. Thấy cô lấy tay che bụng, nhíu mày, anh sải bước tới chỗ cô, ánh mắt thâm thúy hỏi: “Khó chịu ở chỗ nào?”

Đường Tâm Nhan nhìn đôi môi mỏng đang mím chặt và khuôn hàm hoàn hảo của người đàn ông, cô ngây người lắc đầu: “Không sao, có lẽ gần đây em nghỉ ngơi không tốt nên bị đau dạ dày thôi.”

Ngay khi cô nói xong, anh cúi người xuống ôm cô lên ngay lập tức. Cô không vùng vẫy mà để anh bế cô lên chiếc ghế dài mềm mại trong phòng ngủ.

“Buổi chiều anh không đi làm nữa, ở nhà với em.”

Nhìn thấy anh cởi áo khoác chuẩn bị lên giường, Đường Tâm Nhan vội vàng ngăn lại: “Em chỉ mệt quá nên muốn ngủ một giấc thôi. Nếu có anh ở bên cạnh, em sẽ không ngủ được.”

Mặc Trì Úy thật sâu nhìn chằm chằm cô: “Vì sao anh ở nhà thì em không ngủ được?”

“Bởi vì anh luôn thích hôn em.”

Mặc Trì Úy nhìn cô nở nụ cười  tuấn mỹ: “Không thích cho anh hôn sao?”

Đường Tâm Nhan mặt đỏ lên: “Không phải…”

Cô chưa kịp nói hết lời thì khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đã tiến đến gần cô.

Cô sửng sốt và vô thức ngả người ra sau. Nhưng người đàn ông di chuyển nhanh hơn, lòng bàn tay to ôm lấy sau đầu cô, môi mỏng áp thẳng về phía cô.

Anh đang đứng bên giường, cúi xuống, còn cô thì đang ngồi trên giường ngẩng đầu lên.

Hôn xong, cổ có chút đau nhức, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp xoa cổ. Nhìn thấy hành vi của cô, đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy nhếch lên nở nụ cười: “Bị hôn tới mức đau cổ sao?”

Đường Tâm Nhan phồng đôi môi đã sưng đỏ vì nụ hôn: “Không phải, tư thế này không thích hợp để hôn …”

Cô nói được nửa lời, người đàn ông đột nhiên cúi xuống, trực tiếp đè cô xuống giường, hai lòng bàn tay to đè lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn cô từ trên xuống: “Thế này thì sao?”

Chóp mũi của hai người chạm vào nhau, và khi anh nói, hơi thở mát lạnh tỏa ra khiến khuôn mặt cô đỏ bừng.

Lông mi dài rậm rạp run lên, nói chuyện ngập ngừng: “Anh … không phải đi làm sao?”

Anh lầm bầm: “Hôn một lúc rồi mới đi làm.”

Sau khi hôn gần mười phút, Đường Tâm Nhan thở hổn hển đẩy người đàn ông ra.

Anh có lẽ là một kẻ cuồng hôn, có thể hôn rất lâu mà không hề thay đổi hơi thở

Gia đình nhà họ Phó.

Ngay khi Phó Tư Thần quay trở lại, Phó Thành Nghiệp, người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ném một cái gạt tàn về phía anh ta

“Đi mua sắm cũng tốn hơn bảy mươi mốt tỷ? Mày cho rằng tiền của nhà họ Phó từ trên trời rơi xuống sao? Đúng là cái loại phá gia chi tử!”