Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 279: Chồng cô chiếm tiện nghi của tôi




Hắn chẳng qua chỉ mới nhìn qua camera trong người đã xuất hiện một ngọn lửa, vậy mà người đàn ông bị bỏ thuốc kia lại có thể thờ ơ.

Cũng thật quá vô nhân đạo!

Diệp Nhiễm nghe thấy lời nói bỉ ổi của người đàn ông, lạnh giọng nói: “Dáng người của tôi có đẹp hay không cũng không liên quan gì tới anh, anh hãy chọn một vài bức ảnh góc đẹp rồi đăng lên mạng.”

“Cô làm như vậy, không sợ cùng bạn thân đoạn tuyệt sao?”

“Là chồng cô ta chiếm tiện nghi của tôi, không phải tôi muốn tìm đến anh ta.”

“Ôi, độc nhất lòng dạ đàn bà!”



Ngày hôm sau.

Ánh sáng nhàn nhạt dịu nhẹ tràn vào căn phòng sang trọng, cô gái đang ngủ trên chiếc giường rộng mềm mại từ từ mở mắt.

Dụi mắt, cô theo thói quen với lấy chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường.

Tìm mãi, nhưng không chạm vào điện thoại.

A, hình như điện thoại di động của cô đang ở đoàn phim.

Không đúng, cô đã gọi cho Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm nói rằng sẽ mang di động qua đưa cho cô.

Sau đó cô đợi và ngủ thiếp đi.

Nhiễm Nhiễm không đưa điện thoại qua cho cô sao?

Duỗi người, Đường Tâm Nhan nhìn về phía bên cạnh.

Tối hôm qua Mặc Trì Uý không về?

Không suy nghĩ nhiều, cô đi vào phòng tắm.

Nâng cằm nhìn xuống, trên cổ có dấu vết nhéo rõ ràng, cô lấy thuốc mỡ đêm qua Mặc Trì Uý đưa rồi bôi một ít lên.

Ra khỏi phòng tắm, cô làm bữa sáng.

Sau khi ăn xong, Đường Tâm Nhan không thể không gọi điện thoại cố định cho Mặc Trì Uý.

Tắt máy.

Đường Tâm Nhan nhíu mày, trong lòng có linh cảm không tốt.

Trong ấn tượng của cô, điện thoại di động của anh rất hiếm khi tắt!

Ngày hôm qua Mặc Trì Uý đã xin đạo diễn cho cô nghỉ hai ngày để ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cổ cũng không tệ lắm, buổi chiều có thể đến phim trường.

Nghĩ đến điện thoại di động, cô lại gọi cho Diệp Nhiễm.

Chuông vang lên một lúc lâu, ngay khi cô nghĩ rằng không có ai trả lời, một giọng nói khóc vang lên: “Tâm Nhan…”

Đường Tâm Nhan tim nhanh chóng thắt lại “Làm sao vậy Nhiễm Nhiễm?”

“Tâm Nhan, tớ xin lỗi… Tớ thực sự không muốn sống nữa… Nếu tớ thực sự còn sống trên đời quả là một sự sỉ nhục…”

Đường Tâm Nhan cau mày đứng lên “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tối qua tớ làm việc bán thời gian trong quán bar. Vốn muốn đưa điện thoại di động trả cho cậu sau giờ làm việc, ai ngờ gặp phải anh Mặc… Anh ấy dường như bị bỏ thuốc, sau đó liền đem tớ trở thành cậu…”

Diệp Nhiễm nói ngắt quãng, vừa nói vừa nghẹn giọng khóc nức nở, Đường Tâm Nhan căn bản không nghe rõ cô ta nói gì, nhưng lại nghe lờ mờ một vài từ khóa.

Quán bar, anh Mặc, bỏ thuốc…

Có lẽ nào…

Tim Đường Tâm Nhan đột nhiên như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Tay cầm điện thoại bắt đầu run.

Đêm qua Mặc Trì Uý không về, Diệp Nhiễm vừa nói…

Bọn họ…

Đường Tâm Nhan đầu óc bắt đầu rối thành một mảng, suy nghĩ lung tung “Hiện tại cậu đang ở đâu?”

Sau khi nói địa chỉ, Diệp Nhiễm bước đến cửa sổ, khóe miệng nhếch lên.

Cô làm việc bán thời gian trong quán bả này, đương nhiên biết rõ rằng một hệ thống giám sát mới đang được thay thế ở đây, vì vậy ngay cả khi Đường Tâm Nhan nghi ngờ cô ta và muốn kiểm tra giám sát, cô ấy sẽ không lấy được bằng chứng.

Đối với cuộc gọi mà Trì Chi Hành gọi, chỉ cần cô ta làm cho Đường Tâm Nhan hiểu lầm Mặc Trì Uý, với tính khí của Đường Tâm Nhan, cô ấy nhất định sẽ không nghe Mặc Trì Uý giải thích.



Đường Tâm Nhan bấm chuông một lúc lâu Diệp Nhiễm mới ra mở cửa.

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, thân thể run rẩy và hai chân khép chặt của Diệp Nhiễm, hai tay Đường Tâm Nhan vô thức nắm lại thành nắm đấm.

Diệp Nhiễm quấn khăn tắm, lộ ra phần cổ, xương quai xanh và đùi đều là dấu vết của chuyện kia.

Con ngươi của Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm.

Thật lâu sau, cô mới từ kẽ răng nặn ra một câu: “Đây đều là do Mặc Trì Uý tạo ra?”

Khi Diệp Nhiễm nghe những lời Đường Tâm Nhan nói, nước mắt không ngừng rơi.

Ngay sau đó, cô ta quỳ xuống trước cô.

“Anh ấy bị bỏ thuốc rồi coi tớ là cậu… Tớ không thể phản kháng, sức lực tớ không bằng anh ấy, tớ xin lỗi, tớ thật sự không muốn làm tổn thương cậu…”