Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 69: Người đàn ông khiến tim cô đập nhanh




Xe chạy được một đoạn, Đường Tâm Nhan mới nhìn thấy Mặc Trì Úy lái xe ngược lại đường đi tới San Hồ viên, cô không khỏi hỏi: “Anh định đưa tôi đi đâu vậy?”

Mặc Trì Úy tích chữ như vàng đáp lại hai chữ: “Nhà tôi.”

Mắt Đường Tâm Nhan đột nhiên mở to, há miệng, vẻ mặt kinh ngạc, “Mặc tổng, chúng ta còn chưa kết hôn, huống chi…” Hàm răng trắng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, có mấy chuyện rất khó mở lời.

Mặc Trì Úy buông một tay đang nắm chặt vô lăng, tự nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé hơi nắm lại trên đầu gối của cô.

Lòng bàn tay hắn ấm áp và mạnh mẽ, khoảnh khắc cô được bao bọc trong lòng bàn tay hắn, giống như có một luồng điện nhỏ chạy qua.

Đường Tâm Nhan bối rối rút tay về, tim chợt mất kiểm soát trong vài giây.

Hàng mi dài cụp xuống, cô sắp xếp lời nói trong lòng, khi ngẩng đầu lên nhìn hắn lần nữa là vẻ mặt rất bình tĩnh và lạnh lùng, “Mặc tổng, tôi muốn nói rõ với anh một số chuyện trước khi kết hôn.”

Con ngươi tĩnh mịch của Mặc Trì Úy liếc nhìn cô một cái, “Em nói đi.”

“Tôi không biết tại sao anh lại cưới tôi, nhưng giữa tôi và anh không có cơ sở tình cảm, đây chỉ là cuộc hôn nhân chớp nhoáng của hai người xa lạ. Tôi đã từng trải qua một lần hôn nhân thất bại, có thể phải mất một khoảng thời gian để hoàn toàn quên hết.

Trước lúc đó, tôi không muốn để mình rơi vào một mối quan hệ khác. Tôi có thể đáp ứng kết hôn với anh, nhưng tôi hy vọng rằng chúng ta có thể thỏa thuận với nhau không nảy sinh tình cảm và không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.

Gần đây tôi muốn trở lại giới giải trí, tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ không công khai và tôi cũng sẽ không tham dự vào cuộc sống riêng tư của anh. Tương tự như vậy tôi cũng mong rằng anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi. ”

Đường Tâm Nhan nói một hơi.

Sau đó, cô nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông hơi âm trầm, cô nhanh chóng nói thêm: “Trong thời gian kết hôn với anh, tôi sẽ không mập mờ với bất kỳ người đàn ông nào, và tôi cũng sẽ không làm điều gì có lỗi với anh. Đây là điều duy nhất tôi có thể hứa với anh!”

Mặc Trì Úy vừa lái xe vừa thản nhiên nghe yêu cầu sau khi kết hôn của Đường Tâm Nhan, môi mỏng gợi lên ý cười nhưng không phải cười, “Chuyện tình cảm quả thật không thể miễn cưỡng.” Đúng lúc đèn đỏ, hắn dừng xe lại, khuôn mặt đẹp trai nghiêng về phía cô, gần như chỉ cách một tờ giấy mỏng, hơi thở nóng hổi phả ra khiến khuôn mặt cô đỏ bừng.

Những ngón tay thon dài của hắn bóp nhẹ cái cằm nhỏ nhắn của cô, giọng hắn nhàn nhạt mê hoặc, “Tuy nhiên, tôi tin chắc rằng em sẽ yêu tôi.” Sau đó hắn nói thêm: “Sớm thôi.”

Tự tin là điều tốt. Nhưng người đàn ông này cũng quá tự tin đi!

Cái gì mà là cô sẽ yêu hắn sớm thôi chứ?

Đường Tâm Nhan định trả lời, nhưng hắn đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Cả người Đường Tâm Nhan cứng lại, hơi thở mạnh mẽ nam tính xâm nhập vào khoang miệng của cô.

Sau khi phản ứng lại, cô muốn đẩy hắn ra, nhưng ngay sau đó, lòng bàn tay to lớn của hắn đã giữ lấy ót của cô, dùng ngón tay mảnh khảnh xoa lên đôi môi mềm mại sau đó dọc xuống cằm cô, cái cảm giác tê dại khiến Đường Tâm Nhan sợ hãi.

Một giây trước, cô vẫn cảm thấy cho dù cô có lấy người đàn ông này, cô sẽ không yêu hắn, nhưng giây phút này, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn, khuôn mặt tuấn tú, hơi thở nguy hiểm, khuôn ngực rộng, ngón tay ấm áp… Nhịp tim của cô lại tăng nhanh với tần suất không kiểm soát được.

Người đàn ông này tuyệt đối có tư chất mê người.

Sau khi trở thành vợ của hắn, cô ấy thật sự có thể toàn thây rút lui sao?