Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 46: Tổng giám đốc đúng là nhiều tiền mà đem đi đốt




Người tài xế nhìn qua gương trong xe phát hiện đằng sau khác thường, bây giờ con gái thật sự cởi mở, lại ở trong xe động tay động chân, chỉ là nhìn thấy tuổi cô còn nhỏ như vậy, hẳn còn là học sinh, vụng trộm nhìn xem bộ dạng người đàn ông này, thấy không xấu, còn hết sức khôi ngô, chỉ là hơn nửa đêm mặc đồ ngủ ra ngoài, nhất định đầu óc có vấn đề!

Tài xế rất tò mò quan hệ của bọn họ là thế nào? Vì vậy, vụng trộm quan sát cái người đàn ông mặc đồ ngủ này, nhìn kỹ thì mặc dù người đàn ông này mặc đồ ngủ, nhưng trên người vẫn lộ ra một loại khí thế, một loại khí thế lớn mạnh, Nam Cung Diệu phát hiện tài xế liên tục liếc trộm bọn họ, vì vậy, chờ đến cơ hội, cùng tài xế đối mặt, người tài xế lập tức cảm thấy nhiệt độ ttrong xe giảm xuống, người đàn ông này tuyệt đối không phải người tốt, ánh mắt anh ta rất lạnh, chỉ là nhìn qua gương cũng đã rùng mình ớn lạnh, người này tuyệt đối không phải là người tốt gì, dọc theo đường đi tài xế đàng hoàng lái xe, không dám liếc nhìn về phía sau nữa.

Mộ Hi giữ tư thế này rất đau khổ, nhưng mà Nam Cung Diệu cũng không tốt hơn, chỗ đó lại bắt đầu căng trướng, khi nào thì mình không có định lực như vậy! Người phụ nữ ngu ngốc này quả thực chính là ngòi nổ! Thế nhưng lại đem lão nhị hứng vào cái cốc, cái loại cảm giác này thật không tốt.

Cũng may đã đến nơi, nếu không lão nhị phải chịu tội.

"Bác tài, đây là tiền xe, cám ơn bác."

Mộ Hi nắm lấy tay Nam Cung Diệu xuống xe, Nam Cung Diệu cảm thấy như vậy hết sức kỳ diệu, trong lòng hết sức thoải mái, tay của cô không hề trơn nhắn giống như tay cô gái khác, ngược lại tay cô có chút thô ráp, hình như thường xuyên làm việc nặng nhọc mà lưu lại. Kỳ thật Mộ Hi cứ có thời gian là giúp mẹ đi trông tiệm, đương nhiên cũng sẽ không có nhàn rỗi.

"Tổng giám đốc thân ái của tôi, không biết ngài ở đâu? Cho nên chỉ có thể ủy khuất ngài ở chỗ này, chẳng qua tôi nhắc nhớ anh trước, anh phải đàng hoàng, nếu không tôi sẽ một cước đá anh ra ngoài."

Mộ Hi ở ngoài cửa nói với Nam Cung Diệu, còn làm một cái tư thế hung dữ, ý là nói được làm được.

Đi vào biệt thự, Mộ Hi có chút lo lắng, từ hôm qua chuyển vào đến nay, cũng không nhìn thấy người khác ở đây, xem ra hôm nay chỉ có hai người bọn họ!

"Nhà lớn như vậy, chỉ có một mình tôi ở thật lãng phí! Tổng giám đốc thân ái của tôi, tôi thấy anh có phải nhiều tiền mà đem đi đốt, cung cấp chỗ ở tốt như vậy cho thư ký, anh không phát sốt chứ? Chao ôi! Cả đêm tôi nói nhiều như vậy, anh một câu cũng không nghe thấy, coi như quên đi, anh tùy tiện tìm chỗ ngủ đi? Tôi mệt quá, tắm một cái rồi đi ngủ."

Mộ Hi quay đầu đi lên lầu, Nam Cung Diệu nghe thấy Mộ Hi gọi anh là tổng giám đốc thân ái, cảm giác có chút buồn cười, cô gái này rất thú vị.

"Đáng ghét, thật sự là âm hồn không tiêu tan, gặp phải anh thật là xui xẻo tám đời."

Mộ Hi vừa đi lải nhải vửa vào phòng mình, nhưng chẳng biết đang có đôi tà mị trừng mắt nhìn cô.

Người phụ nữ ngu ngốc, lại dám nói anh là âm hồn không tiêu tan, còn dám nói gặp anh là xui xẻo tám đời, sẽ cho cô biết cái gì là xúi xẻo thật sự, chỉ là mình không thể hạ quyết tâm với cô, đành phải đổi một loại phương thức dạy dỗ khác.

Mộ Hi cầm lấy khăn tắm lười nhác đi vào phòng tắm, Nam Cung Diệu thấy cô dùng chung phòng tắm với mình, đây chính là điều anh kiêng kỵ nhất, anh cực kỳ thích sạch sẽ, cho nên rất ghét người khác lộn xộn đồ đạc của anh, nhưng mắt thấy cô đi vào, anh lại không có đi ngăn cản.

Ngay khi Mộ Hi đi tắm, điện thoại di động của cô vang lên, Nam Cung Diệu cầm lên nhìn, thấy hiển thị tên là Mộ Đồng, vì vậy, Nam Cung Diệu trực tiếp nối máy, không có trả lời.