Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 232







Sau hơn ba giờ lái xe cuối cùng cũng đến New York.Vào lúc tám giờ tối, các tòa nhà chóp trời cao vút ở khắp mọi nơi, cả thành phố đèn đuốc sáng rực.Vân Khanh nhìn ngoài cửa sổ xe, thành phố không bao giờ ngủ hàng đầu thế giới, lông mi khẽ chớp, có chút mới mẻ và phấn kích khi ở một nơi xa lạ.Lục Mặc Trầm lái xe qua khu Manhattan, chỉ vào tòa cao ốc toàn kính bên ngoài, "Manhattan là trung tâm tài chính của New York. Khi đó, Thịnh Thế quyết định lấy địa chỉ công ty và chuẩn đặt nó ở đây, nhưng vì giai đoạn đầu không có đủ tài chính nên liền trở lại Boston. "Vân Khanh nhìn gò má mạnh mẽ của anh, "Anh Lục lập nghiệp từ hai bàn tay trắng sao?"“Coi là vậy đi.”“Thật giỏi.” Chỉ nghe thấy thôi thì Vân Khanh không cảm nhận được, nhưng khi bản thân mình đang ở trong một đô thị quốc tế hàng đầu như vậy, cảm nhận được các tòa nhà thương mại sàn sạt nối tiếp nhau. Tất cả những người thông minh và giàu có nhất trên thế giới đều tập trung ở đây, cô liền cảm thấy mình có sinh ra một cácrm giác không tầm thường đối với người đàn ông bên cạnh.30 tuổi, tuổi trẻ tài cao, tài lực hùng hậu.“Em chưa từng đến New York à?” Lục Mặc Trầm đột nhiên hỏi cô.Vân Khanh cau mày nhớ lại, nhìn về phía biểu tượng của Quảng trường Thời đại ở ngoài cửa sổ, cô lắc đầu, "Chắc là không có."Ở đây quá phồn hoa, cách Boston hơn ba giờ đi xe, cô đi du học chỉ có một năm...Lục Mặc Trầm không lên tiếng nữa, thân xe của chiếc Lincoln màu đen tiến vào Queens.Anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại, nói tiếng Anh với tốc độ rất nhanh, Vân Khanh chỉ nghe được một vài câu.Sau đó, bảng màn hìng bên cạnh vô lăng được mở lên, có người đã gửi cho anh một số địa danh.Anh nhìn xuống xem kỹ rồi lái xe đi về hướng khác.Xe dừng lại nửa đường một lần, Lục Mặc Trầm quay đầu lại ý bảo cô đừng xuống xe.Vân Khanh nhìn anh xuống xe đi tới bên đường, nơi này tương đối yên tĩnh, dưới ngọn đèn đường chờ một người đàn ông cao lớn da trắng, dáng vẻ chắc đã 40 tuổi nhìn thấy Lục Mặc Trầm liền cung kính cúi đầu.Lục Mặc Trầm nhíu mày nhéo điếu thuốc, quay đầu nói nhỏ cái gì đó với người da trắng.Khoảng cách quá xa, Vân Khanh không nghe thấy.Sau đó, thấy người da trắng đưa cho anh một thứ gì đó.Lục Mặc Trầm cầm lấy túi đen, người da trắng xoay người rời đi.Khi Lục Mặc Trầm quay lại, đêm đông lạnh lẽo cùng ánh đèn đường phác họa dáng người thon dài của anh, khuôn mặt càng trắng nõn thâm trầm, anh híp mắt đưa hai tay lui sau lưng, kẹp cái gì đó vào lưng quần ở sau hôngCánh cửa xe mở ra, không khí lạnh lẽo tràn vào.Anh không nói gì, đóng chặt cửa sổ rồi tiếp tục lái xe.Cuối cùng, xe đi vào một con hẻm xa hoa trụy lạc, càng ngày càng đi vào sâu hơn, trên đường có thể nhìn thấy nam nữ đang ôm hôn, đàn ông da đen say xỉn cười nói, người da trắng cãi nhau.Có rất nhiều ô tô sang trọng đậu ở bên đường.Vân Khanh nhíu mày, cảm thấy ở đây hơi hỗn loạn.Lincoln dừng lại, Lục Mặc Trầm cắn điếu thuốc, tắt máy, quay đầu nói với cô: "Tôi muốn đưa em đến một nơi, nơi này nguy hiểm, đi theo sát tôi."Màu da khác nhau, phong cách hippie, trên tường đâu đâu đều có những nét vẽ nguệch ngoạc. Đây là nơi đốt tiền của Queens, cũng là vùng đêm tối mà mọi người thích đến để ăn chơi trụy lạc, các quốc gia trên thế giới, xã hội đen lưu manh đều có trong đó.Đôi tay to lớn của người đàn ông giữ chặt cô, áo khoác ngoài của anh mở ra, thân hình cao lớn, bước đi hào phóng mà điềm tĩnh.Khi anh ở đây, vẻ mặt âm trầm, đôi mắt hơi nheo lại, lộ ra một chút tà khí.Vân Khanh đảo mắt nhìn anh, trong lòng mơ hồ có chút cảm giác, giống như anh đã trở lại.