Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 244: Tôi không đánh phụ nữ







“ Mặc Trầm. khụ… anh đang nói gì….”Qúy Chỉ Nhã rùng mình,không hiểu vì sao anh vừa xuống máy bay là đến bóp chặt cổ cô ta, sau hai giây, mắt cô ta nhíu lại,có chút khác lạ, hai tay không ngừng đập vào tay anh.Lục Mặc Trầm bình tĩnh dần lại, không nói lời nào nhưng khí chất thì như muốn giết chết người ta.Đôi mắt anh dài và mỏng, đuôi mắt cong lên như những nét vẽ trong truyện tranh,sắc nét tinh xảo, khi nheo mắt lại, khó có thể nhìn thấy rõ cảm xúc trong mắt anh.Nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được một áp lực đáng sợ đè nén, căn phòng yên tĩnh, có anh ở đâu thì mọi không gian đều chở nên nặng nề.Tuy nhiên, nó lại càng giống một hầm băng địa ngục hơn, lạnh lẽo, tiếng gió rít lên sau lưng anh.Anh hơi nới tay ra một chút, Qúy Chỉ Nhã thở hổn hển, cứ như thêm một chút nữa thôi là tắc thở rồi, một lực còn mạnh hơn lại bóp chặt lấy cổ cô ta.“ A……” Qúy Chỉ Nhã cảm nhận được từng chút từng chút một lực của anh siết lại, các khớp tay của anh kêu lên.Cô ta sợ rồi, nước mắt từ đuôi mắt chảy ra, hai chân điên cuồng dãy dụa, “ Lục Mặc Trầm! Anh dùng lực như vậy, anh đừng có như thế này, em là phụ nữ, em là vợ của anh, anh sao lại đối xử với em như vậy….”“ Cô là phụ nữ? “ Lục Mặc Trầm nhếc mép, cắn răng cười khổ, “ Sao tôi lại không nhìn ra nhỉ, cái loại bản tính phù thủy này, danh xưng phụ nữ cô đáng được gọi ư?”“ Anh nói cái gì?”Gương mặt Qúy Chỉ Nhã lộ ra từng lớp từng lớp xấu hổ, rốt cuộc là đã để ý đến anh ,anh nói những lời như vậy, làm cho gương mặt cô như bị xé vụn ra.Lục Mặc Trầm nhẹ nhàng liếm đôi môi mỏng của mình, hạ giọng, cúi người ghé sát gương mặt tái xanh của cô ta nói, “ Lão tử không đánh phụ nữ, hôm nay coi như cô thắng.”“ Khụ! Khụ!” tiếng ho liên tiếp, Qúy Chỉ Nhã ngã trên nghế sofa, sau đầu đập vào cạnh ghế sofa, nhưng cũng không khiến cho cô ta chết.Những lời nói của người đàn ông này,giết người không cần vung đao, khiến cô ta bị xỉ nhục quá nhiều.Cô ta chật vật bò dậy, hình dáng cao lớn của người đàn ông lạnh lùng đến gần, đôi giày gia thủ công đứng lại bên cạnh ghế sofa, Qúy Chỉ Nhã không dám động đậy.Trong phòng là cả một bầu không khí hoang vu lanh lẽo, đến người giúp việc ở bên ngoài cũng không dám gõ cửa.Lục Mặc Trầm kéo ghế, duỗi đôi chân dài ưu nhã ngồi xuống.Qúy Chỉ Nhã theo bản năng ép sát người vào ghế sofa, trên cổ có một vết lằn dỏ đáng sợ, cô ta nhìm chiếc gương treo tường đối diện, tay run rẩy không dám đụng vào.Vừa nãy chỉ cần anh dùng thêm một chút lực nữa, thì cô ta đã mất mạng rồi….Nghĩ đến là sợ,Qúy Chỉ Nhã với tay vào túi xách lấy điện thoại, muốn gọi điện cho Bạch Vũ Linh, cô ta sợ người đàn ông này, căn phòng đã bị anh khóa hết các cửa lại rồi.