Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 273: Giấy chứng nhận ly hôn







Vân Khanh mới đầu không nhìn kỹ, sau đó nhìn thấy logo trên xe, cô sửng sốt.Hẳn là logo cờ đỏ của bên quân khu.Cố Trạm Vũ mở cửa xuống xe, xuống cùng còn có hai người đàn ông, bộ dạng trung niên, xách theo cặp tài liệu màu đen.Vân Khanh hiểu, ông cụ Lục phái người theo dõi Cố Trạm Vũ qua đây.Cho nên, hôm nay sẽ không có ngoài ý muốn?Lúc này cô cũng mới chú ý tới, từ lúc cô tới đến bây giờ, cục Dân Chính cũng không có người ra vào, chắc cũng là ông cụ Lục bảo người sắp xếp qua.Cô gật đầu với hai người đàn ông kia, lại nhìn về phía Cố Trạm Vũ.Anh ta mặc một bộ đồ vest màu xám đậm, vẻ mặt lạnh lùng có chút phiền muộn, nhìn cô thật sâu.Vân Khanh thản nhiên nói, “Chúng ta vào trong đi.”Cố Trạm Vũ mím chặt môi, đi phía sau cô, hai người một trước một sau đi vào Cục Dân chính.Văn phòng đã có người chuyên trách ngồi đợi, họ gật đầu với Cố Trạm Vũ với vẻ mặt cung kính, “Cậu Cố, cô Vân, mời ngồi.”Vân Khanh ngồi vào chỗ, đặt túi lên đùi.Đối phương đưa tới hai bản thỏa thuận, đặt xuống hai bên, một trái một phải, “Xét thấy hai người là thỏa thuận ly hôn, lão Tư lệnh Lục đốc thúc, nội dung thỏa thuận không khác gì trước đó, thêm vào một đề nghị của cậu Cố, biệt thự sơn trang Danh Uyển chuyển sang tên cô Vân cô, mỗi tháng chi trả 3 vạn phí phụng dưỡng cho cô Vân.”“Cái này không cần.” Vân Khanh bác bỏ.Cố Trạm Vũ nhìn sang cô như chim ưng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng, “Tôi không đến mức ngược đãi em.”Vân Khanh im lặng, chuyện cho tới bây giờ, chỉ cần có thể ký tên trước.Cô lật tới trang cuối cùng, phía trên viết rõ 20% cổ phần trong tay cô chuyển sang tên Cố Trạm Vũ.Cô rất nhanh ký xong tên của mình.Cố Trạm Vũ siết chặt cây bút, khớp xương hiện lên màu trắng.Anh ta quay đầu đưa mắt nhìn về phía cửa, hai người đàn ông đi theo kia đang canh giữ ở cửa.Vân Khanh biết có người của ông cụ Lục phái tới, Cố Trạm Vũ không thể giở trò nữa.Ba chữ của anh ta, từng chữ từng chữ viết lên tờ giấy, cuối cùng đặt bút vẽ hỏng tờ giấy.Vân Khanh đưa mắt sang một bên, lấy lại hai bản thỏa thuận đưa cho người đại diện đối diện.Nhân viên công tác nói đợi trong giây lát.Thực ra cũng chỉ vài phút, trong tay đã cầm lấy hai sổ đỏ.Vân Khanh hết lần này tới lần khác vuốt ve mặt ngoài thô ráp, khi kết hôn cũng là hai sổ đỏ, không nhìn kỹ chữ phía trên, lúc ra ngoài, người bên ngoài còn cho rằng họ là tới nhận giấy chứng nhận kết hôn.Vân Khanh nhớ có một tin tức, trước đây giấy chứng nhận ly hôn là sổ xanh, phản ánh quan niệm truyền thống, kết hôn là chuyện vui, ly hôn là chuyện đau buồn.Sau này, nhà nước vì loại bỏ quan niệm phong kiến này, mà đổi giấy chứng nhận ly hôn thành sổ đỏ.Lúc đó nhìn thấy tin tức này, cô còn chưa kết hôn, thậm chí còn cười nhạo với Cố Trạm Vũ một chút, cả đời chỉ lấy một lần sổ đỏ.Cảnh còn người mất, ai cũng không ngờ được kết cục của nó.Cô, tự do rồi.Cảm giác nghẹt thở vẫn luôn vẫn luôn trói buộc cô, bóp nghẹn cổ họng cô nhiều năm, giờ phút này dường như thực sự buông lỏng.Chỉ là cảm giác không an toàn của trái tim đập dữ dội, hốt hoảng và bụi bặm, khiến cô đau buồn.