Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 339







Quý Chỉ Nhã tiếp tục khóc sướt mướt, "Nhưng sáu năm trước, con và Cố Trạm Vũ thực sự không có gì cả, là Tô Gia Ngọc đoán lung tung, còn Lục Mặc Trầm lại mượn suy đoán của Tô Gia Ngọc để thuận nước đẩy thuyền, nói cái gì mà con mờ mờ ám ám với Cố Trạm Vũ từ rất lâu rồi chứ, vốn dĩ sau khi quay về nước con mới biết... Sao con lại hồ đồ ở bên cạnh với Cố Trạm Vũ chứ? Bởi vì năm năm qua Lục Mặc Trầm đã đã vô cùng lạnh lùng với con, trong cái nhà dó con không có một chút địa vị nào cả, cho nên con mới tuyệt vọng tìm đến Cố Trạm Vũ, Lục Mặc Trầm mới là người lừa dối hôn nhân, hắn cắn ngược lại con một cái đổ lỗi cho con! Con lừa dối trong hôn nhân cái gì chứ? Con đã sinh con cho anh ta, cuối cùng anh ta lại dồn con vào chỗ chết như thế này, anh ta thật sự không đáng mặt là đàn ông!”Quý Vân Đình nhớ lại hai đứa chấu ngoại đáng yêu.Quả thực, cho dù Chỉ Nhã có phạm sai lầm như thế nào đi chăng nữa, thì chung quy cũng đã sinh con cho Lục Mặc Trầm.Quý Vân Đình không nhịn được hỏi Lục Mặc Trầm: "Tiểu tử cậu, đừng quan tâm về chuyện tình cảm nữa, hãy nhìn về quá khứ đi, dù có nói gì thì con bé cũng đã sinh cho cậu hai đứa con đáng yêu. Nói đến đây, tôi cũng cảm thấy cậu thật mâu thuẫn, cậu cũng đã sớm biết Chỉ Nhã và Cố Trạm Vũ cho nên năm năm qua cậu không chạm đến con bé, vậy mấy đứa nhỏ thì sao? Cậu không chạm vào con bé thì làm sao có thể sinh con? Đây không phải là nghịch lý sao? Ông cụ Lục, ai đúng ai sai, tôi thấy vẫn còn phải kiểm tra phân xét cẩn thận.”Ông cụ Lục nhìn Lục Mặc Trầm.Lục Mặc Trầm rất thẳng thắn, cười tàn nhẫn nói: "Nếu ông quý đã chủ động nhắc đến chuyện mấy đưá nhỏ, vậy điều tôi muốn nói lại càng nhiều hơn rồi."Đột nhiên lòng bàn tay của Quý Chỉ Nhã run lên.Ánh mắt sắc bén của Lục Mặc Trầm chiếu đến mặt cô ta khiến cô ta ngay lập tức rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ.Lục Mặc Trầm nheo sâu hai mắt lại, "Chờ một chút, đợi đến ngày mai, tôi có một phần chứng cứ quan trọng nhất muốn cho mọi người xem."Vừa nói xong, mọi người trong phòng đều dừng lại, còn có chứng cớ nào quan trọng hơn à?Đêm nay, hiển nhiên là tất cả mọi người không có ai ngủ được.Ngoại trừ phó viện trưởng Cao, không ai ra khỏi cổng nhà họ Lục.Cả tòa nhà uy nghiêm chìm vào màn đêm tịch mịch, không khí đè nén nghiêm trọng, u ám đến cục điểm.Lục Mặc Trầm cực kì lười biếng, không nhìn ra một chút biểu hiện căng thẳng từ trong thái độ của anh, vừa đi ra phòng họp liền trở về phòng ngủ của mình.Trên đường đi, Lục Phẩm Viện đi theo không ngừng hỏi: "Em hai, ngày mai con mệ phù thủy Bạch Vũ Linh sẽ được thả, tối nay nên lấy được kết quả đi, tránh đi lỡ ngày mai có biến số, chúng ta đi nói với bố hãy, khiến cho con Quý Chỉ Nhã kia cút đi mà không có cái gì là được rồi.”Lục Mặc Trầm Trần cởi cà vạt, xấu xa nhướng mày, trên mặt không có biểu cảm gì, "Nhưng bây giờ, em không chỉ muốn bọn họ tay tắng ra đi thôi đâu."“Cái gì?” Dưới cái nhìn âm trầm lạnh lẽo của anh, Lục Phẩm Viện kêu lênLục Mặc Trầm nhắm mắt nói: "Đối với hai mẹ con, có bất kì kẻ hở nào cũng có thể tranh thủ để ngóc dầu dậy, chết rồi có thể nói cho thành sống lại, đêm nay chị cũng đã được diện kiến rồi mà?""Hừ, quả nhiên là một con chó bệnh hoạn, chết cũng không nhận.""Vì vậy, phải chơi một trận lớn mới được."Lục Mặc Trầm đóng cửa phòng ngủ, mở thiết bị che chắn, sau đó gọi cho Vân Khanh.Vào lúc này, Vân Khanh đã bị A Quan cưỡng chế đưa về căn hộ mới thuê.Cô vừa bắt máy thì không nhịn được hơi buồn bực, "Anh Lục, sao anh lại cứ đưa tôi đi vậy ? Tôi đã trốn cách xa một dặm rồi ... mấy người Gia Ngọc vẫn chưa ra ngoài, tôi rất lo lắng ”."A Quan không nói cho em biết tình hình sao? Bạn của em rất tuyệt."Nghe được giọng nói có chút khàn khàn của anh, màn đêm yên tĩnh, Vân Thanh chỉ cảm thấy giọng nói của anh giống như cát trôi, mang theo một chút mê hoặc cùng lười biếng, dường như anh đang muốn nằm xuống."Tôi rất lo lắng cho Gia Ngọc.""Vẫn chưa ra ngoài là bởi vì đang xâu xé Quý Chỉ Nhã, em đừng lo lắng. Trong nhà có rất nhiều người hầu, có muốn ra tay cũng không được. Nếu muốn ra tay, không phải còn có cô Hạ đó sao, một người phụ nữ đanh đá chấp cả hai.”