Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 473: 1 tổng giám đốc lục sắp xếp vệ sĩ bên cạnh cô tránh ra







Vân Khanh ở trước mặt anh không có biểu hiện gì bất thường, cũng không dám hỏi anh cụ thể là đi công tác ở đâu, biết anh tối chủ nhật mới về, cô thả lỏng.Sáng thứ bảy, Vân Khanh liên lạc với Tô Gia Ngọc, ngày mai cần cô ấy giúp đỡ, hình như Hạ Thủy Thủy đi Ai Cập du lịch rồi, không biết Thẩm Thanh Dự làm thế nào mà lừa được cô ấy.“Hả? Tớ đang ở nhà mẹ, muốn đón Tiểu Đào về làm trị liệu.”Vân Khanh nhìn thời gian, “Tớ lái xe đến đón cậu, đi xe bus chờ lâu.”Tô Gia Ngọc không biết cô có việc gì, đồng ý.Lái xe đến Thành Nam cũng mất hai tiếng, đón Tiểu Đào, con bé đội mũ, mái tóc buông xõa trông cũng được. Mấy hôm ở nhà bà ngoại, khí sắc con bé xem ra tốt hơn trước một chút.Trên đường về Tô Gia Ngọc lái xe, Vân Khanh nghỉ ngơi.Thật ra có một chút lo lắng, Tô Gia Ngọc không có xe, chỉ có bằng lái, nhưng đường cao tốc lưu thông, gan Tô Gia Ngọc cũng dần lớn hơn.Khi đến trạm thu phí của đường cao tốc, cô ấy không kịp giảm tốc độ, rẽ quá nhanh, bất ngờ đâm vào một chiếc xe ở phía đối diện.Vân Khanh vội vàng ôm chặt Tiểu Đào.“Tớ, tớ đâm vào xe người ta rồi!” Tô Gia Ngọc sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, “Chết tiệt, xe của đối phương là một chiếc Rolls Royce! Tớ tiêu rồi, Khanh Khanh!”“Đừng cuống, tớ xuống xe xem thế nào.”Vân Khanh để Tiểu Đào với khuôn mặt tròn ngơ ngác ngồi vững, xuống xe nhìn xuống, đi thẳng đến vị trí lái xe an ủi, “Xe người ta chỉ bị xước nhỏ thôi, Gia Ngọc.”“Nhưng chiếc Rolls Royce đấy cũng phải hơn sáu vạn, tớ chết chắc rồi, làm thế nào bây giờ? Tớ không có tiền, không có tiền đâu…” Tô Gia Ngọc lẩm bẩm nói, không kiểm soát được cảm xúc, vành mắt đỏ hoe.Tiểu Đào ở phía sau thấy mẹ khóc, cái miệng nhỏ nhắn lập tức khóc theo.Chiếc Rolls Royce tiến về phía trước một mét, chính là ở phía đối diện.Tô Gia Ngọc nhíu chặt mi, khuôn mặt trắng bệch căng thẳng xuống xe, đi đến vị trí lái xe của đối phương, người lái xe bên trong ló đầu ra, thấy là một cô gái trẻ xinh xắn, châm chọc một câu.Nói tiếng Quảng Đông, mà là nói với người đằng sau, đại khái là mắng em gái sao lại lái xe non như thế.Tô Gia Ngọc bối rối mở miệng, thành thật nói, “Thật xin lôi, tôi quên phanh xe, trách nhiệm thuộc về tôi, chỉ là ngài có thể nhìn chiếc xe nhỏ bé của tôi mà để phí đền bù ít một chút được không? Tình hình kinh tế của tôi gần đây hơi khó khăn, trên tôi có mẹ già, dưới có con nhỏ, tôi…”“Ha ha” Người lái xe cười, tôn kính nhìn vào gương chiếu hậu, xuống xe đi đến trước mặt Tô Gia Ngọc, “Cô gái thú vị đấy, biết người cô đâm vào là ai không? Ông chủ của tôi ghét nhất là người Nhật Bản, cô phải bồi thường!”“Hả?” Tô Gia Ngọc mặt cắt không còn một giọt máu.Phía sau xe truyền đến tiếng gõ cửa, người lái xe vội vàng bước qua đó, bên trong xuất hiện một cái tay thon dài rắn chắc màu lúa mạch.Đưa ra một tờ giấy.Người lái xe đọc qua, đưa cho Tô Gia Ngọc.Từ cửa sổ phía sau xe bay ra mùi thuốc lá, người ngồi trong xe nghe thấy tiếng con gái khóc, nhíu mày, đóng của sổ xe lại.Hình như trong chiếc xe đối diện còn có một đứa trẻ đang khóc, bị ngăn cách rồi.Chiếc Rolls Royce đi xa, Tô Gia Ngọc vẫn đứng đấy lau nước mắt, nhìn vào nét chữ rồng bay phượng múa trên tờ giấy, là chữ phồn thể, cô xem không hiểu nhưng số thì có thể hiểu, con số bốn vạn được viết ngay ngắn.Đối phương để lại tên, một chữ không nhìn được, một chữ là chữ Giang.Vân Khanh trầm ngâm nghĩ lại, cảm thấy chiếc Rolls Royce kia không quá bình thường, cô quay đầu an ủi, “Không sao, xe là của tớ, Gia Ngọc, nếu anh ta thật sự tìm thì sẽ tìm theo biển số xe của tớ, cậu đừng bồi thường, cũng đừng khóc nữa.”“Nhưng tớ cũng không thể để cậu bồi thường được, là tớ đâm vào người ta. Khanh Khanh, cậu nhìn thấy vết xước chưa, anh ta lừa tớ có nhiều không? Xem cũng không xem cứ thế nói bốn vạn, chắc chắn là dân giang hồ, lái xe là một gã Quảng Đông, kiểu gì cũng sẽ đến tìm tớ, nhưng tớ thật sự không có tiền, huhu… Xui xẻo chết đi được, con gái còn đang bị bệnh…”“Mommy, mommy, huhu…” Tiểu Đào từ cửa sổ bò ra.Vân Khanh an ủi, lại vội vàng bước đến ôm lấy Tiểu Đào. Náo loạn một hồi, đến tối mới về đến nhà Tô Gia Ngọc.Đêm nay Vân Khanh ở đây.