Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1254




Chương 1254

Câu này anh cũng không nói sai, hai ngày trước cô không ngủ cùng anh, chất lượng giấc ngủ của anh thật sự rất kém.

Tô Nhược Hân bắt đầu nghiến răng, cô thật muốn cắn Hạ Thiên Tường một cái, sao anh lại hư như vậy, chỉ nói dăm ba câu đã làm cô động lòng rồi.

Anh nói khiến cô lại muốn đến ngủ cùng anh.

Ừm ừm, chính là “ngủ cùng”.

Nhưng thật ra là cô sẵn lòng bị anh ngủ, vậy lúc nào anh mới thực sự ngủ với cô?

“Nhược Hân, em không qua, vậy thì anh qua nhé?”

Tô Nhược Hân nhìn câu này xong thì ngước mắt nhìn về phía cửa, cô đã khóa trái bên trong rồi, cô không mở cửa cho anh thì anh khỏi phải nghĩ đến chuyện bước vào.

“Nếu như em không lên tiếng thì anh sẽ coi như em thầm chấp nhận. Ừm, anh qua đó đây.”

“Không được.” Cuối cùng Tô Nhược Hân vội vàng gõ hai chữ.

Nếu không, cô sẽ có cảm giác Hạ Thiên Tường thực sự đang ở trước mặt mình.

Cô mới không muốn anh đến đây.

Rõ ràng là cô vừa mới rời khỏi anh cách đây không lâu.

Còn là rời đi không chùn bước.

Làm sao mà chưa tới một giờ, anh bảo cô qua thì cô qua?

Nếu cô nói đồng ý thì chẳng phải quá mất mặt rồi sao?

Kết quả là cô vội vàng gửi đi hai chữ, vậy mà Hạ Thiên Tường lại không trả lời.

Nhíu mày nhìn điện thoại, Tô Nhược Hân ước gì lúc này mình đang ở cạnh Hạ Thiên Tường, sau đó cô có thể véo anh một cái thật mạnh.

Xấu quá rồi.

Làm lòng cô rối bời.

Nghĩ đến cái xấu của anh, ánh mắt cô không tự chủ nhìn xuống mắt cá chân, lúc này mắt cá chân không còn bất kỳ cảm giác khó chịu nào nữa.

Hiện giờ, năng lực tự chữa trị của cơ thể cô vô cùng mạnh, cô có thể chữa lành những vết thương nhỏ trong thời gian rất ngắn.

Thế nhưng trên mắt cá chân cô dường như vẫn còn hơi ấm mơ hồ của bàn tay người đàn ông ấy.

Khi xoa bóp bôi thuốc cho cô, anh hoàn toàn không phải là anh Hạ lạnh lùng kiêu ngạo, cũng không phải là tổng giám đốc ngang ngược độc tài.

Tất cả đều là dịu dàng và nâng niu.

Ngoài ra, anh đã không sợ chết mà cứu cô, bảo vệ cô hết lần này đến lần khác.

Nhớ lại tất cả những chuyện anh làm cho cô, chuyện nào cũng đủ để khiến cô cảm động.

Đủ để triệt tiêu câu nói “chờ em trưởng thành” của anh.

Kết quả là vừa nghĩ như vậy, dường như anh chưa từng khiến cô tổn thương.

“Hạ Thiên Tường, anh thật đáng ghét.” Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hân đã sắp điên luôn rồi, hoàn toàn không biết nên đánh giá cái người Hạ Thiên Tường này như thế nào.

“Khốn nạn, đồ đểu, anh xấu lắm.” Trong lòng cô vẫn oán giận anh nhưng đồng thời, cô thật sự không cách nào xóa bỏ sự cưng chiều của anh dành cho cô, sự dịu dàng và bao dung của anh dành cho cô.

Một bóng đen chợt xuất hiện ở bức tường đối diện, Tô Nhược Hân nhìn thấy thì sững sờ, sau đó quay đầu nhìn sang: “Hạ… Thiên… Tường…”

Nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa sổ, nhất định là cô hoa mắt rồi.