Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 392




CHƯƠNG 392

“Chị ta đã làm gì sai sao?”

“Không.”

“Nếu không sai, lập tức gọi điện thoại mời chị ta về.”

“Thiên Tường, con nuông chiều Tô Nhược Hân thì cũng thôi, còn muốn che chở cho cả chị Trương kia sao?”

“Tô Nhược Hân là người của con, chị Trương là người của Tô Nhược Hân.”

“Người của con? Sao là người của con được? Mẹ đâu nghe nói cô ta đồng ý làm bạn gái của con. Thiên Tường, có phải con tưởng ai cũng mê mình không?” Lục Diễm Chi thật sự bị con trai nhà mình chọc tức rồi.

“Bất kể cô ấy có thừa nhận hay không, cô ấy đều là người của con. Cho nên, mẹ không thể động vào cô ấy.”

“Đây là nhà mẹ.”

“Ý mẹ là ở đây không phải là nhà con nữa? Được thôi, vậy con sẽ rời đi ngay bây giờ.” Hạ Thiên Tường nói xong, dứt khoát xoay người muốn quay về phòng.

Quản gia Mục hoảng hốt bước tới, kéo cánh tay Hạ Thiên Tường lại: “Cậu chủ, cậu đừng cáu giận với bà chủ. Dù gì hai người cũng là mẹ con. Cho dù cậu thích cô Tô nhưng dù sao vẫn chưa cưới về. Cậu cũng phải…”

Cũng phải nể mặt bà chủ chứ.

Chỉ là quản gia Mục còn chưa nói hết lời, đã bị Hạ Thiên Tường cắt ngang: “Nếu ở đây không chứa được tôi, không phải là nhà tôi, tôi đi là được rồi.”

“Thiên Tường, con hành động theo cảm tính như vậy từ bao giờ? Con đâu phải là đứa trẻ ba tuổi.” Lục Diễm Chi đành phải đi về phía thang máy, muốn lên tầng trấn an Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường hất cánh tay của quản gia Mục ra, đi thẳng vào trong phòng.

Quản gia Mục sốt ruột tới mức đổ mồ hôi đầy đầu đầy mặt, nhưng ông ta thật sự không có can đảm kéo Hạ Thiên Tường lại.

Cũng may, Lục Diễm Chi đã nhanh chóng lên đây: “Mục Phúc, tránh ra.”

Mục Phúc vội vàng lùi lại một bước, tránh khỏi cửa phòng: “Mợ chủ, cậu chủ đã quyết tâm, tôi thấy mợ…”

Lục Diễm Chi nhíu mày. Bà ta chỉ biết Hạ Thiên Tường rất quan tâm tới Tô Nhược Hân. Cô bị thương, anh canh giữ bên cạnh cô suốt năm ngày năm đêm, không rời một bước.

Nhưng bà ta không ngờ anh thậm chí còn bảo vệ một người giúp việc được Tô Nhược Hân cất nhắc lên như vậy.

Chỉ dựa vào bây giờ Hạ Thiên Tường bảo vệ chị Trương như vậy, bà ta càng không để cho Tô Nhược Hân bước vào cửa nhà họ Hạ.

Cửa nhà họ Hạ không dễ vào như vậy đâu.

Bà ta mới là bà chủ của căn biệt thự này.

Lục Diễm Chi nhận được lời nhắc nhở của Mục Phúc, khẽ day giữa chân mày, lúc này mới đi vào phòng ngủ của Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, còn không phải là một người giúp việc sao? Nếu con thích để chị ta hầu hạ, mẹ gọi điện thoại bảo chị ta quay về là được rồi.”

Hạ Thiên Tường đang thu dọn đồ đạc, lúc này mới dừng tay: “Được, mẹ bảo chị ấy quay về nhà họ Hạ ngay đi.”

Lục Diễm Chi nhíu mày: “Muộn thế này rồi, để ngày mai đi.”

“Không được, phải ngay bây giờ.”

“Được rồi, mẹ sẽ gọi điện thoại bảo chị Trương quay về tiếp tục làm việc.”

“Không cần, con sẽ bảo Phương Tấn lái xe đi đón. Anh ta sắp gọi điện thoại tới rồi.”

Quả nhiên, Hạ Thiên Tường còn chưa nói xong, Phương Tấn đã gọi điện thoại tới: “Cậu Hạ, tôi đã điều tra rồi. Nhà chị Trương vẫn bình yên, không xảy ra chuyện gì lớn.”

“Anh đích thân đi đón chị Trương về.”

“Được… Được.” Nếu Hạ Thiên Tường nói vậy trước khi Phương Tấn điều tra chị Trương, anh ta sẽ bối rối. Nhưng anh ta điều tra, đã biết được chị Trương bị Lục Diễm Chi cho nghỉ việc.

Hạ Thiên Tường quả nhiên mạnh mẽ. Người anh muốn che chở, thậm chí cũng muốn che chở luôn cho người của người đó.

Vậy anh phải quan tâm Tô Nhược Hân tới mức nào chứ?

Giờ phút này, Phương Tấn lại nhớ kỹ một điều. Hạ Thiên Tường là ông chủ của anh ta, Tô Nhược Hân kia còn ông chủ hơn cả ông chủ.