Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 538




CHƯƠNG 538

Cô nhớ rõ khi anh “hôn mê bất tỉnh” không chịu tỉnh lại, gia đình chú bác nhà họ Hạ xông vào nhà anh, bao vây Lục Diễm Chi, yêu cầu Lục Diễm Chi giao vị trí tổng giám đốc Hạ Thị của anh ra.

“Sẽ không.” Hạ Thiên Tường phát hiện cô gái này đang lo lắng cho anh, vì vậy nụ cười trên mặt càng tươi hơn.

Từ khi anh “hoàn toàn” tỉnh lại, chú bác trong nhà họ Hạ không tìm anh gây chuyện nữa.

Khi anh chưa “tỉnh”, bọn họ còn có can đảm gây chuyện, giờ anh đã tỉnh lại, bọn họ không có can đảm đó.

Cho dù muốn cũng không dám trắng trợn làm, sẽ chỉ âm thầm lén lút tiến hành.

Anh không sợ.

Rất nhiều người đều đang đợi hành lý.

Vốn là khoảng thời gian chờ đợi rất buồn chán, nhưng bởi vì có Hạ Thiên Tường ở bên mình, Tô Nhược Hân hoàn toàn không cảm thấy buồn chán, nhìn những chiếc vali không ngừng được chuyển ra, lại nhìn Hạ Thiên Tường bên cạnh, cảm giác như đang nằm mơ.

Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài du lịch, thế mà còn là đi cùng Hạ Thiên Tường, giây phút này, chợt cảm thấy lần du lịch này chính là lần du lịch rất tuyệt vời rất hoàn mỹ.

Cô muốn ghi nhớ lần này cả đời.

Nhớ ở trong tim, toàn bộ hành trình đều là tốt đẹp.

Hành lý ra rồi, kết quả chỉ có của cô.

Toàn thân trên dưới Hạ Thiên Tường chỉ có một chiếc balo nhỏ, không mang theo nhiều đồ như cô.

“Hạ Thiên Tường, anh nói muốn ở cùng tôi mấy ngày, anh lại không mang theo quần áo tắm giặt, không cần thay sao? Sẽ bốc mùi đấy.” Tô Nhược Hân nói rồi véo Hạ Thiên Tường một cái.

Véo ở trên cánh tay anh.

Người đàn ông liếc nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân, dường như anh đã rất quen thuộc dáng vẻ tùy tiện vừa nói ra tay đã ra tay này của cô.

“Muốn bốc mùi cũng là em bốc mùi cùng tôi.”

“Còn lâu nhé, anh bẩn chết được.” Nhưng khi nói câu này, nhớ đến Hạ Thiên Tường bởi vì thích sạch sẽ mà đặc biệt để chị Chiêm mua một căn phòng trọ, cô bèn chột dạ.

Nếu anh bẩn, vậy trên đời này không người nào sạch sẽ.

Lấy được hành lý, mặc dù là của Tô Nhược Hân, nhưng tất nhiên là Hạ Thiên Tường đẩy, Tô Nhược Hân đi theo Hạ Thiên Tường.

Giống như cô chính là hầu gái bé nhỏ của Hạ Thiên Tường.

Thời tiết rất đẹp.

Ánh mắt vừa đủ.

Mặc dù thời tiết giữa tháng sáu ở đây hơi nóng, nhưng không đến mức oi bức, được coi như thời tiết thoải mái nhất rồi.

Một cao một thấp ra khỏi sân bay.

Tô Nhược Hân nhìn hàng xa taxi kéo dài không dứt, nói: “Gọi một chiếc sao?” Nếu không, cô thật sự không cách nào tưởng tượng ra cảnh người đàn ông như Hạ Thiên Tường chen chúc trên xe bus đường dài cùng cô.