Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 951




Chương 951

Tô Nhược Hân khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Không thể.” Minh Lan đó chỉ có thể xem như ưa nhìn, còn chẳng bằng một phần mười của người phụ nữ “vô liêm sỉ” trong quán ăn lần trước, mà Hạ Thiên Tường còn chẳng có cảm giác gì với người phụ nữ đó chứ nói gì đến cô Minh Lan này.

Tính ra thì, chẳng qua là tức giận vì những lời lẽ thô lỗ mà Minh Lan nói với cô trên sân tập và muốn cho người phụ nữ này một bài học.

Không ngờ Minh Lan lại trở nên vênh váo vì chuyện này, đây là đang tưởng rằng mình sắp trở thành cô chủ Hạ sao?

“Cô…một người phụ nữ sắp bị bỏ rơi như cô, đến khi thua cuộc rồi thì tốt nhất cô nên biết điều một chút, tránh xa người đàn ông của tôi ngay lập tức, càng xa càng tốt.” Minh Lan nhướng mày, càng nói càng kiêu ngạo.

“Cô…người đàn ông của cô là ai?” Tô Nhược Hân sững sờ, cô cảm thấy nhất định phải biết được người đàn ông của Minh Lan là ai, sau đó không cần Tô Nhược Hân yêu cầu nữa, đương nhiên là có thể tránh xa được bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu, trên đời này có thể có một người đàn ông tài giỏi và đẹp trai hơn Hạ Thiên Tường sao? Ít nhất thì trước mắt cô vẫn chưa thấy.

“Chính là người đàn ông của cô đấy, đến khi cuộc đua kết thúc thì anh ấy chính là của tôi.” Minh Lan nói một cách đắc ý.

“Ha ha…” Tô Nhược Hân nhịn cười lắm mới không cười phá lên.

“Cô cười cái gì?” Tô Nhược Hân thấp giọng cười, không biết vì sao mà Minh Lan lại cảm thấy bối rối, có hơi luống cuống.

“Nếu như đã biết bây giờ anh ấy là người đàn ông của tôi thì tại sao tôi phải tránh xa anh ấy càng xa càng tốt chứ? Còn nữa, khi nào anh ấy thực sự trở thành người đàn ông của cô thì khi ấy cô đe dọa tôi tránh xa anh ấy ra cũng không muộn, yêu cầu vào lúc này có hơi sớm quá đấy.’ Tô Nhược Hân tươi cười nói từng câu một.

“Sớm muộn gì anh ấy cũng là của tôi, đến khi ấy nếu như cô dám không buông tay thì chắc chắn tôi sẽ xé nát miệng cô.”

“Xé nát miệng của ai cơ?” Cửa bên ghế lái phụ của chiếc xe đua màu xanh ngọc mở ra, bóng dáng cao lớn của Hạ Thiên Tường bước xuống xe, khi Tô Nhược Hân xuống xe anh vẫn đang nghe điện thoại, thế nên mới xuống chậm một chút, kết quả, vừa mở cửa xe đã nghe thấy Minh Lan đe dọa Tô Nhược Hân, anh lập tức trở nên lạnh lùng.

Mà sự lạnh lùng toát ra từ người đàn ông khiến cho Minh Lan lạnh sởn gai ốc, cô ta run rẩy, vẻ kiêu căng ngạo mạn biến mất không còn chút tăm hơi nào, cô ta ngoan ngoãn đi về phía Hạ Thiên Tường: “Anh à, em đùa thôi mà, em thùy mị như thế này, sao có thể xé nát miệng người khác được chứ, em không thèm để ý đến đâu.” Nói xong, cô ta li3m đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, cực kỳ quyến rũ.

Nhưng Hạ Thiên Tường còn chẳng nhìn lấy cô ta một cái, anh đi về phía Tô Nhược Hân: “Chuẩn bị xong chưa?”

Minh Lan há hốc mồm miệng nghe những câu nói cực kì ấm áp của người đàn ông, trong lòng dấy lên hàng nghìn câu hỏi, lẽ nào người có tiền là người phụ nữ đeo khẩu trang chứ không phải là người đàn ông đeo khẩu trang?

Vậy nên mặc dù người đàn ông đeo khẩu trang muốn thoát khỏi người phụ nữ đeo khẩu trang nhưng cũng đành lực bất tòng tâm? Không đành lòng sao?

Lúc này trí tưởng tượng của Minh Lan đã bắt đầu bùng nổ rồi.

“Minh Lan, là cô ta sao?” Người đồng đội ở phía sau đã bước tới, chỉ vào Tô Nhược Hân và hỏi Minh Lan rằng đó có phải là đối thủ trong cuộc đua xe của anh ta không.

“Đúng thế.” Giọng nói của Minh Lan trở nên yếu ớt hơn, chăm chú nhìn Hạ Thiên Tường, mặc dù lúc này trong lòng vẫn đang nghi ngờ rằng người đàn ông này có thể là người được người phụ nữ đeo khẩu trang kia bao nuôi, nhưng cô ta không buông bỏ được.