Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 135: Màn Khiêu Vũ Nóng Bỏng




Cô gái nhỏ đáng ghét này, dám nghĩ một đằng nói một nẻo! Đôi tay mang tính trừng phạt của Lăng Bắc Hàn xoa bóp bầu ngực mềm mại của cô, ác ý trêu chọc.

“Lăng Bắc Hàn.......Anh không được ép buộc em!” Nhìn hình ảnh anh đang xoa nắn ngực mình phản chiếu ở trong gương, Úc Tử Duyệt cảm thấy như máu trong người cũng sôi trào lên.

Nhưng cũng không muốn lại khiến cho anh nghĩ mình là loại phụ nữ dâm đãng!

“Ép buộc? Lần đó anh ép buộc em sao?” Lăng Bắc Hàn dừng tay lại, cúi đầu khàn giọng nói bên tai cô, trong âm thanh mang theo một sự tức giận nhẹ.

“Anh......” Úc Tử Duyệt thở hổn hển kháng nghị, vật nam tính cứng ngắc của anh cứ mơn trớn chỗ đó của cô, cảm giác ngưa ngứa khó chịu quen thuộc cùng với khoái cảm bồng bềnh lâng lâng khiến cô khổ sở chỉ muốn anh nhanh chóng tiến vào, để được hưởng thụ cái cảm giác tuyệt vời cắn rứt con tim kia.

Lăng Bắc Hàn nhìn gương mặt mê ly của cô trong gương, anh hiểu thật ra cô đã động tình.

Hai tay anh ác ý buông vật mềm mại của cô ra, cầm khăn lông lau trên người cô, hạ thân vẫn ngang tàn chống đỡ giữa chân cô. Trước ngực mất đi sự âu yếm của anh, cô tức giận, bất mãn, nhưng lại không làm gì được.

“Không cần anh tắm, tự em tắm được!” Cô tức giận nói, đoạt lại khăn lông, loạn xạ lau người mình, thân thể dịch chuyển ngồi đối mặt với anh.

Sau đó cầm bông tắm, đổ sữa tắm, không biết là vô tình hay cố ý mà động tác lau chùi thân thể lại đẹp đến mê người. Bông tắm tràn đầy bọt lướt qua đỉnh núi hồng nhuận của cô, tư thế mê người như người như vậy trong mắt Lăng Bắc Hàn như thể cô đang vuốt ve chính mình!

Úc Tử Duyệt cảm nhận được ánh mắt thẳng thắn kia, hoàn toàn chứa đầy dục vọng, nhất là vật ngang tàng như ẩn như hiện giấu dưới nước kia... Cô nhìn nó, nuốt một ngụm nước bọt, mặt đỏ bừng bừng.

Lăng Bắc Hàn cảm thấy nếu mình không giải quyết cô ngay tại chỗ thì thật sự không phải là đàn ông!

Cô không tự nhận mình sai nhưng câu dẫn anh thì đúng là sai lầm rồi! Anh hung tợn lườm cô một cái, ánh mắt kia giống như sói xám gặp tiểu bạch thỏ, hận không thể nuốt cô xuống bụng.

Úc Tử Duyệt dường như vẫn chưa nhận thấy được ánh mắt đói khát của Lăng Bắc Hàn, bông tắm lướt qua nơi nhạy cảm hồng phấn của cô từng đợt từng đợt khiến toàn thân cô vừa tê dại vừa rung động.

Trong lúc đôi tay nhỏ bé của cô di chuyển xuống dưới, trượt đến dải đất thần bí kia trên trán Lăng Bắc Hàn đã nhỏ xuống mọt giọt mồ hôi, cánh tay sắt rốt cuộc bắt đầu hành động, vòng chặt cái eo trơn mềm mảnh mai của cô kéo về phía mình!

“A...... anh......” Úc Tử Duyệt bừng tỉnh, thân thể không vững, hai chân theo bản năng quấn lấy vòng eo to lớn của anh, mở miệng gắt gỏng, “Ưmh......” Lăng Bắc Hàn không nhịn được hôn lên đôi môi non mềm của cô.

Mạnh mẽ mút lấy đôi môi non mềm của cô thôi thì chưa đủ, anh càng muốn cắn xé nó vào trong bụng! Cô cũng không nhịn rung động trong lòng, bắt đầu nhiệt tình hôn trả anh.

Bàn tay chậm rãi đưa đẩy cái eo nhỏ nhắn của cô, khiến cho nơi mềm mại kia cọ xát vào nơi kiên cứng của anh, mấy ngày đè nén liên tiếp khiến anh không nhịn được, nhanh chóng dùng sức!

“A.....Đau.....Căng quá!” Đáng chết! Chưa chi anh đã cho vào trong khi mình còn chưa sẵn sàng, lập tức đi vào cô trong nước như vậy! Úc Tử Duyệt nhíu mày, cúi đầu, hung hăng cắn lên bả vai cứng rắn của anh.

“Hự......” Từ trên bờ vai cùng dưới thân truyền tới cảm giác đau nhói khiến người ta hít thở không thông, Lăng Bắc Hàn vừa đau đớn vừa vui sướng chìm nổi, giác quan bị kích thích vô cùng, khiến anh càng thêm bành trướng....

Không nhịn được nữa, anh hung hăng tiến vào nơi sâu nhất của cô, chỉ trong chốc lát, tiếng nước chảy ào ào hòa cũng tiếng nước động mạnh mẽ trong phòng tắm, hơi nước cùng sương mù phủ mờ mặt gương.

Hình ảnh trong gương mơ hồ, đôi nam nữ kích tình giao hoan, thật khiến người ta đỏ mặt tim run...

Sau khi xong chuyện, Úc Tử Duyệt không còn hơi sức nằm trong ngực Lăng Bắc Hàn, mặc cho anh cầm máy sấy hong khô tóc ình.....

“Khốn kiếp....Chỉ biết ăn hiếp em....” Cô gái nhỏ nằm trong ngực anh vô lực nũng nịu, trong lòng không chịu thừa nhận vừa rồi mình gần như điên cuồng chủ động cùng nhiệt tình.

“Bắc Hàn....Cho em....Nhanh đi.....Khó chịu quá....” Nhớ lại âm thanh rên rỉ của cô, anh vừa vui vừa buồn cúi đầu, để máy sấy xuống, chuyển đến khuôn mặt mệt mỏi vẫn còn hồng hồng của cô, “Thừa nhận muốn make love với anh khó khăn như vậy sao?” Anh rất muốn tiếp tục trừng phạt cái miệng nhỏ này của cô, nhưng rồi lại sợ lau súng cướp cò mà muốn cô nữa, bàn tay vỗ nhẹ lên gương mặt non nớt của cô buồn cười hỏi.

“Ai muốn làm với anh chứ? Tại anh ép buộc em đó chứ!” Trong lòng Úc Tử Duyệt phản bác, chui ra khỏi ngực anh, tóc cũng đã khô, cô sửa sang lại một chút rồi nằm xuống bên cạnh anh.

“Mau ngủ đi, cũng hơn một giờ rồi! Biến thái! Chỉ biết chèn ép người ta! Eo đau chết đi được! Bên dưới vừa nhức vừa đau! Có lẽ đã bị sưng rồi!” Cô ôm lấy hông anh, nhắm mắt lại, tức giận trách cứ anh.

Lăng Bắc Hàn cũng dịch người nằm xuống, một tay trực tiếp luồn vào, “Á...Anh... Anh làm gì thế....” Anh tiếp xúc khiến toàn thân cô run lên, cảm giác như người mình bị anh dạy dỗ nhiều quá nên mới nhạy cảm như vậy...

“Không có sưng, vẫn dẻo dai như thường!” Anh cố tình nói, rút tay ra, cánh tay dài bá đạo ôm chặt hông cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.

“Độc ác! Bình thường thì rất khó chịu, nhưng trên giường thì không khó chịu chút nào!” Úc Tử Duyệt nhắm mắt lại tức giận nói, hai chân dài tách ra gác lên người anh, như vậy phía dưới sẽ không cảm thấy đau nữa.

Úc Tử Duyệt cũng phát hiện, bình thường anh lạnh lùng như vậy, lúc nào cũng là dáng vẻ không có gì, nhưng lúc làm tình lại nhiệt tình như lửa......

Cô không biết, Lăng Bắc Hàn chính là một người không giỏi nói chuyện, nhất là đối với phụ nữ, chỉ có thể dùng hành động để chứng minh, anh có nhiều khát vọng với cô bao nhiêu, bị cô hấp dẫn bấy nhiêu thì càng yêu cô cuồng si bấy nhiêu!

Đánh giá của cô như vậy khiến anh cảm thấy bình thường, “Lúc cần nghiêm chỉnh thì nghiêm chỉnh, lúc cần đùa giỡn thì đùa giỡn!”

“Phụt......” Không ngờ Lăng Bắc Hàn cũng nói những lời như vậy, Úc Tử Duyệt bật cười, gương mặt nhọ lại cọ xát anh, nghe trên người hơi thở nóng rực của anh, nhắm mắt lại, khóe miệng nhoẻn lênnụ cười hạnh phúc.

Cái gì cũng không muốn, chỉ muốn nhắm mắt lại, hưởng thụ giây phút hạnh phúc này.

Lăng Bắc Hàn tắt đèn bàn, ôm lấy cô, cũng không muốn suy nghĩ nhiều, nhắm mắt lại, nghe trên người cô mùi hương nhàn nhạt, cảm nhận sự lệ thuộc và cái ôm ấm áp của cô, nặng nề tiến vào mộng đẹp.

Bên ngoài tuyết rơi gió thổi bốn phương, lại không thể quấy rầy hai người đang ôm nhau ngủ....

***

Tháng hai đã đến, cũng biểu hiện cho việc mùa xuân đang tới gần, mấy ngày nay Lăng Bắc Hàn tăng cường luyện tập phục hồi chức năng trong bệnh viện. Úc Tử Duyệt vừa mới thi xong chứng nhận phóng viên, kết quả vẫn chưa có, nhìn dáng vẻ vô cùng tự tin của cô, cũng có thể đoán được cô làm bài không tệ.

Gần đây giữa hai gia đình có danh tiếng là họ Lăng và họ Lục cùng xảy ra một chuyện lớn, đó là Lục Khải Chính cùng con gái của chú ruột Lăng Bắc Hàn đi du học trở về là Lăng Bắc Sam đã thật sự từ hôn!

Chuyện này khiến cả Kinh Đô ầm ĩ không ngớt, có người suy đoán có phải quan hệ hai nhà Lăng - Lục đã chuyển biến xấu rồi hay không?

“Chia tay, được! Nhưng Lục Khải Chính anh nghe cho rõ đây, là Lăng Bắc Sam tôi đá anh! Chứ không phải là tôi bị anh bỏ rơi!” Lăng Bắc Sam thừa kế dòng máu kiêu ngạo của nhà họ Lăng, ngay trước mặt người hai nhà cô đã lớn tiếng nói như vậy.

Ngày ấy, thật vừa đúng lúc, Nhan Tịch tìm Úc Tử Duyệt, ở trong góc nhìn thấy màn này.

Khoảnh khắc đó, cô rất bội phục người có gương mặt tuyệt mỹ kia, vóc người cao gầy tuyệt đẹp, trong tính cách hiện ra tính cách tự cường đáng quý của phụ nữ hiện đại, không giống như những người phụ nữ bình thường sẽ khóc sướt mướt, đau khổ cầu xin, ngược lại xoay chuyển tình thế làm cho Lục Khải Chính mất mặt.

Trong nháy mắt, dường như cô cảm nhận được người luôn thâm tàng bất lộ như Lục Khải Chính có một sự bất đắc dĩ, nhưng chỉ là trong nháy mắt, anh đã nhếch môi, khuôn mặt tươi cười trả lời với khuôn mặt nghiêm nghị của người lớn hai nhà.

“Được, nha đầu Bắc Sam, là anh phụ em!” Lục Khải Chính mở miệng hờ hững cười nói, vẻ mặt vẫn thong dong như xưa.

“Thằng nhóc này! Cháu còn dám nói!” Nói chuyện là một người mà Nhan Tịch không biết thoạt nhìn rất có khí phách hơn người, để một chòm râu trắng, chống gậy tức giận nói.

Sau đó, Úc Tử Duyệt cùng Nhan Tịch len lén ra ngoài, Lục Khải Chính bị trừng phạt như thế nào, họ cũng không rõ.

Lúc Lục Khải Chính đến phòng bệnh tìm Lăng Bắc Hàn thì chỉ thấy một mình anh, chân bị thương gác lên đầu giường, đang làm động tác kéo gân....

“Tích cực như vậy, coi chừng phản tác dụng!” Anh bước đến châm điếu thuốc, tà tà nói, Lăng Bắc Hàn cũng không liếc anh một cái, làm thẳng một lèo cho xong. Làm xong mới thu chân kia lại, đứng vững trên mặt đất, mang dép vào, lúc đi bộ trông có vẻ tự nhiên.

Anh mặc bộ đồ bệnh nhân đối mặt với Lục Khải Chính một thân mặc áo khoác dài màu đen, chiều cao tương đương nhau, dáng người cũng đều chuẩn mẫu, Lăng Bắc Hàn tóc cắt rất ngắn, nhưng cũng không mất trào lưu. Kiểu tóc của Lục Khải Chính đúng chuẩn mực công việc, gọn gàng mà phong cách.

Nhận lấy điếu thuốc lá cùng cái bật lửa Lục Khải Chính đưa tới, anh tự mình châm lửa, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lục Khải Chính cũng đi tới bên cửa sổ, đây là tầng cao nhất trong bệnh viện, xuyên qua cửa sổ, dường như có thể nhìn thấy toàn cảnh Kinh Đô.

Bên trong phòng bệnh một màu trắng xám mờ mịt, “Khi còn nhỏ ở đại viện, ngày tuyết rơi thật thú vị…” Lục Khải Chính đột ngột mở miệng, trầm giọng nói.

“Lời này quả không sai, khi đó tuyết tinh khiết, người cũng tinh khiết.” Lăng Bắc Hàn mở miệng, câu nói có hàm ý khác.

“Mình có nói ai không tinh khiết sao?” Lục Khải Chính nhìn Lăng Bắc Hàn, cười như không cười hỏi ngược lại.

Lăng Bắc Hàn quay đầu nhìn anh, trong đầu hiện lên hình ảnh khi còn bé “Nghịch ngợm gây sự” không buồn không lo ở trụ sở quân đội.

Người đi trước thường hay truyền thụ cho những đứa trẻ như bọn họ tư tưởng “Đoàn kết là lực lượng, hành động theo chỉ huy”, cho nên khi đó phần lớn những đứa trẻ trong đại viện đều ôm hoài bão lớn lao, tỷ như anh và Lục Khải Chính, Cố Diệc Thần, Tôn Đại Phi cả ngày như hình với bóng.

Cho dù là trộm đào hay mận trong đại viện, hay là bắt nạt cô gái nhỏ, đều là hành động tập thể.....

Nhếch môi nhìn Lục Khải Chính, “Mình không nói cậu, cậu hấp tấp làm gì?” Lăng Bắc Hàn nhìn anh, chế giễu nói.

“Cậu nha! Mình còn tưởng mình chia tay với Bắc Sam, cậu sẽ nghi ngờ nhân phẩm của mình chứ!” Lục Khải Chính đưa tay ra đấm vào ngực anh cười đùa nói.

“Nói một chút xem tại sao lại chia tay? Con bé Bắc Sam kia dù sao cũng từ nhỏ lớn lên với cậu!” Thái độ Lăng Bắc Hàn nghiêm túc, đôi mắt sắc bén khóa chặt từng nét mặt của Lục Khải Chính.

Lăng Bắc Hàn cũng biết, lần trước Lục Khải Chính đề cập với anh, chắc chắn không phải nói đùa, anh cũng biết, cho đến bây giờ Lục Khải Chính vẫn cho rằng anh là anh em tốt của nhau, có điều gì vẫn nói cho anh đầu tiên.

“Tình cảm phai nhạt chứ sao.......Cậu và Hạ Tĩnh Sơ quen nhau mười mấy năm còn có thể chia tay, mình và Bắc Sam sao không thể? Thật ra thì mình chỉ coi em ấy như em gái!” Lục Khải Chính cười như không cười nói.

“Em gái? Ba năm trước sao cậu không nói là em gái? Lục Khải Chính, nói ình biết, có phải là có nỗi khổ tâm gì hay không?” Lăng Bắc Hàn nhìn anh chằm chằm, lạnh lùng hỏi.

Vẻ mặt Lục Khải Chính không hề thay đổi, ngược lại bật cười, “Mình thì có nỗi khổ tâm gì chứ! Có lẽ do bản thân thay đổi!” Lục Khải Chính cười nói.

“Ha ha....Cậu thật hài hước!” Vào lúc này, từ cửa phòng bệnh truyền đến tiếng cười đùa của phụ nữ, ngay sau đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lục Khải Chính và Lăng Bắc Hàn cùng quay ra nhìn.

Chỉ thấy Úc Tử Duyệt cùng Nhan Tịch đi vào, sau lưng còn có một người mặc quân trang đi theo, là Lục Khải, trên mặt ba người đều nở nụ cười.

“Doanh trưởng! Em tới đây thăm anh!” Lục Khải thấy Lăng Bắc Hàn thì lập tức kích động hét to, âm thanh cực lớn, chạy đến trước mặt Lăng Bắc Hàn còn kính cẩn hành lễ với anh!

“Ha ha....Lục Khải, anh thật buồn cười......” Úc Tử Duyệt không nhịn được bật cười to, còn Nhan Tịch chỉ cười nhẹ, thấy Lục Khải Chính thì gật đầu một cái.

“Lục Khải, sao cậu lại tới đây?” Lăng Bắc Hàn thấy Lục Khải, trầm giọng hỏi.

“Hôm nay ngày nghỉ, em tới mua vé xe lửa về nhà đón tết, tiện đường tới thăm anh một chút!” Lục Khải thành thật trả lời.

“Đúng vậy, hóa ra Lục Khải với chị Nhan còn là đồng hương với nhau!” Tử Duyệt cởi mở cười nói.

“Tiện đường vậy thì tốt......” Lăng Bắc Hàn thản nhiên nói.

“Vâng, vé xe lửa của đồng chí Nhan Tịch với của em cùng một ghế!” Lục Khải thật thà cười nói, Nhan Tịch cũng cười cười, đứng bên cạnh Lục Khải không được tự nhiên cho lắm.

“Vậy sao? Định khi nào quay lại? Đã chuẩn bị lương thực cho các chiến hữu trong doanh trại đón năm mới hết chưa?” Lục Khải cũng nhập ngũ được năm sáu năm rồi, cần cù chăm chỉ làm việc, quản lý ban cấp dưỡng ngay ngắn rõ ràng, nhưng thỉnh thoảng cậu ta cũng phạm một vài lỗi nhỏ được Lăng Bắc Hàn thường hay nhắc nhở.

“Đều đã chuẩn bị tốt, Doanh trưởng, anh cứ yên tâm đi, em đây không để các chiến hữu đón năm mới ăn không ngon đâu!” Lục Khải biết rõ Lăng Bắc Hàn rất quan tâm đến chiến hữu bọn họ, những năm trước đều ở lại trong doanh trại đón năm mới cũng bọn họ.

Lăng Bắc Hàn nhớ tới những chiến sĩ dưới quyền gắn bó với mình kìa thì gật đầu với Lục Khải một cái.

“Duyệt Duyệt, chị còn có việc, chị đi trước đây, tối nay có buổi họp hằng năm, em đừng quên nhé!” Nhan Tịch nhỏ giọng nói với Úc Tử Duyệt, Úc Tử Duyệt gật đầu lia lịa, Nhan Tịch lại nói với Lăng Bắc Hàn và Lục Khải Chính rằng mình phải đi rồi, ai ngờ Lục Khải cũng nói có việc, cùng Nhan Tịch đi ra khỏi phòng bệnh.

“Tên nhóc này, chẳng lẽ phải lòng Nhan Tịch rồi sao?” Lúc cửa phòng bệnh đóng lại Lăng Bắc Hàn cười nhạt nói. Lục Khải đang muốn tìm cô dâu anh biết.

“À? Chẳng trách vừa rồi cậu ta còn mua cả vé hạng nhất!” Úc Tử Duyệt nghe Lăng Bắc Hàn nói như vậy liền kinh ngạc nói.

Chỉ thấy Lục Khải Chính vẫn trầm mặc không nói, vẻ mặt càng ngày càng cứng ngắc, “Tôi cũng còn có việc, đi trước một bước!” anh trầm giọng nói, sải bước rời đi.

Lăng Bắc Hàn ngược lại hứng thú liếc nhìn bóng lưng vội vã của Lục Khải Chính, dường như có điều suy nghĩ.

“Đây là số điện thoại của tôi, cô nhớ nhé, hôm đó tôi và cô đi với nhau, trên đường có thể quan tâm tới nhau!” Lục Khải ra vẻ đàn anh dặn dò Nhan Tịch.

“Ừ, tôi nhớ rồi! Hôm đó đến trạm xe lửa tôi sẽ liên lạc với anh!” Nhan Tịch cảm kích nói.

Lục Khải Chính ra khỏi bệnh viện, thấy cảnh bọn họ đang trao đổi số điện thoại với nhau, trong lòng bỗng cảm thấy ghen tức khó chịu, anh cũng là người từng trải, sao lại không nhận ra được trên mặt tên chiến sĩ kia là nụ cười xấu hổ.

Sau khi Lục Khải rời đi, Lục Khải Chính sải bước về phía trước.

“Vé xe lửa đâu?”

“Sao?”

Nhan Tịch không hiểu tại sao Lục Khải Chính lại xuất hiện, người đàn ông này thật là khó hiểu à!

“Cho tôi xem một chút!” Anh trầm giọng nói.

“Tại sao phải cho anh xem?” Nhan Tịch tức giận nói, xoay người muốn rời khỏi, người đàn ông này thật nguy hiểm nha.

Lục Khải Chính bị cô hỏi ngược lại có chút kinh ngạc, cảm giác mình thật ngây thơ, nhưng vẫn đuổi theo, “Công ty của tôi có một số nhân viên cùng quê với cô, tôi xem hạng ghế một chút, trở về bảo người đặt vé cho họ.”

Còn có ông chủ quan tâm đến nhân viên như vậy sao? Nhan Tịch dùng ánh mắt thưởng thức quan sát Lục Khải Chính, đôi tay cũng không tự chủ lấy vé xe lửa từ trong túi ra, còn chưa đưa cho anh đã bị Lục Khải Chính đoạt lấy.

“Ghế ngồi cứng? 14 tiếng đồng hồ, cứ ngồi như vậy trở về?” Lục Khải Chính hài hước nói.

“Anh nghĩ nhiều rồi!” Khỏi phải nói là ghế cứng, cho dù là vé đứng, cô cũng phải mua! Nhan Tịch đưa tay định lấy lại vé trong tay anh, nhưng lại bị Lục Khải Chính né tránh, một cơn gió lạnh thổi qua, anh lặng lẽ thả tấm vé xe lửa trong tay anh ra.

Tấm vé xe lửa màu hồng bay theo làn gió, thổi tới đài phun trước trước cửa bệnh viện....

Trơ mắt nhìn vé xe lửa của mình rơi vào hồ nước, Nhan Tịch sững sờ, ngay sau đó, không chút nghĩ ngợi cất bước chạy lại, nhưng lần này, Lục Khải Chính nhanh chóng bắt được cổ tay cô, mạnh mẽ kéo cô trở lại.

Nhan Tịch tức giận trừng mắt nhìn anh, “Anh trả lại vé cho tôi!” Vẻ mặt tức giận từ đáy lòng không chút che giấu bộc phát ra, cô tức giận đến run cả người, đó là chiếc vé xe mà cô phải xếp hàng hơn nửa ngày mới mua được!

Trong nháy mắt, Lục Khải Chính khẽ áy náy, cũng giống như chiếc máy tính bảng của cô bị anh đụng phải hồi đó.

Anh không phải là người sống cảnh cơ hàn, cho nên không biết ý nghĩa của vé xe lửa kia đối với Nhan Tịch.

“Ơ...... Đây chính là niềm vui mới của anh sao....” Lúc này, một âm thanh giễu cợt truyền tới, Lục Khải Chính buông cổ tay Nhan Tịch ra, Nhan Tịch cũng khôi phục vẻ bình tĩnh, liếc nhìn cô gái ăn mặc trang nhã vừa lên tiếng, nếu cô nhớ không lầm, đó chính là bạn gái trước của anh, Lăng Bắc Sam.

“Cô hiểu lầm rồi......” Nhan Tịch lạnh nhạt nói xong, cũng không tiếp tục chuyện vé xe lửa nữa, bước chân nhanh chóng rời đi. Cô không muốn bị lội qua vũng nước đục này.

Lục Khải Chính nhìn bóng lưng quật cường của Nhan Tịch, hoàn hồn mới nhìn vào mắt Lăng Bắc Sam, “Đúng vậy!” Anh kiên định nói xong sải bước rời đi.

“Lão Lục cùng chị Nhan nói gì vậy?” Úc Tử Duyệt đi theo Lăng Bắc Hàn đứng ở cửa sổ nhìn cảnh tượng vừa rồi thật lâu cô mới mơ hồ hỏi, thấy Lăng Bắc Sam hình như đang chuẩn bị lên lầu.

Lăng Bắc Hàn cười, vuốt ve mái tóc của cô, trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói của Lục Khải Chính, thay đổi....

Nửa tin nửa ngờ, Lăng Bắc Sam mang theo một giỏ trái cây và một bó hoa tươi đi vào, thấy Lăng Bắc Hàn đang nhiệt tình ôm chị dâu, “Anh họ, còn cần cả một nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng nữa à?” Lăng Bắc Sam cười đùa nói.

Lăng Bắc Hàn cưng chiều nhìn em họ, nhếch miệng lên, đưa tay ôm Úc Tử Duyệt vào trong ngực, “Chỉ cần chị dâu em không giận, cho dù.....”

“Em nào có dễ giận như vậy! Bắc Sam, em mau ngồi di!” Úc Tử Duyệt đỏ mặt trừng mắt nhìn Lăng Bắc Hàn nói, cô rất thích Lăng Bắc Hàn giới thiệu mình với người nhà và bạn bè của anh.

Lăng Bắc Sam ngồi xuống, “Anh họ, tên khốn Lục Khải Chính kia bỏ rơi em, anh không báo thù cho em sao?” Vào lúc này Lăng Bắc Sam giống như đứa trẻ phải chịu ủy khuất, nói với Lăng Bắc Hàn.

Biết Lăng Bắc Sam đang nói đùa, Lăng Bắc Hàn cũng biết ngày hai người bọn họ chia tay, Lăng Bắc Sam đã nói những gì, ngoài mặt cô không để tâm, nhưng trong lòng chắc chắn khó chịu.

Úc Tử Duyệt có thể tưởng tượng ra cảnh vừa mới xảy ra, mặc dù cách xa, không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng Lục Khải Chính với Nhan Tịch như vậy, rất khó khiến người khác không hiểu lầm.

Bắc Sam này đừng nghĩ oan cho Nhan Tịch nha....

“Báo thù? Đánh cho cậu ta một trận? Hay là giết cậu ta?” Lăng Bắc Hàn ngồi trên ghế sô pha cười nhạt nói.

“Bắc Sam, tình cảm không nên miễn cưỡng!” Lăng Bắc Hàn nói một chút, anh tin người nhà họ Lăng cầm lên được cũng bỏ xuống được.

“Em hiểu, anh cũng biết em là người kiêu ngạo mà! Thấy người mà Lục Khải chính coi trọng có điều kiện kém hơn em, em không phục thôi.” Lăng Bắc Sam tức giận nói.

Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn đưa mắt nhìn nhau, sau đó, Lăng Bắc Hàn nói bóng gió, lại nghe Lăng Bắc Sam nói, Lục Khải Chính coi trọng Nhan Tịch?

“Sao em lại không biết a?” Sau khi Lăng Bắc Sam rời đi, Úc Tử Duyệt kích động nói.

Lăng Bắc Hàn cũng nhíu mày, ngay cả anh cũng không hiểu Lục Khải Chính, “Nhắc nhở Nhan Tịch, đừng đến gần Lục Khải Chính.” Lăng Bắc Hàn nhắc nhở.

“Này! Lăng Bắc Hàn! Tại sao vậy? Bởi vì Bắc Sam nên anh không ủng hộ chị Nhan của em đúng không?” Úc Tử Duyệt hiểu lầm ý tứ trong lời nói của Lăng Bắc Hàn, vội vàng có nghĩa khí che chở Nhan Tịch.

“Ý anh không phải thế.....” Lăng Bắc Hàn nói xong, dáng vẻ như đang muốn nói lại thôi.

“Vậy thì có ý gì?” Úc Tử Duyệt hỏi tới, anh không trả lời, “Không phải tối nay em muốn đến công ty tham gia cuộc họp hằng năm hay sao?” Lăng Bắc Hàn nói sang chuyện khác.

“Ừ! Đúng vậy! Em phải đi chuẩn bị một chút!” Úc Tử Duyệt nghe xong, vội vàng cầm túi vào nhà tắm.

Úc Tử Duyệt chuẩn bị gần cả tiếng, Lăng Bắc Hàn buồn bực nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhíu mày nghĩ xem rốt cuộc cô vào đó làm gì.

Đang muốn vào tìm cô, lại thấy cô đi ra.

Lăng Bắc Hàn bị một thân đỏ rực bắt mắt của Úc Tử Duyệt làm cho kinh ngạc.

Trên cổ dùng khăn tay cuốn thành một bông hoa hồng đỏ rực, giữ lấy cả bộ trang phục, bờ vai tròn láng lộ ra bên ngoài, trước ngực còn hở ra một kẽ nhỏ, như ẩn như hiện lộ ra khe rãnh gợi cảm bên trong.

Thắt lưng eo cao được thiết kế phù hợp với dáng người cao gầy của cô, theo bước chân cô đi lại, làn váy theo chân cô mở ra, lộ ra đôi chân mảnh khảnh thon dài mỹ lệ......

Lăng Bắc Hàn nhìn mái tóc được vén lên của Úc Tử Duyệt, gương mặt xinh đẹp cùng đồ trang sức trang nhã đang đi về phía mình khiến anh mất hồn.

“Tối nay toàn soạn báo bọn em cùng phòng kế toán chị Nhan, còn có cả những phòng ban của mấy công ty nữa cùng nhau tổ chức họp mặt hàng năm! Em chọn nhảy Latin, vẫn chưa biết bạn nhảy là ai!” Úc Tử Duyệt tự nhiên lại gần nói.

“Nhảy Latinh?” Chưa ăn thịt heo nhưng đã thấy qua heo chạy, Lăng Bắc Hàn mặc dù không biết nhảy Latin nhưng đã xem qua, đúng là vũ điệu nóng bỏng!

“À phải! Anh có biết nhảy không?” Thân người Úc Tử Duyệt khẽ lui về phía sau, ngay sau đó, nhón chân, xoay người, thân thể ngã về phía Lăng Bắc Hàn, người hơi ngửa ra sau, ngửa cổ, hai cánh tay hơi mở rộng, làm tư thế tiêu chuẩn.

Lúc này, người bạn trai nên nhiệt tình vịn hông cô, Lăng Bắc Hàn kịp thời ổn định, Úc Tử Duyệt ngước đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào anh đầy tràn kích tình.

“Không được ôm em, tay nên để vào eo em, dùng ngực anh để đẩy em trở về!” Úc Tử Duyệt dí dỏm hướng dẫn, không phát hiện khuôn mặt của Lăng Bắc Hàn đã sớm đen sì, đúng lúc Úc Tử Duyệt đang muốn lui ra khỏi ngực anh thì lại thấy anh đưa tay giữ cô lại, kéo vào trong ngực.

“Nhảy với ai?” Nghĩ đến cô sẽ phải tiếp xúc tay chân với người đàn ông khác, trong lòng Lăng Bắc Hàn nổi cơn ghen, nhìn cô chằm chằm, xanh mặt chất vấn.

“Em cũng chưa biết nữa, nhưng nghe nói đối phương cái gì cũng biết nên em định nhảy Rumba! Nhưng mà rất ghét mang giày cao gót!” Úc Tử Duyệt vẫn chưa phát hiện ra Lăng Bắc Hàn đã sớm ghen tức phát điên, còn cô cứ mải mê cắm đầu cắm cổ nói.

“Vậy thì đừng nhảy! Họp hằng năm cũng đừng tham gia, ở lại bệnh viện với anh nha!” Lăng Bắc Hàn bá đạo nói, nhìn đôi chân dài lộ ra của cô, trong lòng ghen tị không thôi.

“Này! Tối qua em hỏi ý kiến của anh thế nào, anh còn bảo tiếp xúc với nhiều đồng nghiệp cũng không phải là xấu! Bây giờ lại không cho em đi!” Úc Tử Duyệt vùi đầu trong ngực anh, uốn éo người hậm hực nói, theo động tác của cô, bộ ngực cùng cái miệng nhỏ của cô không ngừng giãy giụa, khe rãnh dụ người này thỉnh thoảng rơi vào tầm mắt của anh, khiến toàn thân Lăng Bắc Hàn như muốn căng lên.

“Nhưng tối hôm qua em đâu có nói muốn nhảy Latin.” Lăng Bắc Hàn bá đạo mở miệng, tức giận nói, ôm cô ngồi ở mép giường, tay nắm chặt cái cằm nhỏ của cô.

“Nhảy Latin thì sao? Tại sao nhảy Latin thì không thể đi à?” Úc Tử Duyệt nhìn anh chằm chằm, tức giận nói.

Anh muốn nói, sợ đàn ông khác ngấp nghé vóc người của cô, càng không muốn cô và đàn ông khác nhảy vũ điệu nhiệt tình như vậy nhưng cũng vì niềm kiêu ngạo của anh, anh không nói ra miệng.

“Vậy tối nay anh đi cùng em!” Anh trầm giọng nói.

“Vậy sao được? Chân của anh vẫn chưa khỏe mà! Không được!” Úc Tử Duyệt tức giận không đồng ý, Lăng Bắc Hàn phức tạp nhìn cô, sau đó đồng ý để cô đi anh sẽ không đi theo.

Đến hội trường dạ tiệc, Úc Tử Duyệt và Nhan Tịch mới nhận ra chủ nhân của bữa dạ tiệc này thực ra là của công ty Lục Khải Chính, bởi vì tòa soạn của Úc Tử Duyệt cùng phòng kế toán của Nhan Tịch trong tòa nhà này chính là chi nhánh của công ty Lục Khải Chính.

Lúc vào bàn thì Úc Tử Duyệt cũng không mặc bộ váy đỏ kia mà mặc một bộ trang phục ưu nhã bước vào cùng Nhan Tịch, vừa vào hội trường không bao lâu, thì nhìn thấy một người đã lâu không gặp, chính là Hạ Tĩnh Sơ.

“Chị Nhan, chị nói xem em có nên qua đó chào hỏi với chị ta không?” Úc Tử Duyệt kéo Nhan Tịch nhìn Hạ Tĩnh Sơ mặc một bộ đồ công sở ưu nhã, nhỏ giọng hỏi.

Sau khi Lăng Bắc Hàn làm rõ quan hệ với chị ta, thì đây là lần đầu tiên cô gặp chị ta, nghĩ thầm, người này liệu đã thật sự chết tâm với Lăng Bắc Hàn hay chưa?