Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 130




Và đồng thời, trong căn phòng tổng thống của khách sạn, Lâm Uyển Du mặc một áo choàng tắm màu trắng, đang thầm thì với Mặc Tây Thành.

- Đều chuẩn bị xong chưa? Tin nhắn gửi chưa, có phải Thiệu Đình lập tức sẽ lên đây không?

Mặc Tây Thành bị Lâm Uyển Du thúc giục đến có chút bực mình, đưa cho Lâm Uyển Du một bình xịt nhỏ.

- Đều chuẩn bị xong rồi, cô lấy cái này đi, đợi anh tôi vào đầy liền tìm cơ hội phun một ít trong phòng, có thể khiến người ta thần trí không tỉnh táo, đến lúc đó thì xem cô rồi. Tôi cũng chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.

Lâm Uyển Du nhận lấy chiếc bình xịt trong tay Mặc Tây Thành, có chút không vui bĩu môi.

- Thần trí không tỉnh táo thì có tác dụng gì, thứ tôi muốn là Thiệu Đình… sao cậu không dứt khoát giải quyết dùng – tình dược cái gì đó?

- Loại thuốc đó mùi vị đều rất nồng.

Mặc Tây Thành cau mày.

- Anh tôi là một người rất nhạy bén, nếu như đối với loại thuốc đó không chút phòng bị, lúc này sớm đã trai gái song toàn rồi, loại thuốc này có thể khiến anh ấy mê man, không màu không mùi, cơ hội đã cho cô rồi, nếu cái gì cũng không được, tôi khuyên cô vẫn là sớm từ bỏ đi.

Nói xong, Mặc Tây Thành liếc Lâm Uyển Du một cái, quay đầu đi ra phía ngoài phòng.

Lâm Uyển Du tức giận đến nỗi trợn mắt ở phía sau lưng Mặc Tây Thành, cầm chiếc bình xịt trong tay, lộ ra một nụ cười đắc ý.

Quang minh chính đại không được, thì dùng cách mờ ám vậy, cô ta thì không tin, bản thân không đấu lại được Đường Lạc Lạc vô dụng kia?

Đường Lạc Lạc chẳng qua dựa vào việc được La Nhã chỉ định, mới có thể gả cho Mặc Thiệu Đình, Thiệu Đình thích cô, cùng lắm là do mới mẻ mà thôi. Cô không phải thích trưng ra bộ mặt không tranh giành vô hại hay sao?

Bản thân cứ muốn để cô nhìn thấy Mặc Thiệu Đình và mình đã từng tư thông, biểu cảm trên gương mặt Đường Lạc Lạc lúc đó, không biết sẽ đặc sắc biết bao nhiêu.

Kế hoạch của Lâm Uyển Du và Mặc Tây Thành, nói thì rất đơn giản, lấy danh nghĩa của Mặc Tây Thành gọi Mặc Thiệu Đình đến, sau đó Lâm Uyển Du phun thuốc mê trong phòng, khiến Mặc Thiệu Đình trong lúc mê man cùng mình gạo nấu thành cơm, rồi do Mặc Tây Thành tìm thấy Đường Lạc Lạc, dẫn Đường Lạc Lạc đến “bắt gian”.

Thì không tin trận ồn ào như vậy, tình cảm của Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình còn có thể kiên cố như lúc đầu hay không.

Dù Đường Lạc Lạc tham hư vinh, đối với chuyện này không chút để bụng, Lâm Uyển Du còn có chiêu cuối – La Nhã luôn muốn bế cháu, nhà quyền thế như Mặc gia, đối với chuyện kế thừa con cháu đều luôn rất xem trọng, bản thân chỉ cần nói dối đã có con của Mặc Thiệu Đình, thì không tin không thể khiến hai người họ ly hôn.

Còn việc có thật hay là giả, chỉ cần khiến Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình trở mặt, bản thân liền có cơ hội thừa nước đục thả câu, cho dù nhất thời không có, sớm muộn cũng sẽ có.

Kế hoạch này từng bước nối tiếp từng bước, Lâm Uyển Du tự cảm thấy vô cùng hoàn mỹ, trước mắt cô ta nhìn về phía cửa phòng, nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo tắm của mình…

Mặc Thiệu Đình kéo tay Đường Lạc Lạc, từ dưới lầu đại sảnh đi thẳng đến cửa phòng 609, để Đường Lạc Lạc trốn ở cửa phòng, anh lấy thẻ phòng ra, mở cửa phòng.

Tâm tư của Mặc Tây Thành, sớm muốn cũng phải để Lạc Lạc biết, để cô sớm biết được, cũng có phòng bị với Mặc Tây Thành, ôm ý nghĩ như vậy, Mặc Thiệu Đình mới để Đường Lạc Lạc cùng mình lên đây, nghe lén cuộc nói huyện của anh và Mặc Tây Thành.

Lúc này Mặc Thiệu Đình đẩy cửa phòng ra, hé đôi môi mỏng.

- Tây…

Nhưng mà cảnh tượng trước mắt, những lời nói sau đó, liền nghẹn lại trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra.

Trong phòng Lâm Uyển Du mặc một bộ bikini màu đen, thân hình gợi cảm nóng bỏng đều thấy hết, đang uốn éo chiếc eo mềm mại đi về phía của Mặc Thiệu Đình, trong tay cô ta cầm một cây roi đen, vì để dựng ra không khí mờ ảo, xung quanh chất đầy băng khô, có cảm giác sương khói lượn lờ, trên đầu còn cài chiếc tai mèo vô cùng xinh đẹp…

- Thiệu Đình…

Giọng nói õng ẹo của Lâm Uyển Du vang lên, vừa nói vừa đi về phía Mặc Thiệu Đình…

Đường Lạc Lạc vểnh tai lên, vốn là muốn nghe xem Mặc Tây Thành muốn nói chuyện gì với Mặc Thiệu Đình, nếu không phải không nghe thấy bí mật gì, một lúc sau chạy ra hù cậu ấy một phát, nhưng mà nghe tiếp, trong phòng lại xuất hiện giọng nói của Lâm Uyển Du?

Cô càng nghĩ càng thấy không đúng, Mặc Tây Thành hẹn gặp Mặc Thiệu Đình, tại sao trong phòng là giọng nói của Lâm Uyển Du…

Đường Lạc Lạc đầu óc choáng váng dứt khoát đi từ phía bên cửa, mắt nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khiến người khác ói máu, lập tức cùng Mặc Thiệu Đình hoá đá…

Mẹ nó làm trò gì vậy?!

Đây là cái gì vậy, mắt của tôi!

Đang làm bộ lẳng lơ những tư thế quyến rũ, Lâm Uyển Du chuẩn bị lấy ra bình xịt nhỏ trong tay, đột nhiên nhìn thấy Đường Lạc Lạc vẻ mặt tươi cười chạy vào trong, lập tức hét “a” một tiếng, tiện tay kéo lấy chiếc chăn trên giường quấn lên người, vẻ mặt hoang mang chất vấn Đường Lạc Lạc.

- Cô cô cô… sao cô lại vào đây?

Bản thân vốn chuẩn bị đem mình gói thành lễ vật tặng cho Mặc Thiệu Đình, giờ Đường Lạc Lạc sao cũng đi theo, bị Đường Lạc Lạc nhìn thấy mình như vậy, thực sự mất mặt chết đi được đó được không?

Đường Lạc Lạc mở miệng cứng họng, nhìn thấy sắc mặt tái mét của Mặc Thiệu Đình, lại xem xem Lâm Uyển Du quần áo không đủ che thân vẻ mặt thẹn quá hoá giận, lập tức càng mơ màng day dưa.

- Cô Lâm… cô… cô như vậy cũng quá nhiệt tình rồi đó.

Không phải nói đi tuyến đường danh môn khuê các sao?

Đây… đây cũng quá phóng khoáng rồi…

- Cô… cô ra ngoài cho tôi!

Sắc mặt Lâm Uyển Du đỏ đến mức muốn ứa máu, vừa thẹn vừa giận, vừa nãy phóng đãng đắc ý bao nhiêu, bây giờ thì quẫn bách bấy nhiêu, cho dù Lâm Uyển Du có cảm thấy bản thân và Mặc Thiệu Đình mới là trời sinh một cặp đi chăng nữa, trước mặt vợ của người ta câu dẫn đàn ông, ít nhất cũng có chút áp lực tâm lý…

Đặc biệt Lâm Uyển Du khoe khoang là danh môn khuê các, lúc nào cũng dùng nào là gia giáo nào là nội hàm gây áp lực cho Đường Lạc Lạc, lúc này bị đụng chạm, càng cảm thấy thực sự xấu hổ vô cùng, chỉ có thể lớn tiếng trách mắng đuổi Đường Lạc Lạc ra ngoài.

Mặc Thiệu Đình cũng bị cảnh tượng khiến người khác kinh hãi làm đến ngớ người, sau khi phản ứng lại một phát ôm lấy vai Đường Lạc Lạc, thần sắc hờ hững nhìn bộ dạng thê thảm của Lâm Uyển Du.

- Nếu như tôi không lầm, là Tây Thành tìm tôi ở phòng này nói chuyện, tôi dẫn vợ cùng nhau xuất hiện, chắc không liên quan gì đến cô Lâm phải không? Tôi trái lại muốn hỏi, cô Lâm tại sao lại ở đây? Còn ăn mặc thành bộ dạng thế này?

Nghĩ cũng biết, đoán chừng chính là Mặc Tây Thành đào một cái hố cho mình, nếu như mình không nhất thời nổi hứng dẫn theo Đường Lạc Lạc xuất hiện, như thế sự việc còn gay go rồi.

Lạc Lạc vì Lâm Uyển Du mà cãi nhau với mình không phải chuyện ngày một ngày hai, lần này nếu như Lâm Uyển Du và Mặc Tây Thành thành công tính kế mình, vậy hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Mặc Thiệu Đình lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Lâm Uyển Du đang cực kỳ thê thảm, ánh mắt lạnh như băng và sắc bén đó, khiến Lâm Uyển Du cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, lại công thêm trên người chỉ được một chiếc chăn bao lấy, càng tiến thoái lưỡng nan hơn, gần như sắp khóc tới nơi.

- Em… em… không phải như anh nghĩ đâu… Thiệu Đình…

- Vậy… là như thế nào?

Đường Lạc Lạc lúc này dù có chậm chạp tới đâu cũng đã phản ứng lại, trong lòng lập tức trầm xuống, Lâm Uyển Du dáng vẻ bình thuờng như thế nào trong lòng cô đã hiểu rõ, nhưng không ngờ quan hệ bình thường giữa Mặc Tây Thành và mình không tệ, lại sẽ giúp Lâm Uyển Du câu dẫn Mặc Thiệu Đình, thực sự khó bề tưởng tượng.

Chẳng qua, bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, theo đạo lý mà nói, thì quan hệ so với mình thân thiết hơn nhiều.

Chỉ là lần này Lâm Uyển Du thực sự quá quá đáng rồi, bản thân mắt không thấy lòng không phiền cũng thôi đi, trước mặt cô câu dẫn chồng cô, hoá ra lấy mình làm đồ trưng à?

Lâm Uyển Du vừa thẹn vừa bối rối, không dám đi nhìn vào mắt Mặc Thiệu Đình, lần này mất mặt trước mặt Đường Lạc Lạc, càng cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, bị ép đến sốt ruột, lập tức quấn chăn, chạy trốn.

Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình cứ thế đứng yên trong căn phòng đầy băng khô, trong sương khói lượn lờ mắt to nhìn mắt nhỏ, biểu cảm trên mặt hai người dở khóc dở cười, cuối cùng, Đường Lạc Lạc cười khì khì thành tiếng.

- Ha ha ha, Tiểu Ca Ca, cô Lâm đối với anh thật là cố chấp, còn có roi da, có băng khô… tai mèo, đúng là một cô gái thú vị ha ha ha ha.

Nhớ lại Lâm Uyển Du dáng vẻ thê thảm tông cửa xông ra, thực sự quá mắc cười rồi đó được không?

Mặc Thiệu Đình cau mày, khoé miệng lộ ra một nụ cười khổ.

- Người ta đang câu dẫn chồng cô đó, có đúng là buồn cười như thế không?

Người phụ nữ này rốt cuộc có tâm hay không, gặp tình huống như vậy, lại còn cười vui vẻ như vậy được…

Thật là đủ rồi.

Đường Lạc Lạc miễn cưỡng khống chế sự quá khích cười ha hả của mình, khuôn mặt nghiêm túc lại, cố nhịn cười nhìn Mặc Thiệu Đình.

- Tôi đâu có, tôi đây là nụ cười kiêu ngạo, nụ cười vui vẻ, nhìn thấy anh mê lực tứ phía vì vậy vui thay anh đó.

Sự vướng mắc của Mặc Thiệu Đình và Lâm Uyển Du lúc trước, thực sự khiến Đường Lạc Lạc phát ghen, nhưng nhìn hôm nay, Đường Lạc Lạc có chút hiểu ra rồi, xem ra giữa Mặc Thiệu Đình và Lâm Uyển Du thực sự không có gì, mà Lâm Uyển Du… cũng quả thực nhiều chiêu trò, khiến người khác cạn lời.

Gặp phải loại kẻ theo đuổi này, Mặc Thiệu Đình đoán chừng không có cách giải quyết, lúc này Đường Lạc Lạc không lo lắng Mặc Thiệu Đình bị Lâm Uyển Du cướp đi, trái lại có chút đồng tình Mặc Thiệu Đình rồi.

Còn kẻ theo đuổi, tuy là một cô gái, nhưng như sói như hổ.

Mặc Thiệu Đình bất lực đưa tay xoa xoa thái dương, lắc lắc đầu.

- Lúc này cô hiểu vì sao tôi phải dẫn cô lên đây chưa, sau này lời của Mặc Tây Thành, đừng tin tưởng hoàn toàn, à đúng rồi, còn có một chuyện muốn nói với cô.

- Chuyện gì?

Đường Lạc Lạc tò mò mở to mắt, chuyện có thể khiến Tiểu Ca Ca nghiêm túc như vậy, nhất định không phải là chuyện nhỏ.

Quả nhiên, Mặc Thiệu Đình vừa ôm lấy eo Đường Lạc Lạc, vừa nhìn sâu vào mắt cô.

- Tuần sau là ngày đại thọ năm tám mươi tuổi của ông nội, tôi chuẩn bị dẫn cô về nhà cũ chúc thọ cho ông nội, ông nội đối với anh luôn rất yêu thương, vì vậy, tôi muốn để ông gặp mặt cháu dâu của mình.

- À… ông nội…

Đường Lạc Lạc sớm đã nghe nói Mặc gia có một lão gia, lúc còn trẻ cũng là một nhân vật rung trời chuyển đất, ngày nay đã gần tám mươi, tuy không quản chuyện ở nhà họ Mặc nữa, nhưng vẫn có cảm giác âm thầm nắm quyền như cũ, là một ông cụ vô cùng lợi hại.

Tham gia tiệc sinh nhật của ông nội Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc đương nhiên đồng ý, chỉ là…

Kinh nghiệm nhiều lần đau thương nói với cô, tham gia tiệc sinh nhật, thì phải tặng lễ vật sinh nhật, mà bản thân ở chuyện tặng lễ vật này, quả thực không có thiên phú.

Cô xuất thân từ gia đình thấp bé, không biết ông Mặc sẽ thích thứ gì, cho dù biết được, dưới tình huống không sử dụng đến tài lực của Mặc Thiệu Đình, bản thân cũng không tặng không nổi những thứ quá quý trọng, mới đầu khăn quàng tặng cho La Nhã bị xem thường, lần này…

Tiệc sinh nhật của ông cụ nhất định sẽ có rất nhiều đến, bản mặt của mình lần này, xem như phải càng mất mặt trước nhiều người hơn sao…

Đường Lạc Lạc nghĩ như vậy, không kiềm được chu môi, thở dài một tiếng.

Giống như con sâu trong bụng cô, Mặc Thiệu Đình lập tức an ủi nói.

- Chúng ta là vợ chồng, vì vậy lễ vật mừng thọ tự nhiên là phải cùng nhau tặng rồi, nếu như cô cảm thấy không tận tâm, có thể đơn độc tặng chút món đồ nhỏ cho ông nội, không hại đến đại thể, trái lại còn thể hiện lòng hiếu thảo của cô.

Đường Lạc Lạc lập tức sáng tỏ thông suốt, đúng rồi, bản thân có thể cùng Mặc Thiệu Đình tặng lễ vật mừng thọ mà.

Ai dám nói lễ vật mà Mặc Thiệu Đình tặng không tốt?

Trong lòng bản thân thấy áy náy, đơn độc tặng thêm một món nhỏ nữa, biểu đạt một chút tâm ý là được rồi, Tiểu Ca Ca thật là hiểu ý lòng người…

- Được rồi, bây giờ chúng ta nên làm chút chuyện chính rồi…

Giọng nói trầm lắng và mập mờ của Mặc Thiệu Đình vang lên, trong phòng sương khói mù mịt, có có hương thơm nhè nhẹ bao quanh, Mặc Thiệu Đình ôm lấy eo Đường Lạc Lạc, đem cô từng bước từng bước dẫn đến bên chiếc giường lớn.

- Không khí tốt như vậy, chi bằng…

Trên mặt Đường Lạc Lạc lập tức đỏ lên, cái tên Mặc Thiệu Đình này, không chỉ giỏi hiểu rõ lòng người, còn giỏi cởi bỏ quần áo của người ta nữa…

… …

Trong phòng khách nhà Mặc Lan.

Mặc Như Nguyệt sáng sớm đã đi trung tâm từ thiện làm tình nguyện rồi, lúc này trong nhà chỉ còn Mặc Lan và Lâm Uyển Du đến thăm chị ta.

Hai người mặt đối mặt nhìn trên ghế sô-pha trong phòng khách, chính giữa cách một bàn trà nhỏ, Mặc Lan vừa đưa khăn giấy cho Lâm Uyển Du, vừa dặn dò người làm đem cho Lâm Uyển Du một ly trà nóng qua đây.

Lâm Uyển Du ngồi trước mặt Mặc Lan, không ngừng khóc bù lu bù loa, khóc đến nỗi Mặc Lan lòng dạ rối bời.

- Chị không biết, em vì tiếp cận Mặc Thiệu Đình nỗ lực biết bao nhiêu, nhưng lần nào cũng bị con tiện nhân Đường Lạc Lạc đó làm loạn, em không cam tâm.. em rõ ràng chỗ nào không mạnh hơn Đường Lạc Lạc… tại sao, tại sao Thiệu Đình thà muốn cô ấy cũng không nhìn lấy em một lần…

Kiểu khóc lóc kể lể của loại phụ nữ bị trai bỏ, Mặc Lan đã nghe rất nhiều lần rồi, lúc này chị ta nghe đến tuy không hứng thú gì, nhưng giống như Lâm Uyển Du, chị ta cũng ghét Đường Lạc Lạc như vậy, vì vậy cũng miễn cưỡng có thể nhẫn nại, cũng có chút đồng cảm căm phẫn trào dâng.

- Con tiện nhân Đường Lạc Lạc kia, bề ngoài xem ra ngây thơ vô hại, kỳ thực rất có thủ đoạn, vô cùng có tâm cơ. Chị sớm đã nói với em rồi, thân phận của cô ấy rất khả nghi phải không? Em có phái người đi điều tra qua chưa?

Mặc Lan hàm ý thâm sâu nhìn về phía Lâm Uyển Du.