Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 28




Tiền lương không cao, nhưng đôi lúc cũng có tiền tip, Đường Lạc Lạc tính toán rồi, nếu kiên trì làm thêm tầm nửa năm hơn thì có thể trả hết tiền cho tiểu ca ca rồi.

Không không không, không cần đến nửa năm đâu, một khi cô tốt nghiệp rồi, lúc đó nếu tìm được một công việc đàng hoàng, thì tiến độ trả nợ sẽ còn nhanh hơn.

Vừa nghĩ thế thôi, Đường Lạc Lạc cảm thấy ý chí phất phới ngời ngời, buổi tối đúng 6 giờ đến quán bar làm việc, thay đồng phục áo sơ mi trắng váy đen ngắn, bắt đầu công việc đầu tiên trong cuộc đời.

Quán bar “Thời Chung” trang hoàng nho nhã hoài cổ, không giống với những quán bar có hoàn cảnh phức tạp, nơi đây âm vang những điệu nhạc Bule, mỗi một phòng vip cũng rất có không khí, đương nhiên, chi phí ở đây cao đến người thường không thể với tới được.

- Đường Lạc Lạc, phong vip 3 khách cần gọi món!

- Bia của bàn 4, đưa đi!

- Cocktail pha xong rồi, mau đưa đi!

Ngày đầu tiên đi làm, Đường Lạc Lạc bị sai qua đây sai qua kia, bận bịu đến trán thấm đẫm mồ hôi, vẫn không có thời gian lau đi.

Không dễ dàng gì vừa được nghỉ thở, cô tựa vào góc tường hít thở, quản lý liền nhét vào lòng cô một chai rượu vang được đóng gói tinh tế:

- Chai rượu này gần cả trăm triệu lận đó, đưa đến phòng VVIP đặc biệt, cẩn thận chút, đụng bể rồi có bán cô đi cũng không đủ trả nợ đâu!

Đường Lạc Lạc trịnh trọng cẩn thận ôm chai rượu nặng nề vào lòng, không dám chậm trễ, lập tức chạy đi đến phòng VVIP, cả trăm triệu ấy, cảm giác như bản thân đang ôm một thỏi vàng to trong lòng vậy.

Nhẹ nhàng gõ cửa phòng VVIP, sau khi nghe tiếng “vào”, Đường Lạc Lạc cúi đầu, đi vào trong phòng.

Phòng VVIP đẳng cấp nhất của quán bar “Thời Chung”, nhất định sẽ để dành cho khách khứa tôn quý nhất, khách quý thế này chắc chắn rất khó phục vụ, trong lòng Đường Lạc Lạc vừa nghĩ thế, chỉ muốn đưa rượu đến nơi rồi quay lưng đi ra ngoài, cố gắng né tránh những chuyện phiền phức xảy ra.

Dưới ánh đèn vàng dịu, vài cặp nam nữ ăn diện bất phàm ngồi trên sofa, Đường Lạc Lạc cúi đầu đi đến:

- Các khách quý, đây là rượu mọi người đã chọn.

Một cánh tay đưa đến, động tác như muốn nhận lấy chai rượu từ tay Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc thấy cô ta cầm chắc rồi, mới rút tay về, nhưng chỉ một giây sau đó, chai rượu vốn dĩ được cô gái kia cầm chắc trong tay, đột nhiên rơi xuống đất, chỉ chớp mắt thôi đã vỡ vụn thành trăm mảnh.

Tất cả mọi thứ xảy ra quá đường đột, Đường Lạc Lạc đầu óc trống rỗng, cho đến khi mùi rượu nồng nặc chảy đầy ra sàn, cô mới kịp phản ứng lại ---- đối phương rõ ràng là cố ý buông tay mà!

Ngước đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp động lòng, Đường Lạc Lạc khẽ hé môi, đang định nói gì đó, Lâm Uyển Du phía đối diện chau mày bất mãn:

- Phục vụ chạy bàn như cô như thế đó sao? Một chai rượu thôi cũng cầm không chắc.

Đúng vậy, cố ý gây khó dễ Đường Lạc Lạc, chính là thanh mai trúc mã của Mặc Thiệu Đình, Lâm Uyển Du.

Từ ngày nhận được điện thoại của Đường Lạc Lạc, Lâm Uyển Du đối với vợ mới cưới của Mặc Thiệu Đình, địch ý càng nồng hơn. Cô ta đã cố gắng tiếp cận Mặc Thiệu Đình, nhưng vẫn không thành vợ của anh được, Đường Phù Dung xuất thân nhà nghèo tầm thường sao xứng chứ?

Dưới sự chi phối của lòng ghen tuông, Lâm Uyển Du thuê trinh thám tư, điều tra tung tích của Đường Lạc Lạc, phát hiện Đường Lạc Lạc tìm một công việc phục vụ chạy bàn, liền lên kế sách ngay, gọi thêm vài người bạn con nhà giàu, đến quán bar vui chơi, cũng hẹn cả Mặc Thiệu Đình ---- Cô ta đoán rằng Mặc Thiệu Đình nhất định không biết Đường Lạc Lạc đi làm thêm.

Nếu không, sao có thể đồng ý chứ?

Nhà họ Mặc là hào môn đếm trên đầu ngón tay của Hoa Hạ, phu nhân nhà họ Mặc sao có thể ló mặt ra ngoài làm phục vụ chạy bàn chứ?

Đây chẳng phải sẽ làm bẽ mặt nhà họ Mặc hay sao?

Lâm Uyển Du hẹn Mặc Thiệu Đình đến, chính là muốn Mặc Thiệu Đình xem xem, cô vợ mới cưới của anh không chịu đựng được sự cô đơn đến nhường nào, tự cam hạ tiện, bỏ mặc vị trí phu nhân không làm, đến làm mấy việc hạ cấp phục vụ người khác thế này.

Trước mắt, Mặc Thiệu Đình vẫn chưa đến, Lâm Uyển Du vừa hay nhân cơ hội này, muốn dạy dỗ Đường Lạc Lạc một phen, cho cô nhận rõ tình thế, tự động nhường chỗ.