Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 58: Nhận chức




Liên tiếp mấy ngày hôm sau, Tuyết Chi đều không gặp được Tiêu Chí Khiêm, nhưng lại nhận được rất nhiều tin tức từ anh ấy.

Lần đầu tiên, anh tiến vào Hội đồng quản trị của Tập đoàn nhà họ Tiêu với tư cách là con trai của nhà họ Tiêu, và tất cả các nhân vật nguyên lão của nhà họ Tiêu đều có mặt, không có ngoại lệ.

Lần đầu tiên anh được giới truyền thông phỏng vấn, đứng trước ống kính chớp liên tục, nhưng anh vẫn thong dong và điềm nhiên.

Lần đầu tiên anh rời khỏi Tây Sơn và tự mình sống ở nhà riêng.

Lần đầu tiên anh...

Mỗi một tin tức của anh Tuyết Chi đều được biết thông qua báo chí. Nhìn anh trong tấm ảnh chụp mà Tuyết Chi lại bất giác đưa ngón tay ra vuốt ve, cuối cùng anh cũng đã tháo được mớ xiềng xích phong ấn mình mà chủ động xuất kích rồi, không còn bị ai hà hiếp, không còn hỏi han quan tâm điều gì nữa, mấy ngày liên tiếp tên của anh đều được nhắc tới trên những tiêu đề hot, anh bắt đầu xây dựng hình tượng công chúng và bước vào trụ sở Tập đoàn nhà họ Tiêu một cách rõ ràng phân minh.

Đó không phải là những gì mà cô muốn làm sao? Bây giờ anh đã làm được điều đó rồi, cô phải vui mừng cho anh mới đúng, nhưng tại sao đáy lòng cô lại chua xót như vậy chứ?

Anh nói, anh tỉnh ngộ rồi, anh đã không còn là Tiêu Chí Khiêm của ngày xưa nữa rồi...

Cô nắm chặt tờ báo rồi nằm sấp lên giường, đôi bàn tay cô càng lúc càng siết chặt lại thành quyền.

Cô là một kẻ dối trá, cô nói dối tất cả mọi người, kể cả chính mình!

Áy náy gì chứ, trách nhiệm gì chứ, tất cả đều là dối trá! Cô chẳng qua chỉ là tiếp cận anh thêm lần nữa để có thể thuận lợi lợi dụng tình yêu sâu đậm của anh, sự bao dung của anh để chữa lành vết thương trước đây mà thôi!

Vì anh, mà cô trở nên tham lam hơn và... không thể tách rời khỏi anh nữa.

Nếu đây là một giấc mơ đẹp mà cô đã tự dệt lên cho chính mình, khi cô không còn màng bất kì thứ gì mà đâm đầu vào lần nữa thì anh lại rút lui ra.

Anh ấy tỉnh táo rồi, anh đã biết cách đối phó với môi trường xung quanh, anh hoàn toàn có khả năng để làm điều đó, bây giờ anh không cần cô nữa, không còn coi cô là ưu tiên hàng đầu nữa, anh bắt đầu làm chủ mọi thứ xung quanh, nhưng chỉ duy nhất là không còn chỗ cho cô nữa rồi.

Chỉ cần nghĩ tới việc trong mắt anh đã không còn cô nữa, là trái tim Tuyết Chi lại đau nhói tận xương tủy. Không giống như sự không cam chịu khi cô không có được Bắc Minh Hạo, vì để đạt được mục đích mà cô có thể làm ra bất kì điều gì! Nhưng đối với Tiêu Chí Khiêm lại khác, cô vậy mà lại tuôn trào đầy sự bất lực.

Là bởi vì cô quá quan tâm anh.

Ai tới nói cho cô biết đi, cô rốt cuộc nên làm gì đây, phải làm sao thì anh mới có thể chấp nhận cô lần nữa? Cô không muốn... mất đi anh lần nữa đâu, cô thật sự không muốn.

“Chị à?” Trương Thịnh Huy đang đứng ngoài cửa ló đầu vào.

Tuyết Chi vội vàng cất tờ báo và cố giấu mặt mình đi: “Sao vậy?”

Trương Thịnh Hải bước vào và nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng: “Chị, chị có sao không vậy?”

“Chị có thể bị sao chứ?” Tuyết Chi cố gắng chấn chỉnh lại cảm xúc rồi quét ánh mắt hờ hững nhìn em trai: “Lại hết tiền rồi sao?”

“Chị!” Trương Thịnh Hải phàn nàn: “Nói như em chỉ biết nhận tiền thôi vậy, em trai của chị chỉ muốn biết là chị có ổn hay không thôi!”

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của chị gái, cậu liền đi tới và đặt mông ngồi xuống, cánh tay to lớn khoác qua vai cô, rồi vỗ vỗ một cách cứng nhắc: “Chị ơi, nếu chị cần một bờ vai, em có thể cho chị mượn, chị muốn khóc thì cứ khóc đi!”

Tuyết Chi cười cười rồi đẩy vai cậu ra: “Bớt tỏ ra đẹp trai trước mặt chị đi, chị mày đang khỏe re mà khóc cái gì chứ!”

Trương Thịnh Hải cố chấp nói: “Chị, em biết chị đang nhớ anh trai kia, anh ta đã không còn quan tâm chị nữa, chúng ta cũng không nên nhớ tới anh ta nữa đâu!”

Tuyết Chi sững sờ, đôi con ngươi của cô khẽ lập lòe vài cái, sau đó cô cúi đầu xuống, đẩy cậu ta ra rồi quay mặt về hướng khác: “Đừng nói bậy, chị không nhớ ai hết.”

“Chị!” Trương Thịnh Hải lại vòng đến trước mặt chị gái, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sự kiên trì: “Chị đã nhốt mình ở nhà mấy ngày rồi, lúc nào cần báo thì mới ra khỏi phòng thôi...” Cậu ngừng một lát rồi hậm hực nói: “Chị à, không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao! Em lập tức đi giới thiệu bạn học của em cho chị nha! Gia thế và bối cảnh tuyệt đối không thua gì tên Tiêu Chí Khiêm đó đâu! Sau khi bọn họ mà gặp chị thì kiểu gì cũng xếp hàng dài mấy cây số đợi để hẹn với chị cho xem!” Cậu không nói với chị gái rằng ở trường cậu đã mang danh là người chuyển lời hẹn hò mà đã ăn chùa uống chùa biết bao nhiêu lâu rồi đó.

Tuyết Chi mím môi dưới rồi mỉm cười, cô đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt trẻ trung tràn đầy chí tiến thủ của em trai mình, sau đó lại không khách khí mà vỗ một cái: “Chị không có hứng thú với mấy nhóc miệng còn hôi sữa đâu.”

“Nhưng...” Trương Thịnh Hải vẫn còn muốn khuyên cô nhưng Tuyết Chi lại cười cười nói: “Được rồi, chị không sao đâu, càng không vì một ai mà đòi sống đòi chết đâu, chỉ là đợt trước bận quá nên có chút mệt thôi.”

“Thật không?” Trương Thịnh Hải giương đôi mắt đầy nghi ngờ nhìn cô.

“Mau đi thăm cô em Đào Nhi của em đi!” Tuyết Chi không muốn nói về vấn đề này nữa nên đã đẩy em trai ra ngoài.

Khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại, cô đã dựa lưng mình vào cánh cửa, đôi mắt cô lúc này lại trở nên ảm đảm, khuôn mặt với dung nhan tuyệt mỹ trong phút chốc đã mất đi sự rạng rỡ.

Lúc này, điện chợt thoại reo lên, thế là cô từ từ đi tới và nhấc máy, bên đầu dây bên kia đột nhiên truyền tới một thanh âm lanh lảnh nhưng không kém sự già dặn: “Tuyết Chi, chị là Hà Hạnh.”

“Chị Hạnh?” Tuyết Chi có chút bất ngờ.

Hà Hạnh mỉm cười nói: “Có rảnh không? Ăn với chị một bữa cơm trưa đi, một mình ăn cô đơn lắm.”

Tuyết Chi từ lâu đã có nghe đến vị trí của Hà Hạnh ở trong Tập đoàn nhà họ Tiêu, số người đàn ông đợi hẹn với cô ấy cũng có thể hất văng Tập đoàn nhà họ Tiêu tới mấy vòng rồi, tuyệt đối không thể nào có chuyện ăn cơm một mình buồn chán nên mới kêu mình đi ăn cơm chung được. Cô biết cô ấy tìm cô là vì có việc nên đã vui vẻ nhận lời.

Vào buổi trưa, Tuyết Chi đến một nhà hàng tây ở bên cạnh Tập đoàn nhà họ Tiêu như lời hẹn, Hà Hạnh đã đợi sẵn ở đó nên đã vẫy tay gọi cô: “Tuyết Chi, ở đây.”

Cô ấy mỉm cười và nhìn Tuyết Chi ngồi xuống, Hà Hạnh sau đó lại đưa mắt quét trái quét phải nhìn cô: “Sắc mặt không tốt, sao vậy, mấy hôm nay không ngủ được sao?”

“Có sao?” Tuyết Chi đưa tay sờ sờ mặt mình, cô rõ ràng đã trang điểm rất kỹ trước khi ra ngoài rồi mà, còn hiện rõ như vậy sao?

Nhìn thấy động tác mù mà mù mịt đầy đáng yêu của cô, Hà Hạnh liền cười phụt một tiếng, thật là không giống với đám phú nhị đại mà cô đã từng gặp qua chút nào, cô gái này đúng là thật thà mà.

“Nào, ăn trước đã.”

Tuyết Chi không có lòng dạ nào để ăn nên chỉ ăn qua loa vài miếng, cô nhìn thấy Hà Hạnh uống rất nhiều rượu đỏ nên không thể không lo lắng hỏi: “Chị Hạnh, buổi chiều chị còn phải về công ty mà, uống nhiều rượu như vậy không sao chứ?”

Hà Hạnh xua xua tay: “Em không biết chứ, Bộ phận quan hệ công chúng gần đây bận tới tối mặt tối mũi, chị mà không uống chút rượu để làm dịu cảm xúc của mình thì không thể nào đi ứng phó hết được đâu.”

Đôi mắt Tuyết Chi khẽ nheo lại, dĩ nhiên cô hiểu là cô ấy đang đề cập đến sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Chí Khiêm, cho dù cô rất muốn hỏi những câu hỏi liên quan đến anh ấy nhưng cô lại cố gắng kìm nén lại, vì dẫu sao điều đó cũng giống như uống rượu độc giải khát (*) mà thôi, biết càng nhiều, thì khoảng cách giữa cô và anh lại càng xa. Không thể không thừa nhận rằng, người luôn ở trong tim cô vẫn là Tiêu Chí Khiêm của ngày nào cơ...

(*) Ví với việc chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả về sau. Ở đây ý chỉ nữ chính muốn hỏi về Tiêu Chí Khiêm để thỏa lòng mong nhớ trước mắt nhưng sau này khi càng biết nhiều thì lại càng đau lòng mà thôi.

Nhìn thấy phản ứng của cô, Hà Hạnh liền mỉm cười dịu dàng rồi đặt ly xuống: “Tuyết Chi, em tốt nghiệp được vài tháng rồi đúng không?”

Tuyết Chi thu những mạch suy nghĩ vu vơ của mình lại rồi gật đầu: “Sắp ba tháng rồi.”

“Vẫn chưa tìm việc sao?”

“Ừm, trước đây có chút chuyện nên hơi bận.”

“Ha ha.” Hà Hạnh cười rộ lên: “Hay quá, vậy tới giúp chị đi.”

“Giúp chị?” Tuyết Chi nhìn Hà Hạnh với ánh mắt nghi ngờ.

“Cậu Tiêu đột nhiên thể hiện thần uy, khiến cho Bộ phận quan hệ công chúng của tụi chị mệt mỏi thảm thương luôn, mỗi ngày lo ứng phó với bên truyền thông kia thôi cũng đủ đau đầu rồi.” Hà Hạnh phàn nàn đủ điều, nhưng đôi mắt sắc bén lại lóe lên vài phần thú vị: “Người của Bộ phận quan hệ công chúng nói ít cũng không phải là ít, nói nhiều thì cũng không hẳn là nhiều, mỗi người một việc riêng, nhưng đám người đó bị chị chiều chuộng đến hư rồi nên lười biếng lắm, không ai muốn đi ứng phó với tình cảnh khó giải quyết này hết.”

Cô nhìn chằm chằm vào Tuyết Chi rồi mỉm cười nói: “Thân phận cậu Tiêu đặc biệt, chị muốn tìm một trợ lý chịu trách nhiệm cho tất cả các vấn đề quan hệ công chúng của anh ấy. Với sự hiểu biết của em về anh ta, thì không còn ai có thể phù hợp hơn, thế nào, có hứng thú không?”

Đáy lòng Tuyết Chi thầm gào lên, cô luôn không có cơ hội để tiếp xúc với Tiêu Chí Khiêm, đây chính là một cơ hội tốt, nếu như vậy thì cô có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh ấy rồi.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào Hà Hạnh: “Chị Hạnh, chị đây là đang giúp em sao?”

Hà Hạnh cười cười, nói chuyện với mấy cô gái thông minh đúng là sướng, cô không vòng vo nữa mà trực tiếp nói thẳng: “Chị đây là đang giúp cậu Tiêu.”

Tuyết Chi lập tức nhướng mày, bộ dạng chờ đợi câu tiếp theo.

Hà Hạnh nhắm mắt lại rồi thản nhiên nói: “Mười ba năm trước, khi chị vừa vào Tập đoàn nhà họ Tiêu làm việc ngày đầu tiên thì đã bị phái ra ngoài công ty đón khách... sau chuyện đó thì chị mới biết, người đó là con trai của ông chủ.” Hà Hạnh thở dài một tiếng, rồi nói: “Chị vẫn không quên được cảnh tượng ngày hôm đó, cái bệnh viện tâm thần ấy cũng không lớn lắm nhưng trong đó lại nhốt rất nhiều bệnh nhân, tiếng chửi mắng răn đe của y tá thì vang lên không ngớt... khung cửa sổ trong phòng đều được làm bằng sắt, nhìn chả khác gì một cái lồng giam thú cả, lúc đó cậu Tiêu ngồi ở trong đó, không động đậy gì hết... haiz, một người con trai tuấn tú như vậy thật khiến người ta đau lòng mà.”

Cô ngước mắt lên rồi nhìn vào ánh mắt ngập tràn thương cảm của Tuyết Chi, cô cười một cái rồi nói thẳng toẹt ra: “Chị biết Tổng giám đốc Tiêu không thích anh ấy, chị lại không muốn đắc tội với ông chủ của mình nên đã cố gắng giúp anh ấy được chút nào thì hay chút đó mà thôi, có em ở đây chị sẽ bớt được không ít tâm tư đó.”

Sự chân thành của cô ấy đã khiến Tuyết Chi cởi bỏ lớp phòng vệ của mình, cô khẽ cười một cái, ánh mắt sáng như ngọn đuốc nhìn về phía Hà Hạnh: “Chị Hạnh, em nhận công việc này.”

Hà Hạnh mỉm cười: “Vào lúc chín giờ ngày mai, hãy đến Bộ phận nhân sự để làm thủ tục nhận chức.

“Ừm.”

Nhìn theo bóng ảnh đang rời đi của Tuyết Chi, Hà Hạnh khẽ bưng ly rượu lên rồi nhấp một ngụm, đôi mắt phong tình vạn chủng (*) xinh đẹp kia khẽ rũ xuống.

(*) Chính là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.

Đó là tất cả những gì mà cô có thể giúp đỡ.

Ngày hôm sau, Tuyết Chi đến Tập đoàn nhà họ Tiêu

Nhìn lên tòa nhà cao chót vót, đôi mắt mang đầy tâm tư phức tạp khẽ híp lại.

Tiêu Chí Khiêm đang ở đây, sau rất rất nhiều ngày, cuối cùng cô cũng có thể gặp lại anh ấy rồi, không còn sự hưng phấn mong đợi nữa mà thay vào đó là một sự căng thẳng ngập tràn, người cô đối mặt không còn là Tiêu Chí Khiêm trước đây nữa, mà là... một người lạ giống như anh.

Sau khi tự khích lệ mình, Tuyết Chi định bước vào thì một chiếc xe chống đạn quen thuộc màu đen đang chầm chậm đi tới.

Nhìn thấy chiếc xe, Tuyết Chi chợt sững người, bước chân cô cũng bất giác ngưng lại, cô đưa mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe, mặc dù cô không thể nhìn xuyên qua chiếc cửa sổ màu đen kia nhưng cô biết người bên trong có thể nhìn được rất rõ ràng.

Ánh mắt sắc sảo của Thạch đã nhìn thấy Tuyết Chi, anh do dự một lát rồi mới mở miệng: “Cậu Tiêu, là cô Trương.”

Ánh mắt thờ ơ của Tiêu Chí Khiêm chỉ nhàn nhạt lướt qua người cô một cái mà không có bất kì phản ứng nào cả, như thể anh không còn quan tâm, không còn phiền não về bất cứ ai và bất cứ điều gì nữa rồi.

Anh đã trở nên lãnh khốc đến mức đáng sợ rồi.

Thạch liếc nhìn anh qua kính xe và cũng không nói gì nhiều nữa.

Chiếc xe dừng lại, Tiêu Chí Khiêm liền đẩy cửa bước xuống, còn Tuyết Chi thì đứng bất động tại chỗ, trong giây phút nhìn thấy anh là trái tim cô lại bất giác đập lên liên hồi, lồng ngực cô đang trào dâng một thứ cảm xúc kỳ lạ! Nhiều ngày như vậy rồi bây giờ mới được gặp lại anh lần nữa, cô phát hiện ra dù cho Tiêu Chí Khiêm có thay đổi như thế nào, dù anh có còn đặt cô trong mắt nữa hay không, cô cũng không thể nào làm ngơ người đàn ông này được! Cô càng nhớ đến anh trước đây đã yêu thương chiều chuộng cô như thế nào thì cô lại càng đau lòng khi nhìn thấy anh bây giờ lạnh lùng với cô hệt như một người xa lạ!

Cô biết, bản thân mình như thế này không phải là thứ mà anh cần.

......