Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 64: Như cô mong muốn




Tiêu Chí Khiêm nhắm mắt lại, cứng rắn hất tay của cô ra liền đi vào gian phòng "Phanh " một tiếng đóng cửa lại.

Tuyết Chi đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt, vành mắt càng thêm đỏ.

Anh còn muốn cô làm như thế nào nữa? Làm thế nào mới bằng lòng trả lại Tiêu Chí Khiêm trước kia cho cô...

Ngồi xổm xuống, hai tay che lại gương mặt, đáng chết, cô vốn là muốn khuyên anh đừng giết Bắc Minh Hạo, nhưng cô lại...

Cách một cánh cửa, Tiêu Chí Khiêm rũ đôi mắt xuống, chậm rãi cầm điện thoại lên, trầm mặc nửa ngày mới mở miệng: "Thạch, trở về đi."

Nếu không phải vì cứu anh ta, chỉ sợ, cô cũng sẽ không nói những lời này...

Nếu đây đã là mong muốn của cô, vậy thì như cô mong muốn.

Trong phòng khách, Tuyết Chi chống đỡ người đứng dậy, lúc này Đinh Khiêm đi tới ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói: "Thạch vừa gọi điện thoại tới, nói Tiêu thiếu đã bỏ qua cho tên kia."

"Thật sao?" Tuyết Chi có chút không dám tin tưởng, quay đầu lại nhìn chằm chằm cánh cửa kia.

Anh... Vậy mà lại đồng ý?

Trên đường trở về, từ đầu đến cuối Tuyết Chi ngồi ở trong xe trầm mặc không nói, Trương Thịnh Hải ngó ngó cô: "Chị, mặc dù em không biết giữa hai người đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng em chỉ muốn nói, tội gì chị phải vì một người đàn ông mà đem mình làm thành như vậy chứ? Cho dù anh ta có tốt cũng chỉ là hai con mắt hai cái đùi, cũng không hiếm có bao nhiêu!"

Tuyết Chi dựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt mê ly giống như cách một tầng thuỷ tinh mờ, nhìn không chân thực: "Nếu như, có người đem mọi thứ bên cạnh em cướp đi, em sẽ làm thế nào?"

Trương Thịnh Hải ngay cả suy nghĩ cũng không cần liền thốt ra: "Ai dám? Em sẽ phế người đó!"

Tuyết Chi bật cười, vỗ xuống đầu của cậu: "Giống nhau có hai con mắt nhưng em lại có thể từ trong đôi mắt kia nhìn ra được dáng vẻ độc nhất vô nhị. Giống nhau là hai cái đùi nhưng bọn chúng lại mang theo dấu chân em yêu thích."

Trương Thịnh Hải cái hiểu cái không chắm chú nhìn chị mình, đột nhiên cậu nói: "Chị, chị thật sự thích anh ta sao?"

Thích thật không?

Tuyết Chi cụp mắt cười một tiếng: "Không thể rời khỏi, không muốn rời khỏi cũng không có cách nào rời khỏi... Có lẽ, đây chính là thích đi."

Trương Thịnh Hải thở dài một tiếng: "Xong rồi, chị, chỉ sẽ bị ăn sạch sẽ."

Sắc mặt Tuyết Chi bỗng âm trầm, trên cổ bị anh cắn một ngụm kia cho tới bây giờ vẫn còn rất đau, cô phút chốc nhe răng cười: "Ai ăn ai còn chưa biết được đâu!"

Nhìn thấy chị cười, Trương Thịnh Hải rùng mình một cái, không tự chủ dịch sang bên cạnh.

Trong bệnh viện, Bắc Minh Hạo chậm rãi tỉnh lại, căn bản không biết anh ta vừa trải qua một trận chiến sinh tử vượt kiếp.

"Hạo!" Đỗ Hân Dĩnh canh giữ ở bên cạnh lập tức nhào tới, hai mắt đã khóc đến mức sưng đỏ, giọng nói nghẹn ngào: "Anh làm em sợ muốn chết, Hạo... Sao anh lại bị đánh úp như vậy?"

Bắc Minh Hạo nheo đôi mắt lại, sau khi kịp phản ứng liền bật dậy, nhổ kim tiêm trên mu bàn tay ra, vén chăn lên liền muốn xuống giường. Đỗ Hân Dĩnh sững sờ, bước lên phía trước ngăn cản: "Hạo, anh muốn đi đâu? Anh vẫn còn đang bị thương đấy!"

"Không thấy cô ấy, anh phải đi tìm cô ấy!" Hai chân Bắc Minh Hạo vừa mới chạm đất đầu liền choáng váng một trận, loạng choạng một láy anh ta mới vịn được vào giường ổn định thân thể.

"Cô ấy..." Đỗ Hân Dĩnh méo mặt mấy lần, giọng nói nghi ngờ cũng thay đổi mấy lần: "Trương, Trương Tuyết Chi?!"

Bắc Minh Hạo ngẩng đầu, mấp máy môi: "Hân Dĩnh, trở về anh sẽ giải thích với em, nhưng bây giờ anh nhất định phải đi tìm cô ấy!"

Đỗ Hân Dĩnh bỗng nhiên kịp phản ứng, ngăn anh ta lại: "Hạo! Đầu của anh vừa mới khâu xong, dì sĩ nói phải ở lại viện quan sát mấy ngày mới được, bây giờ chỗ nào anh cũng không thể đi!"

"Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm!" Bắc Minh Hạo chỉ cần nghĩ đến Tuyết Chi một mình ở nơi hoang vu đó, trái tim anh ta như bị bóp chặt vô cùng đau đớn.

"Cô ấy cố ấy cô ấy! Cái gì cũng cô ấy!" Đỗ Hân Dĩnh rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa sụp đổ gào thét, duỗi ngón tay nhỏ nhắn ra run rẩy chỉ vào anh ta: "Anh... Có phải anh yêu cô ta rồi hay không?"

Cơ thể Bắc Minh Hạo cứng đờ, chậm rãi, lưng thẳng tắp, trầm giọng: "Đúng."

Anh ta yêu cô, yêu Trương Tuyết Chi, không còn phủ định bản thân, không còn nghi ngờ, sẽ không tìm mấy cái cớ buồn cười nữa! Anh ta thừa nhận, anh ta... đã yêu con gái của kẻ thù.

Cả người Đỗ Hân Dĩnh đều ngây dại, hé mở cái miệng, hai mắt trợn tròn lên: "Anh... Anh nói... Anh nói cái gì vậy..." Lập tức, cười cứng ngắc: "Hạo, đừng nói giỡn nữa được không? Cái trò đùa này không buồn cười gì cả... Anh sao có thể yêu cô ta được? Anh quên cô ta là..."

"Anh chưa quên." Bắc Minh Hạo xoay người, con ngươi thâm thúy đen như mực nhìn chăm chú cô ta: "Anh biết cô ấy là con gái của ai, anh cũng sẽ không từ bỏ kế hoạch của mình! Nhưng anh lại không biết bắt đầu từ lúc nào trong lòng đã luôn nghĩ tới người phụ nữ đáng chết kia..." Anh ta tức giận chỉ vào đầu mình, cắn răng nói: "Một cái nhăn mày một nụ cười của cô ấy, mỗi lời nói hành động giống như mọc rễ trong đầu anh, anh đã thử đem cô ấy đuổi đi, nhưng mẹ nó căn bản là khoét không ra!"

Đối với chuyện này, anh ta hận, anh ta buồn bực! Anh ta không muốn ruồng bỏ những lời thề ước kia thế nhưng người phụ nữ này lại dễ dàng dao động anh ta! Chuyện này khiến anh ta cảm thấy mình rất vô dụng!

"Vậy em thì sao?!" Đỗ Hân Dĩnh khàn giọng gào thét: "Anh đem em đặt ở chỗ nào? Luôn miệng nói yêu em, sẽ lấy em anh đã quên rồi sao? Hạo! Anh làm như vậy có xứng với em không?!"

Bắc Minh Hạo hít một hơi thật sâu, đi lên phía trước nắm chặt hai vai của cô ta, kiên định đưa ra một quyết định độc ác, hạ giọng: "Hân Dĩnh, anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng."

"Nhưng... Sẽ không phải là cưới em... Đúng không?" Đỗ Hân Dĩnh hiểu rất rõ người đàn ông này, nếu như anh ta đã chính miệng thừa nhận yêu Trương Tuyết Chi, như vậy đại biểu anh ta tâm đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật này, thừa nhận sự tồn tại của cô ấy, tiếp nhận tình cảm đối với cô ấy.

Mình ở đâu? Vì anh ta nỗ lực nhiều như vậy, kết quả nhận được cái gì...

Bắc Minh Hạo mím chặt đôi môi, ánh mắt u ám mấy phần: "Em là người phụ nữ duy nhất trên đời này anh nguyện ý dùng bất kỳ giá nào để bồi thường." Anh ta có thể vô tình đối với tất cả mọi người nhưng lại không thể đối xử với Hân Dĩnh như vậy.

"Em không muốn đền bù, em không muốn!!" Đỗ Hân Dĩnh phút chốc nhào về phía anh ta, ôm anh ta thật chặt, khóc nói: "Hạo, em van xin anh đừng rời bỏ em... Anh quên rồi sao, những lời thề ước của chúng ta, anh đã nói yêu em, nói một đời một kiếp... Cái gì em cũng không cần, em chỉ cần anh là đủ!" Ngẩng đầu, nước mắt tràn ra trên khuôn mặt tiều tụy làm cho người ta đau lòng, cô ta cầu khẩn nói: "Để chúng ta trở lại như trước kia có được hay không?"

Bắc Minh Hạo cắn chặt răng, bắp thịt toàn thân căng lên giống như là tảng đá, ánh mắt sâu thẳm: "... Nếu quả như thật có thể trở lại quá khứ, thật là tốt biết bao."

Nghe được anh ta nói như vậy, Đỗ Hân Dĩnh tan nát cõi lòng.

Cô ta đã mất đi Hạo, ngay hôm nay, ngay lúc này, bởi vì một người phụ nữ tên là Trương Tuyết Chi, cô ta đã mất đi anh ta!!

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng răn dạy: "Có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?"

Bắc Minh Hạo quay người lại, nhìn thấy mẹ mình Kiều Nhã, anh ta cắn răng một cái, đẩy Đỗ Hân Dĩnh ra: "Mẹ, con còn có việc, con phải đi ra ngoài một chuyến!"

"Con đang bị thương còn muốn đi đâu?" Kiều Nhã lạnh mặt, ngăn ở cửa: "Cũng không được đi, ngoan ngoãn nằm trên giường cho mẹ!"

Bắc Minh Hạo hít sâu một hơi: "Mẹ, con muốn đi tìm cô ấy." Nói xong, anh ta cầm lấy áo khoác liền đi ra ngoài.

"Bắc Minh Hạo!" Kiều Nhã vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn bóng lưng con trai đi cũng không quay đầu lại, lại xoay người hằm hằm nhìn Đỗ Hân Dĩnh: "Hân Dĩnh, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

Đỗ Hân Dĩnh ngơ ngác đứng ở đó, lẩm bẩm nói: "Anh ấy không yêu mình, anh ấy không yêu mình..."

Kiều Nhã nhướng mày, đối với kết quả này bà ta ngược lại lại cảm thấy vui.

Đỗ Hân Dĩnh che gương mặt ngồi sụp xuống đất khóc lên: "Anh ấy yêu Trương Tuyết Chi, anh ấy yêu cô ta!"

Kiều Nhã khẽ giật mình, trong nháy mắt lông mày cau chặt: "Chính là con gái của Trương Hồng Khánh?"

"Là cô ta, là tiện nhân kia!" Nhắc tới cô, Đỗ Hân Dĩnh liền nghiến răng nghiến lợi hận không thể hung hăng xé nạt mặt nạ dối trá kia để Hạo có thể nhìn rõ một chút, thực chất bên trong cô ta dâm tiện đến cỡ nào!

Kiều Nhã nhíu lông mày lại, che đi sự thù hận trong mắt, sau đó đi tới hững hờ ngồi xuống, hai chân ưu nhã vắt qua: "Hân Dĩnh, dì nghĩ, nếu dì tìm cháu nói rõ sớm một chút, cũng sẽ không xuất hiện hiểu lầm lớn như thế."

Đỗ Hân Dĩnh nghiêng đầu, đôi mắt sưng đỏ bình tĩnh nhìn về phía bà ta.

"Nếu Hạo có làm chuyện gì để cháu hiểu lầm thì người làm mẹ là dì có thể thay nó xin lỗi cháu." Nói xong, Kiều Nhã mỉm cười: "Dì cũng là người từng trải nên rát hiểu người trẻ tuổi bọn cháu hay ngẫu nhiên xúc động. Nhưng tin tưởng dì, đây chẳng qua là xúc động nhất thời, căn bản cũng không đại biểu cái gì."

Đỗ Hân Dĩnh bỗng nhiên đứng dậy, toàn thân run rẩy, hai tay chậm rãi nắm chặt: "Dì, chúng cháu không phải xúc động nhất thời, chúng cháu là thật lòng yêu nhau! Anh ấy yêu cháu! Anh ấy cũng từng nói muốn cưới cháu!!"

"Ha ha" Kiều Nhã cười, nhướng mày hỏi lại: "Kết quả là đây sao?"

Thấy Đỗ Hân Dĩnh cứng đờ, bà ta không nhanh không chậm mở miệng: "Nếu các cháu thật sự yêu đến mức anh chết em sống dì cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng bây giờ thì sao? Con trai dì căn bản không hề yêu cháu, nếu như yêu sao lại có thể đi tìm một người phụ nữ khác?"

"Anh ấy... Anh ấy là..." Đỗ Hân Dĩnh thống khổ rủ mắt xuống: "Anh ấy chỉ là bị cô ta mê hoặc, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ trở lại bên cạnh cháu!"

Kiều Nhã cười lạnh: "Người phụ nữ tin lời nói láo này mới là ngu xuẩn nhất! Hân Dĩnh, dì cũng coi như là nhìn cháu lớn lên, dì cũng muốn cháu được sống hạnh phúc, nhưng con trai dì tuyệt đối không phải hạnh phúc cháu muốn tìm! Cháu hẳn là nên tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối với cháu, như thế mới có thể lâu dài."

Đỗ Hân Dĩnh cắn đôi môi đến mức trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Kiều Nhã không che giấu hận ý nữa: "Bà vẫn luôn không thích tôi, bà luôn ở bên tai Hạo nói xấu tôi, cảm thấy tôi không xứng với anh ấy! Hừ, bà thì có chỗ nào tốt hơn chứ? Phản bội chồng yêu đương vụng trộm cùng người đàn ông đã có vợ, còn hại vợ của người ta phát điên phải vào bệnh viện tâm thần, bà thì có tư cách gì ghét bỏ tôi?!"

Ánh mắt Kiều Nhã lạnh lẽo, đột nhiên đứng dậy, vung tay chính là một cái cái tát hung hăng đánh vào mặt Đỗ Hân Dĩnh.

Đỗ Hân Dĩnh lảo đảo, bụm chặt gò má, nước mắt liều mạng chảy ra nhưng cô ta lại không cho phép nó rơi xuống.

"Một cái tát này là dạy cô phải nói chuyện thế nào trước mặt người lớn!" Đôi mắt đẹp của Kiều Nhã híp lại: "Hiện tại, tôi sẽ nói cho cô biết, tôi có tư cách gì ghét bỏ cô!" Bà ta tiến lên, cười lạnh: "Chỉ bằng việc tôi là mẹ của Bắc Minh Hạo, tôi đã có thể để cô cả đời này cũng không vào được của lớn của nhà Bắc Minh tôi!"

Nói xong, giẫm lên giày cao ba tấc, lấy lại khí chất cao nhã quay người rời đi.

Sau khi cửa phòng bệnh đóng lại, Đỗ Hân Dĩnh cắn khóe môi đến mức rỉ máu, toàn thân run rẩy, hận ý tràn ngập hai con ngươi.

Cô ta hận mỗi người bọn họ!

Hận Trương Tuyết Chi cướp đi người đàn ông cô ta yêu mến! Hận mẹ làm bảo mẫu để từ nhỏ đến lớn cô ta đều không ngóc đầu lên được! Hận Kiều Nhã ngăn cản cô ta và Hạo!

Cô ta hận, tất cả cô ta đều hận!!