Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 73: Vẫn là không quên được




Tuyết Chi nhìn đồng hồ rồi ngẩng lên: “Anh Bắc Minh, là muốn tìm tôi trả chi phí bệnh viện thuốc men, hay là muốn mời chú cảnh sát đến dẫn tôi về cục lần nữa? Có gì muốn nói thì mau nói đi, tôi còn phải đi làm.”

Bắc Minh Hạo nheo mắt, một hồi lâu mới lên tiếng: “Chuyện lần trước là anh không đúng, anh không nên làm như vậy đối với em.”

Tuyết Chi sững người, tưởng chính mình đã nghe nhầm, trợn mắt nhìn anh ta.

Bắc Minh Hạo đang xin lỗi cô sao?

Nhận thấy sự ngờ vực của cô, sắc mặt của Bắc Minh Hạo trầm xuống vài phần, âm thanh càng thấp: “Trương Tuyết Chi, anh chỉ muốn để em biết, bất luận anh đã làm cái gì, anh đều không muốn làm em bị thương!”

Tuyết Chi chớp chớp mắt: “Nói thật, anh bị đánh tôi cho ngốc đi rồi sao?”

Anh ta hơi cau mày, buồn bã nhìn cô: “Phải, là bị em đánh cho ngốc rồi! Trước nay chưa từng gặp được cô gái nào ác tâm như em, ra tay nặng như vậy, hận không thể lấy mạng của anh! Trương Tuyết Chi, em hận anh như vậy sao?”

Tuyết Chi giơ tay chặn anh ta lại: “Đến đây thì dừng lại được rồi, đừng nhắc chuyện trong quá khứ nữa, hai chúng ta vẫn nên làm người xa lạ thì tốt hơn.” Cô khẽ cười: “Cuộc sống của tôi bây giờ rất hạnh phúc, tôi không muốn bởi vì bất kỳ ai mà phá hỏng nó, đương nhiên, tôi cũng không cho phép có người phá hỏng!” Cô lại mỉm cười, nhưng mang theo ý cảnh cáo, đặc biệt là đối với anh ta, cô không cần nữa!

Bắc Minh Hạo mím chặt môi, tiến lên vài bước, càng ép tới. Tuyết Chi đứng yên không động đậy, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, anh ta áp sát tới, cằm của cô cũng nhếch lên, anh ta nhìn thẳng vào mắt của cô một lát: “Anh đã phạm phải lỗi sai lớn nhất chính là chọc giận em! Nhưng trong đầu tôi toàn là hình bóng của em, không thể xóa đi được!” Anh ta chỉ vào đầu: “Có những lúc, anh thật sự muốn cậy nó ra, đuổi em ra khỏi nơi đó!”

Tuyết Chi bình nhìn nhìn anh ta, cô không phải không nghe ra được ý tứ của anh ta, chỉ là sự kỳ vọng đó đã chết rồi, sớm đã không phải điều cô muốn nữa. Nếu có ngày Tuyết Chi nghe tin anh chết, chắc sẽ không đau lòng đâu.

Đáng tiếc, cô sớm đã không phải là cô của khi đó nữa.

Ngước mắt lên, cô mỉm cười: “Đó là chuyện của anh, tôi không giúp được, xin lỗi, tôi phải đi đến công ty rồi.”

Cô xoay người rời đi, Bắc Minh Hạo nhìn cô, hai tay nắm chặt thành quyền: “Trương Tuyết Chi, em là người phụ nữ vô tình! Tại sao, anh lại thích em chứ?!”

Bước chân của Tuyết Chi chậm lại, từ từ nhắm mắt lại, rời chậm rãi mở ra, không có quay đầu mà nhàn nhạt nói: “Phần tình cảm này, quá muộn rồi, bây giờ đã không phải điều tôi muốn nữa.”

Nhìn thấy bóng lưng dần dần đi xa của cô, Bắc Minh Hạo quay người đấm vào kính xe, cảm giác không lạc lõng không cam tâm trào ra.

Cuối cùng khi anh hiểu được cảm giác đó thì anh ta đã rất kích động, rất phẫn nộ, cô đã rời đi rồi.

Không câm tâm, giống như dòng xoáy sâu thẳm lặng lẽ đến nhấn chìm anh ta vào trong đó.

Bên góc tường, Đỗ Hân Dĩnh đưa tay che bụng, ngón tay siết chặt áo, toàn thân run rẩy.

Vẫn là không quên được sao?

Cho dù, Trương Tuyết Chi nói rõ ràng với anh, cô sẽ không chấp nhận, anh cũng không quên được sao?

Cho dù, chính cô ta nói với anh, cô ta có thai đứa con của anh rồi, anh cũng vẫn không quên được sao?

Từ xa nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của anh, Đỗ Hân Dĩnh quy người, gương mặt thanh tú những rất lạnh lùng từ từ rời đi.

Nếu anh đã không quên được, vậy thì cô ta sẽ giúp anh là được rồi.

Trương Tuyết Chi... Cô ta sẽ khiến cô biến mất.

Thấy con gái đột nhiên chuyển về, thím Đỗ rất vui mừng, vội vàng giúp cô ta chuyển vali vào.

Vừa khéo, Nguyễn Thanh Mai cũng ở trong nhà, nhìn thấy Đỗ Hân Dĩnh thì hơi nhướn mày, không nhanh không chậm nói: “Hân Dĩnh, không phải dì muốn nói cháu đâu, cháu coi nơi này là nơi nào thế? Nói chuyển đi thì chuyển đi, nói muốn chuyển về là chuyền về? Chúng ta cũng là nể tình mẹ của cháu ở nhà họ Trương nhiều năm mới để cho cháu sống ở đây, không những như thế, ngay cả tiền học phí học đại học, chú Trương của cháu cũng giúp cháu! Cháu thì tốt rồi, lông cánh cứng cáp rồi thì muốn bay đi, biết bên ngoài không tốt lại muốn trở về... Hân Dĩnh à, đọc nhiều sách như vậy, cũng nên hiểu một chút đạo lý chứ!”

Thím Đỗ lúng túng đứng ở phòng khách: “Bà chủ, là chúng tôi không tốt, bà cũng đừng tức giận, suy cho cùng nó chỉ là đứa trẻ. Còn nữa, tiền học phí học đại học của Hân Dĩnh, tôi sẽ từ từ trả lại.”

“Không cần! Chẳng quá cũng chỉ có hơn trăm triệu, bà cũng đừng nghĩ nhiều. Với cả,” Nguyễn Thanh Mai vươn tay, uể oải nói: “Hồng Khánh sẽ không cần.”

Thím Đỗ cúi thấp đầu, cũng không biết nên nói cái gì nữa.

Sự nhẫn nhục của mẹ, sự cao ngạo của Nguyễn Thanh Mai đều thu hết vào mắt của Đỗ Hân Dĩnh, càng hận hơn, càng cảm thấy bất công! Tại sao, cô phải sống loại cuộc sống như này chứ?!

Nguyễn Thanh Mai quét mắt nhìn Đỗ Hân Dĩnh, nói: “Như này thì tốt rồi, sau này cứ để Hân Dĩnh đến giúp việc nhà đi, người thêm một người thì nhiều thêm đôi tay, bà cũng không cần vất vả như vậy nữa.”

Biết con gái sẽ không thích, thím Đỗ mỉm cười rất miễn cưỡng, nhưng cũng không có trực tiếp từ chối. Cho sao mấy công việc này đều là bà ta làm, chỉ cần làm tốt, bà chủ cũng sẽ không tính toán là ai làm cả.

Nguyễn Thanh Mai ngáp rồi trở lại phòng của mình.

“Hân Dĩnh, còn đừng để tâm, bà chủ chính là như vậy, nhanh mồm nhanh miệng nhưng bà ấy cũng không tệ.” Thím Đỗ sợ con gái nghĩ nhiều, vừa sắp xếp đồ đạc vừa khuyên: “Bà chủ thỉnh thoảng còn cho những quần áo mà bà ấy không mặc nữa cho mẹ, rất nhiều bộ đều chỉ mặc có một lần, đều như đồ mới vậy, con nếu như thích thì mẹ giặt đi cho con mặc...”

“Bịch!”

Đỗ Hân Dĩnh đạp đổ vali xuống san nhà, dọa thím Đỗ giật mình: “...”

Đỗ Hân Dĩnh lạnh lùng nhìn mẹ của mình: “Mẹ, con là ăn xin sao? Mẹ toàn nhặt đồ mà người ta không mặc về để mặc, còn coi đó như bảo bối, mẹ thích thì thôi đi, còn muốn lấy cho con sao? Thế nào, mẹ cũng hy vọng con giống như mẹ, cả đời này đi làm bảo mẫu cho nhà người ta hả?!”

Đỗ Hân Dĩnh tất cả những bất mãn trong lòng đều trút lên trên mẹ của mình: “Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ của mẹ khúm núm với người ta thì con đều cảm thấy ghê tởm! Tại sao con phải giống như mẹ chứ? Mẹ có biết hay không, chính bởi vì mẹ, mẹ của người đàn ông con yêu mới coi thường con!” Sau khi gầm lên, cô ta đá cửa chạy ra ngoài.

“Hân Dĩnh---“ Thím Đỗ muốn đuổi theo, không đi được mấy bước thì đầu bị choáng váng phải dựa vào tường: “Hân Dĩnh...” Nước mắt không ngừng rơi, bà ta biết con gái tâm cao khí ngạo, khó tránh sẽ tức giận. Bà ta cũng muốn cho con gái có một điều kiện tốt nhất, không kém người ta. Nhưng bà ta không có văn hóa, không có tay nghề, trừ đi làm bảo mẫu cho nhà người ta ra thì rất khó tìm dược một công việc có thu nhập tốt.

Thở dài một tiếng, thím Đỗ lại về phòng giúp con gái sắp xếp đồ đạc.

Chờ đến khi Đỗ Hân Dĩnh quay trở lại thì giống như không có chuyện gì xảy ra, bộ dạng trầm tĩnh đó khiến thím Đỗ hơi nhíu mày. Tóm lại cứ cảm thấy, con gái đã thay đổi rồi, bà ta không nói rõ được thay đổi ở đâu nhưng cứ thấy là hai người khác nhau.

Tuyết Chi tan làm về đến nhà, nhìn thấy Đỗ Hân Dĩnh thì hơi ngây người, cô ta mới chuyển ra ngoài chưa được lâu sao lại chuyển về rồi? Lẽ nào, xảy ra mẫu thuận với Bắc Minh Hạo? Nhún nhún vai, có cãi nhau hay chưa tay cũng không liên quan đến cô, cô không muốn lãng phí tinh thần đi quan tâm chuyện của người không liên quan.

Đỗ Hân Dĩnh về lần này đã thay đổi rất nhiều, giúp thím Đỗ chuẩn bị bữa tối, rất bận rộn làm việc, thái độ đối với Tuyết Chi cũng tốt lên nhiều, ở trước mặt cô không hề nhắc đến Bắc Minh Hạo.

Chỉ cần cô ta không chủ động gây sự, Tuyết Chi sẽ một mắt nhắm một mắt mở cho qua. Đặc biệt sau khi Bắc Minh Hạo bày tỏ tình cảm với cô, từ đó có thể nói, Đỗ Hân Dĩnh là kẻ thất bại!

Khác với tư thái chiến thắng lúc trước, bây giờ cô ta đã mất đi thứ quan trọng nhất.

Tình yêu của Bắc Minh Hạo.

“Tuyết Chi, ăn cơm thôi.”

Đỗ Hân Dĩnh gõ gõ cửa phòng của cô, rất niềm nở chào đón, không giống như trước đây ghét bỏ nữa.

Nhưng trong lòng của Tuyết Chi biết rỗ, cô ta là Đỗ Hân Dĩnh, là Đỗ Hân Dĩnh không ngần ngại làm bất cứ chuyện gì để đạt được mục đích, mỗi lần cô ta làm chuyện gì đều sẽ làm cái gì, chỉ là không biết lần này cô ta vì sao lại vậy.

Tuyết Chi ngồi xuống, Đỗ Hân Dĩnh chủ động cầm bát xới cơm cho cô, lại đích thân múc canh cho cô, để trước mặt của cô, mỉm cười nói: “Tuyết Chi, ăn đi.”

Nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, Tuyết Chi thật sự có chút không quen. Cúi đầu xuống, tùy tiện ăn vài miếng sau đó đi về phòng.

Mượn vài quyển sách của Dương Châu Kiệt, cô định từ từ xem, gặp không chỗ nào không hiểu thì tra thử, Dương Châu Kiệt mà biết nhất định sẽ trêu chọc cô.

Bên ngoài có người gõ cửa, thi ra là Đỗ Hân Dĩnh mang trái cây đến: “Tuyết Chi, ăn chút trái cây đi.”

Tuyết Chi đặt sách xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Đỗ Hân Dĩnh, chỗ này không có ai, không cần phải giả vờ nữa. Nói đi, ở chỗ Bắc Minh Hạo đang yên đang lành, tại sao lại muốn chuyển về chứ?”

Đỗ Hân Dĩnh trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Tôi có thai rồi, là con của Hạo.”

Tuyết Chi sững người, Đỗ Hân Dĩnh có thai rồi, Bắc Minh Hạo vậy mà còn chạy đến tìm cô bày tỏ tình cảm, thấy thế nào cũng không giống chuyện anh làm ra.

Đỗ Hân Dĩnh khẽ cười: “Mẹ của anh ấy không thích tôi, tôi không muốn ảnh hưởng đến tình cảm của mẹ con họ, cho nên mới muốn chuyển về đây sống. Hơn nữa, mẹ tôi cũng có thể thuận tiện chăm sóc cho tôi.”

Ánh mắt quét qua cái bụng nhỏ của cô ta, Tuyết Chi nhàn nhạt nói: “Có bảo bảo rồi thì nên vì nó tích chút phúc.”

Đỗ Hân Dĩnh nhìn xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình: “Bây giờ, bất luận tôi làm cái gì đều là vì đứa bé này.”

Tuyết Chi chưa từng thấy dáng vẻ yên tĩnh của cô ta như vậy nhưng rồi dần dần thu hồi ánh mắt lại.

Đỗ Hân Dĩnh tuy không thích cô, thế nhưng cô ta yêu Bắc Minh Hạo là thật. Vận mệnh thật sự là một thứ gì đó rất thú vị, đau khổ truy cầu để rồi hiện nay Đỗ Hân Dĩnh lại từ bỏ như vậy sao.

Coi như hòa sao?

Một đêm đó, cô nằm mơ cả đêm, trong mơ có vô số gương mặt xuất hiện, cô không phân biệt được ai với ai, giống như họ đang đeo mặt lạnh lùng vây quanh lấy cô, lạnh lùng nhìn cô...

Có lẽ là không ngủ ngon nên Tuyết Chi dậy rất muộn, đầu có chút choáng váng nặng nề. Nhìn thời gian thì thấy sắp muộn giờ làm rồi, cô lắc lắc đầu, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh vì muốn tỉnh táo hơn một chút. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy bản thân của mình trong gương, sắc mặt của cô tái nhợt, quầng mắt thâm đen, vẻ mặt rất hốc hác.