Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 96: Ai là người xấu




Đột nhiên, Chu Nại Diên trừng to mắt, lập tức mở một quyển tạp chí, nhìn thấy người trên bìa, lại so sánh với tên phía dưới, trước mắt cô ta lóe sáng.

Không sai, chính là anh ta!

Tiêu thị.

Bắc Minh Hạo đè mi tâm, nhìn đồng hồ trên tường, sắp chín giờ rời. E là, bây giờ người trong tòa nhà này, chỉ còn mình anh.

Hai ngày nay, Tiêu Chính Thịnh đột nhiên rất xem trọng anh, không ngừng giao những kế hoạch quan trọng cho anh. Anh bận từ sáng tới tối, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có, anh biết, nhất định là mẹ anh ở sau lưng giúp anh. Cứ như vậy, không cần bao lâu, Tiêu thị sẽ trở thành vật trong túi anh.

Anh bắt đầu mong đợi biểu cảm của Tiêu Chính Thịnh sau khi biết tất cả chân tướng.

Cầm áo khoác, anh đứng dậy muốn rời đi, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Anh nhíu mày, không biết trễ thế này rồi ai còn gọi đến. Anh đi nhanh tới, nhấc điện thoại: "Alo, ai vậy?"

Đối diện truyền tới giọng nói sợ sệt: "Tôi...Tôi tìm Bắc Minh Hạo."

Nghe ra không giống người có làm ăn, Bắc Minh Hạo không kiên nhẫn cau mày: "Là tôi."

"Quá tốt rồi, anh Bắc Minh, may là anh công khai số điện thoại văn phòng, nếu không tôi thật sự tìm không được anh..." Đối phương dường như rất vui, Bắc Minh Hạo lạnh lùng cắt ngang: "Cô à, nếu cô lại không nói chuyện gì, tôi cúp đây."

"Không! Xin đợi một chút!"

"Nói." Sự kiên nhẫn của Bắc Minh Hạo đã cạn, nếu cô ta lại phí lời, anh sẽ không do dự ngắt máy.

"Anh Bắc Minh, tôi... tôi biết một người phụ nữ..."

Ánh mắt Bắc Minh Hạo lập tức rụt lại: "Người phụ nữ thế nào?"

"Tôi chưa từng gặp cô ấy... Nhưng, cô ấy bị người ta trói lại... nhốt trong căn phòng dưới hầm... bị một tên đội khăn đầu màu xanh lá tra tấn rất kinh khủng... Nếu anh biết cô ấy, thì nhanh đến cứu cô ấy đi!"

Khăn đầu màu xanh...

Đáng chết, là Đinh Khiên của Hải Thiên Đường!

Hân Dĩnh, người phụ nữ đó nhất định là Hân Dĩnh!

Bắc Minh Hạo nắm chặt điện thoại, vội hỏi: "Cô ấy ở đâu? Cô ấy bị nhốt ở đâu?!"

"Đường Hằng Nguyên." Nói xong, đối phương vội vàng ngắt điện thoại.

Bắc Minh Hạo nhìn hiển thị cuộc gọi đến trên điện thoại, lập tức điều tra số điện thoại đó, quả nhiên chính là gọi tới từ đường Hằng Nguyên, anh lập tự xông ra khỏi văn phòng.

Đêm tối, Ngọc Diệp đang ngủ ngon trên giường, cửa đột nhiên bị gõ, Đinh Khiên sớm đã ăn mặc chỉnh tề, cầm súng trong tay, biểu cảm nghiêm túc, trầm giọng nói: "Chúng ta có khách."

Ngọc Diệp không hỏi gì, lập tức ngồi dậy, mặc quần áo trong thời gian nhanh nhất, lấy côn nhị khúc từ dưới gối ra kẹp ở hông rồi đi ra cửa: "Ai?"

Bốn góc trong phòng khách, đèn đỏ như cảnh báo không ngừng lóe lên.

Đinh Khiên nhìn chằm chằm máy tính trong tay, bên trên liên kết với toàn bộ hệ thống giám sát trong tòa nhà, có thể nhìn thấy từ màn hình, dưới lầu đã tập hợp một nhóm người, đang lại gần phía này.

Anh nhíu mày, có chút không dám tin: "Cảnh sát?"

Ngọc Diệp vừa nghe, biểu cảm băng giá, nhìn lại một cái, quả nhiên nhìn thấy một nhóm cảnh sát mặc đồng phục, nhướn mày: "Còn thật sự mới mẻ."

Đinh Khiên nghi hoặc nghĩ nghĩ, lập tức gọi điện thoại cho Thạch: "Thạch, anh khoan đừng về, đối phương không phải người của Mãnh Hổ."

Cúp điện thoại, anh ta dứt khoát nói: "Trước thu dọn vũ khí, chúng ta ở thành phố A đều là công dân tốt tuân thủ pháp luật."

Ngay lúc này, thang máy "ting" một tiếng, một nhóm cảnh sát xông ra, đi tới ấn chuông cửa.

Đinh Khiên mở cửa, mặc đồ ngủ liền, bộ dạng còn ngái ngủ: "Ai vậy?"

"Chào ông, chúng tôi hoài nghi ở đây giam giữ người phi pháp."

"A? Sao có thể?" Định Khiên mở to đôi mắt ngây thơ làm người ta yêu thích: "Anh cảnh sát, các người có phải nhầm rồi không?"

Cảnh sát dẫn đầu liếc mắt phía sau, lập tức sáu bảy người đi vào bắt đầu lục soát, Đinh Khiên muốn đi lên phía trước, bị người ta ấn vào tường: "Thưa anh, xin anh phối hợp với công việc của chúng tôi."

"Anh, xảy ra chuyện gì?" Ngọc Diệp dụi mắt đi ra, mặc váy ngủ tới gối, giống như em gái đáng yêu nhà bên. Nhìn thấy cảnh sát bên cạnh, sợ đến sắp khóc: "Anh ơi... em sợ..."

Thấy dọa con gái người ta sợ khóc, cảnh sát hai bên lập tức dỗ dành: "Em gái nhỏ đừng sợ, các chú chỉ đang bắt người xấu." Tiếp đó, lại nhẹ giọng hỏi: "Em gái nhỏ, em có nhìn thấy người phụ nữ nào đáng nghi không? Em biết cô ấy bị nhốt ở đâu không?"

Đinh Khiên và Ngọc Diệp vừa nghe, trong lòng lập tức hiểu rõ.

Nhóm người này, thì ra là vì cứu Đỗ Hân Dĩnh mà tới. Ngọc Diệp tranh thủ nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, hung hăng trừng mắt Đinh Khiên, người sau cười chế nhạo hai tiếng.

Ngọc Diệp thu mắt, thật nghiêm túc hỏi: "Chú là muốn bắt người phụ nữ đó đi sao?"

"Em gái nhỏ, em có từng thấy cô ấy không?"

Ngay vào lúc này, Chu Nại Diên bị giật mình tỉnh giấc, cô ta ra khỏi phòng, trong phòng toàn là cảnh sát, hù dọa cô ta vội lùi về sau: "Đây... Đây là chuyện gì?" Sau đó, cô ta lập tức phản ứng lại, nhất định là Bắc Minh Hạo báo cảnh sát!

Ngọc Diệp kéo tay một người trong đó, đi đến trước mặt Chu Nại Diên: "Vậy bắt cô ta đi đi."

Chu Nại Diên sững sờ: "Cô... cô nói gì vậy?!"

Ngọc Diệp không để ý nói: "Cô ta là yêu quái làm người ta chán ghét, bắt cô ta đi đi."

Chu Nại Diên không dám tin vào tai mình, chỉ vào cô nhóc, tức giận nói: "Cô... cô mới là tiểu ác nhân mà giả bộ ngây thơ!"

Cảnh sát trước đó đã cầm hình của Đỗ Hân Dĩnh, biết không phải người phụ nữ này, cũng không để ý hai người phụ nữ đang tranh cãi, lập tức bắt đầu điều tra thân phận mấy người.

"Mở cửa!" Trong phòng ngủ cuối cùng, cửa đóng chặt, bất kể gõ thế nào cũng không mở.

Đinh Khiên bắt đắc dĩ trợn trắng mắt: "Này, trong đó không có ai!"

Có người ép hỏi: "Chìa khóa đâu?"

Đinh Khiên nhún nhún vai: "Mất rồi."

Nói thẳng, họ thật sự không muốn xảy ra xung đột với chú cảnh sát, như thế còn phiền phức hơn bất kỳ một tổ chức hắc đạo nào, đặc biệt là thân phận Ám đường của họ. Nhưng Đường chủ lúc này, không thể đoán bằng tư duy bình thường, ai biết đụng tới anh sẽ có hậu quả gì?"

Âm thầm, anh làm chuẩn bị, chỉ cần đường chủ ra tay, những người này một người cũng không thể thả đi.

Ngoài cửa đã canh giữ hai người, đang chuẩn bị tông cửa, cửa lại đột nhiên mở ra.

Tiêu Chí Khiêm cả người quần áo đen, đứng bên trong. Trong phòng u ám, anh giống như đã hòa thành một thể với vùng đen tối này, nhưng khí thế chấn động tràn ra trên người anh, lại bao trùm không gian trong chớp mắt.

"Đi ra!" Cảnh sát hét lên.

Đinh Khiên và Ngọc Diệp trao đổi bằng ánh mắt, chỉ đợi Đường chủ vừa động tay, họ sẽ đánh ngã những người này!

Nhưng ngay lúc này, Chu Nại Diên lại đột nhiên xông tới, giơ tay che phía trước Tiêu Chí Khiêm: "Anh ấy không phải người xấu các người muốn bắt!"

Ngọc Diệp híp mắt, thấp giọng gằn hai chữ: "Ngu ngốc."

Mi mắt Đinh Khiên sắp lật rách rồi, anh thế nào lại đánh giá thấp hạn mức IQ của người phụ nữ này?

Cô ta vừa nói ra miệng, thần sắc trên mặt đối phương lạnh lùng, tay sờ súng ngắn bên eo: "Cô à, vậy ai mới là người xấu chúng tôi phải bắt?"

Chu Nại Diên nhất thời nghẹn lời, đứng nguyên tại chỗ, cắn môi, bộ dạng rất rối rắm: "Chuyện này... chuyện này..."

Lập tức, cô ta bị người đàn ông phía sau không chút lưu tình đẩy sang một bên, Chu Nại Diên sững sờ: "Tiêu..."

Tiêu Chí Khiêm ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô ta một cái, từng bước đi tới cửa, quần áo trên người anh màu sắc u ám, cả người lạnh lùng kiêu ngạo, ép không ai dám tiến lên phía trước.

Ngước mắt, bình thản như không có gì, lúc lướt qua mọi người, lại lạnh đến làm người ta run rẩy

Anh từ từ giơ tay, cảnh sát định lực không đủ, lập tức giơ súng: "Không được cử động!"

Tiêu Chí Khiêm như không nghe thấy, lấy điện thoại trong tay, vứt tới, đối phương bất giác nhận, cảnh giác nhìn anh, sau đó đưa đến trước mặt đội trưởng.

Đội trưởng nheo cặp mắt tinh anh, nhìn Tiêu Chí Khiêm, ánh mắt lại rơi trên chiếc điện thoại trong tay, từ từ tiếp nhận: "Alo..."

Sắc mặt anh ta từ từ thay đổi, cuối cùng, rũ mắt: "Dạ." Cúp điện thoại, anh ta trầm giọng ra lệnh: "Rút về!"

"Đội trưởng, còn chưa lục soát..."

"Tôi nói, rút!" Giọng điệu đội trưởng cứng rắn, sau đó lại ra lệnh: "Kêu anh em bên dưới rút về!"

Nhìn cũng không nhìn những người này một cái, dẫn người vội vàng rời đi.

Cho đến lúc vào thang máy, có người không nhịn được tò mò: "Đội trưởng, điện thoại đó rốt cuộc ai gọi tới?"

Sắc mặt đội trưởng rất khó coi: "Không phải cậu nên hỏi thì hỏi ít thôi."

Đối phương mất mặt, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Đội trưởng cau mày thật chặt, anh ta không nghĩ tới, bối cảnh phía sau người đàn ông đó lại cứng như vậy! Có chút chuyện, bên trên đã mở miệng, anh ta chỉ có thể nghe lệnh làm việc, đó không phải những người như họ có thể hỏi.

Sau khi cảnh sát rời đi, Tiêu Chí Khiêm lại đi tới trước cửa sổ sát đất, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, lại rơi vào thế giới của anh.

Thế giới chỉ có cô và anh.

Đinh Khiên xoay xoay cổ, oán hận nói: "Thật là, phí sức như vậy làm gì ~"

Ngọc Diệp lạnh mặt, đi vài bước tới trước mặt Chu Nại Diên, một tay nắm cổ áo cô ta rồi kéo vào phòng khách, đẩy cô ta lên sofa, đôi mắt tròn lúc này đã bao phủ sương lạnh: "Cô gọi tới?"

Chu Nại Diên hoảng loạn xua tay: "Không phải, tôi không có báo cảnh sát, không phải tôi..."

"Không phải cô?" Đinh Khiên cười lạnh, cho Ngọc Diệp một ánh mắt: "Chúng ta chỉ dùng bụng của cô ta là được rồi, cô ra tay chuẩn một chút, gõ thành người thực vật là được rồi."

Ngọc Diệp không nói hai lời, lấy côn nhị khúc bên hông ra định đánh cô ta, Chu Nại Diên hét chói tai: "Tôi chỉ gọi điện thoại cho Bắc Minh Hạo!!"

Tay Ngọc Diệp dùng trên không, nhướn nhướn mày, xoay người đi: "Ai gây chuyện người đó xử lý."

Đinh Khiên lập tức hiểu rõ, lắc lắc cái đầu xanh mướt, ngoài cười trong không cười nói: "Cô nói cho Bắc Minh Hạo biết, chúng tôi bắt Đỗ Hân Dĩnh?"

Chu Nại Diên sợ hãi nhắm mắt: "Tôi biết các người đều là xã hội đen, tôi... tôi cũng chỉ là thấy người phụ nữ đó đáng thương... tôi không có ý muốn bán đứng các người..."

"Ha, xã hội đen?" Đinh Khiên cười: "Vậy hẳn nên để cô kiến thức một chút xã hội đen chân chính là thế nào!"

Anh vừa giơ bàn tay, Chu Nại Diên đã hét co, tiếp đó nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.

Đinh Khiên bĩu môi: "Thế này đã xỉu? Thật vô dụng."

Ngọc Diệp lên tiếng: "Lập tức giải quyết người bên dưới đi."