Cô Vợ Xinh Đẹp Vô Tình Của Tổng Giám Đốc

Chương 35: Chạm mặt - ẩu đả - gây sự (1)




- Hình ảnh đó của 2 người đã bị 4 con mắt đằng xa nhìn thấy hết, 2 kẻ đó không ai xa lạ chính là Lâm Phong và Vy a!!. Thật ra thì 2 cái người này đã lén đi theo cô và anh. Lén lút theo dõi họ cho đến khi họ lên bờ. Khi thấy họ môi chạm môi thì cả Vy và Lâm Phong đều trợn to mắt nhìn họ rồi quay lại nhìn nhau cười rất là gian a. Còn anh vẫn còn chìm trong hạnh phúc thì lúc này người hướng dẫn lên tiếng phá bầu không khí mờ ám này

- “ E,hèm!! Xin lỗi vì làm phiền 2 người, tôi đã chụp được rất nhiều ảnh, 2 người có muốn lên xem không?? “

- “Hả?? À, ừ! Vâng!! Tôi muốn xem, anh đợi tí tôi sẽ đi lên liền!!“. Cô xấu hổ cười gượng nhìn anh chàng nói rồi bơi lại phía cầu đi lên.

- “Ơ....... Quỳnh Ngọc!! Đợi tôi với!! Tôi cũng muốn xem!!“. Nhìn thấy cô hấp tấp muốn đi lên, anh vội lên tiếng rồi đi theo cô lên bờ.

- “Wow!! Mấy tấm hình chụp đẹp quá à!! Lãng Thần, anh lại đây xem này!!“. Cô cầm máy ảnh lên xem,nhìn thấy vài tấm hình vừa chụp thì cô kêu anh qua chỗ cô. Anh “gật đầu” rồi vui vẻ tiến lại chỗ của cô. Hai người vừa coi vừa cười nói với nhau rất vui vẻ nhưng lúc vừa xem đến tấm ảnh mà anh và cô đã vô tình đôi môi chạm vào nhau. Cô mặt đỏ như quả gất vội đem máy chụp hình đưa qua anh rồi chạy đi về khu nghĩ dưỡng. Anh thấy cô chạy đi tính đuổi theo thì Vy và Lâm Phong đã nhảy ra, cười đểu nhìn anh, Lâm Phong lên tiếng

- “Cậu đó!! Ghê quá nha!! Nè, mau nói, mau nói cho tớ nghe đi,2 người phát triển tới đâu rồi?? Hử??Hahaha!!!!“. Nói xong còn cười lớn khiến anh đen mặt a. Anh liếc Lâm Phong nói

- “Cậu..... Cậu..... Lén theo dõi bọn tớ hả???”

- “Haha!! Đâu có, đâu có, tớ và Quỳnh Vy chỉ là đi dạo tình cờ đi ngang qua đây thôi chứ có đi theo dõi cậu đâu nào!!! Mà này, cậu đã làm gì cô ấy mà khiến cô ấy đỏ mặt vậy hả??“. Lâm Phong huých huých tay anh nói

- “Cậu..... Hừ.... Thôi tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi đây!!!“. Anh liếc Lâm Phong khẽ hừ rồi bước về khi nghĩ dưỡng.

- “Ok....ok... Cậu cứ đi tìm tình yêu của cậu đi, bọn tớ sẽ k làm phiền 2 người đâu. Haha!!!“. Nói xong rồi cười lớn

- “Ê, nè!! Gì mà bọn tớ chứ??? Bộ tôi và anh thân nhau lắm à!!!“. Vy liếc nhìn Lâm Phong nói

- “Tôi có nói thế à?? Tôi chỉ là không muốn bạn của tôi đánh mất cơ hội này thôi!! Tôi biết cậu ấy đã thích Quỳnh Ngọc nên tôi muốn giúp cậu ấy có không gian riêng tư mà thôi!!!“. Lâm Phong vừa nhìn Vy vừa cười nói.

- “Xì.... Thôi tôi đi đây!!! Anh đi đâu thì đi đi nhé!! Bái bai!!“. Vy nói xong rồi bước đi chưa kịp để Lâm Phong phản ứng. Cô lúc này đã về tới phòng của mình, vội vàng đi vào đóng cửa lại, cô vô thức đưa tay sờ lên môi mình nơi đó vẫn còn hơi ấm của anh. Cô cảm nhận được tim của mình đập rất nhanh, cảm giác thật là lạ.....

*********** Ta là tuyến phân cách đường***********

- Tại bệnh viện, lúc này hắn đang nằm trong phòng đang đợi Thế Duy đi làm thủ tục xuất viện, hắn muốn nhanh chóng đến công ty của cô để gặp cô

Hắn rất nhớ cô nhớ đến nỗi mất ăn mất ngủ vì cô, hơn 1 tuần rồi hắn vẫn chưa gặp được cô. Mỗi khi nhắm mắt lại, hắn đều nhìn thấy hình ảnh của cô, hắn muốn nhanh rời khỏi để được gặp cô cho dù cô căm ghét hắn như thế nào hắn vẫn không từ bỏ, không bao giờ. Hắn nguyện làm tất cả vì cô. “Cạch.... Thế Duy mở cửa bước vào, thấy hắn đang thừ người ra, lên tiếng nói

- “Quân, ta đã làm thủ tục xuất viện xong rồi chúng ta có thể đi rồi đó!!”

- “Ừ, nhưng giờ ta muốn đến công ty của Ngọc nhi, ta muốn gặp cô ấy!!“. Hắn nhìn Thế Duy “gật đầu “ nói

- “Sao??? Cậu muốn đến đó à?? Chuyện này thì.... “. Thế Duy ấp úng nói

- “Sao vậy??? Ta không được đến đó sao?? Cậu có chuyện gì giấu ta đúng không???“. Hắn thấy Thế Duy nói chuyện ngập ngừng thì nhướn mày hỏi

- “Thật ra thì bây giờ cậu đến đó cũng không gặp được cô ấy đâu vì cô ấy và Quỳnh Vy đã đi du lịch rồi!!“. Thấy hắn hỏi Thế Duy đành nói ra

- “Cái gì???Du lịch ư??? Tại sao cậu không nói cho ta biết hả??? Hắn nghe đến cô đã đi xa tức giận hét ầm lên

- “Ta cũng muốn nói nhưng vì sợ cậu đau khổ nên không nói!!“. Thế Duy vẫn bình tĩnh nói

- “Thế cô ấy còn đi chung với ai ngoài Quỳnh Ngọc không???“. Hắn lo lắng sẽ có người cướp cô đi

- “À.... Thật sự là còn có người khác nữa, đó là Vương Lãng Thần - tổng giám đốc của Vương Thị“. Thế Duy vừa nhìn biểu hiện của hắn rồi nói

- “Cái gì??? Lại là tên chết tiệt đó hả??? Khốn kiếp!!! Nếu không phải tại tên đó, cô ấy sẽ không đối xử với mình như vậy!!!“. Hắn vừa nghe đến tên của anh thì liền tức giận, trong mắt tràn ngập đau đớn khi nghĩ đến mỗi ngày cô đều ở bên cạnh người đàn ông khác không phải là hắn. Hắn nhìn Thế Duy tiếp tục hỏi

- “Cậu có biết họ đi đến chỗ nào không???”

- “Ờ, là hòn đảo Bora - pháp đấy. Tớ nghe nói hòn đảo đó rất nổi tiếng a!!“. Thế Duy nhìn hắn trả lời

- “Hòn đảo Bora sao???“. Hắn nghe tên hòn đảo rất quen, nhướn mày suy nghĩ đến quá khứ khi còn cô bên cạnh và rồi hắn đã nhớ ra cô đã từng nói rất muốn đến hòn đảo này ngắm hoàng hôn, cô nói nếu 2 người yêu nhau cùng nhau ngắm hoàng hôn thì họ sẽ mãi mãi hạnh phúc, trọn đời bên nhau không chia lìa. Hắn cười tự cho bản thân là thông minh lúc đó còn nói với cô rằng những chuyện như thế không có thật, không hề để ý đến cảm giác của cô. Hắn thật sự hối hận, nếu thời gian có thể quay trở về hắn sẽ cùng cô đi đến đó.

- “Sao thế??? Cậu biết hòn đảo đó à??“. Thấy hắn thất thần Thế Duy lên tiếng hỏi

- “Ừ, thật ra trước đây Ngọc nhi đã từng muốn ta đến đó cùng cô ấy nhưng ta lại thờ ơ không muốn đi cùng, đúng là trò đùa mà!!. Hắn cười tự giễu bản thân mình thật ngốc......

- “Vậy bây giờ cậu muốn như thế nào??? Có muốn đến đó không?? Ta đi đặt vé cho cậu“. Thế Duy nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn nói

- “Ừ“. Hắn nhìn Thế Duy chỉ “gật đầu” không nói gì nữa. Nhìn hắn như thế, Thế Duy chỉ biết lắc đầu mà thôi.

- Sáng hôm sau, khi đã chuẩn bị xong vé thì hắn và Thế Duy cùng nhau đi ra sân bay để đi đến hòn đảo nơi có cô. Hắn ngồi trên máy bay luôn nghĩ đến cô nói thầm trong lòng: “Ngọc nhi,đợi anh nhé!! Anh đang đến đây!!“. Xong rồi hắn nhắm mắt lại nghĩ ngơi, chờ đợi.......rồi sẽ gặp được cô. Hơn 2 tiếng thì tới nơi, hắn và Thế Duy xuống máy bay rồi đi thẳng tới khu nghĩ dưỡng nhưng hắn lại không hề hay biết cô cũng ở khu nghĩ dưỡng đó. Xe chạy đến nơi, 2 người bước ra thì nghe được tiếng của Vy và Lâm Phong ở đằng sau cãi nhau,hắn và Thế Duy xoay người lại

- “Nè, tên kia!! Sao anh cứ đi theo tôi hoài vậy hả??”

- “Ơ, hay nhở!! Cô buồn cười thiệt đó, đây đâu phải đường của cô đâu mà cấm tôi đi, đây là đường của chúng đấy nhá!!“. Lâm Phong nhìn Vy nói

- “Grừ...... Anh....đồ khó ưa.... Hừ“. Vy trừng mắt lườm Lâm Phong. Lúc vừa đi đến nơi,Vy nhìn thấy hắn và Thế Duy thì nhướn mày lạnh lùng hỏi

- “Hai người sao lại ở đây hả??? Các người cho người theo dõi bọn tôi phải không???”

- “Này, Quỳnh Vy!!! Cô sao lại nói thế hả??? Chúng tôi không hề theo dõi cô nghe chưa???“. Thế Duy nghe Vy nói thế thì tức giận lên tiếng

- “Hừ.... Thế 2 người nói xem lí do gì 2 người lại ở đây“. Vy hất mặt nhìn hắn và Thế Duy nói

- “Bộ bọn tôi đến đây không được à??? Cô lấy tư cách gì mà không cho chúng tôi hả???“. Thế Duy không chịu thua nói

- “Hai người thôi đi!!! Đừng đứng ở đây cãi nhau nữa!!!“. Lâm Phong đằng sau nhìn Vy vs Thế Duy cãi nhau thì lên tiếng ngăn cản.... (Tg: á à có mùi dấm chua đâu đây nha *cười gian*. Lâm Phong: nói gì hả con kia??? *trừng mắt*. Tg: À, em có nói gì đâu...xách dép chạy.... Haha!!!)

- “Hừ!! Trần Thiên Quân!! Anh đừng nói với tôi là anh đến đây để gặp người vợ cũ của anh đấy nhá!!“. Vy cười khinh bỉ nhìn hắn nói

- “Ai nói với cô Ngọc nhi là vợ cũ tôi hả?? Chúng tôi còn chưa ly hôn!!“. Hắn nghe Vy nói cô là vợ cũ hắn tức giận quát lớn

- “Gì?? Chưa ly hôn?? Hừ,anh nên nhớ là anh và cậu ấy đã ra tòa rồi đấy!!“. Vy nhếch môi nói

- “Trần tổng!! Tôi nghĩ là anh không quên tôi đâu đúng không?? Tôi là luật sư đại diện cho thân chủ của tôi, tôi đề nghị anh không được lại gần thân chủ tôi hay làm phiền cô ấy nếu không tôi sẽ đưa giấy lên quan tòa đấy!!! Đi, về phòng thôi nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy!!!“. Xung quanh đã có nhiều người nhìn qua, không muốn gặp phiền phức, Lâm Phong nhìn hắn rồi quay qua Vy nói. Nói xong chưa kịp để Vy nói đã kéo tay Vy đi về phòng, để lại đằng sau 2 người với ánh mắt tức giận.