Cô Vợ Xinh Đẹp Vô Tình Của Tổng Giám Đốc

Chương 36: Chạm mặt - ẩu đả - gây sự (2)




- “Hắn và Thế Duy nhìn 2 bóng dáng trước mặt rời đi thì tức giận không thôi, liếc nhìn xung quanh rồi cũng bước vào trong. Vừa bước vào, hắn đến gặp quản lý để hỏi về phòng của cô (Mọi người đừng thắc mắc nhá vì lúc đầu hắn nhìn thấy Vy thì biết chắc chắn cô cũng sẽ ở đây!!). Đến trước mặt ông quản lý, hắn lạnh lùng lên tiếng

- “Này, tôi muốn biết phòng của cô Lưu Thiên Ngọc là phòng bao nhiêu???”

- “Dạ....dạ!!! Lưu Thiên Ngọc??? Xin lỗi nhưng chỗ chúng tôi không có!!!“. Nhìn vẻ mặt đáng sợ của hắn ông quản lý đổ mồ hôi lạnh

- “Cái gì??? Không có??? Sao có thể??? Không lẽ....là cô ấy sử dụng tên kia??? Vậy Hoàng Quỳnh Ngọc thì như thế nào??? Mau nói!!!“. Hắn nhìn quản lý khàn giọng nói

- “A!!! Là phòng 802!!!“. Thấy mặt của hắn ngày càng đáng sợ nên ông quản lý không chần chờ nói ra luôn

- “Vậy à!!! Thế còn người đi chung với cô ấy là ở phòng nào???“. Hắn nghe được kết quả mình mong muốn nên hỏi về anh

- “À!! Cô gái đi cùng ấy ở cùng phòng với cô ấy còn 2 người đàn ông kia thì phòng 803 ạ!!!

- “803??? Thế phòng 801 có ai không??? Tôi muốn phòng đó, nhanh lên!!! Tôi cho ông 3' giải quyết!!!“. Hắn cất giọng lạnh lùng làm cho ông quản lý phải khiếp sợ lật đật làm theo. Sau khi quản lý xem xong sổ thì nói với hắn là phòng đó vẫn chưa có ai và sẵn đưa luôn chìa khóa cho hắn còn Thế Duy thì phòng đối diện với hắn. Hắn cầm chìa khóa rồi kéo vali đi đến phòng của mình. Đến đúng phòng của mình hắn đứng im nhìn qua phòng của cô rồi nở nụ cười thầm nghĩ: Ngọc nhi!! Cuối cùng anh có thể gặp được em rồi, anh nhớ em lắm!!!. Xong rồi hắn mở cửa phòng đi vào phòng để nghỉ ngơi sau vài tiếng đồng hồ ngồi máy bay.

- Trong phòng cô lúc này, Vy sau khi đi về phòng liền nói cho cô biết chuyện hắn đang ở đây, cô nghe xong không tin, đứng dậy nói

- “Cậu nói cái gì?? Trần Thiên Quân anh ta đang ở đây á??? Sao anh ta biết được chúng ta đang ở đây chứ??? Thật là......!!! “

- “Haizzz!! Đâu chỉ mình anh ta còn có tên ôn dịch kia nữa!! Hừ, tên đáng ghét đó!! Đúng là......!!“.

- “Tên ôn dịch?? Ý cậu là Phan Thế Duy à??? Vy à, tớ nói này!! Tớ cảm thấy cậu hình như có ác cảm với đàn ông thì phải, ngoài luật sư Lâm ra còn có anh ta nữa chứ!!!“. Cô nhướn mày khó hiểu nhìn Vy rồi lại nói tiếp

- “Yahh!! Con nhỏ kia!!! Cậu có phải bạn tớ không hả??? Sao lại nói tớ như vậy chứ???“. Vy bĩu môi không vui nhìn cô

- “Ok!! Tớ không nói nữa!!“. Cô buồn cười nhìn cái tính trẻ con đó của Vy

- “Xí”Vy trề môi nhìn cô xoay người qua chỗ khác xong một lúc như nhớ được một chuyện thì lại quay qua hỏi cô

- “À này Ngọc, cậu tính sao với anh ta??? Có cần chuyển đến khu khác không??“.

- “Không cần đâu!! Cậu cứ mặc kệ anh ta đi, cứ xem anh ta là người vô hình đi!! Đừng quan tâm vì anh ta không còn bất cứ quan hệ nào với tớ cả, đối với tớ bây giờ mà nói anh ta chỉ là người dưng mà thôi!! Nếu vô tình chạm mặt nhau thì tớ cũng sẽ xem anh ta như người xa lạ!!“. Cô nhìn Vy thẳng thắn nói

- “Được, tớ biết rồi!! Mà này, hôm nay cậu với Lãng Thần đi chơi có vui không?? Hửm?? Hai người đã đi đến những nơi nào hả hả??? Mau khai ra!!“.

- “Thì chỉ là đi dạo rồi sau đó....sau đó bọn tớ đi lặn thôi chứ có gì khác đâu mà cậu...... Nói đến đó thì đột nhiên cô nhớ tới nụ hôn vô tình khi nãy thì bất giác đỏ mặt làm cho Vy ngồi bên cạnh cười gian.... “. (Tg: Ta thấy cái bà này sao lúc nào cũng nói móc người ta thế nhỉ!! Vy: Hử?? Nói gì hả?? *liếc* *giơ nấm đấm đe doạ*..... Tg: Ớ! Ng ta chỉ nói sự thật thôi mà!!! *Plêêu*. Vy: Hừ, gan lắm con!! *cầm dép chuẩn bị phan*. Tg: *bỏ của chạy lấy người*.)

- “Nè, sao cậu lại nhìn tớ như vậy hả??“. Thấy Vy nhìn mình rồi cười gian thì rùng mình

- “À, có gì đâu nà!!“. Vy cười cười nhìn cô

- “Thế à!! Vậy tớ đi nghỉ một chút,nếu lát có đi ăn thì kêu tớ nhé!!“. Cô nói rồi bước vào trong phòng ngủ còn Vy thì “ừm” một tiếng rồi đi vào phòng tắm luôn.

***&*********&***** Ta là đường phân cách tuyến******&**********&******

- Tối đó đúng 7h, Vy qua phòng cô đi ăn tối và sẵn qua phòng anh rũ anh và Lâm Phong đi cùng. Không biết có phải trùng hợp không nhưng lúc cô vừa bước ra khỏi phòng thì hắn cũng vừa đi ra, thấy cô hắn mĩm cười lên tiếng

- “Ngọc nhi!!“. Nghe tiếng gọi cô quay lại chau mày nhìn hắn, dù biết là hắn đang ở đây nhưng không ngờ là phòng của hắn lại là kế bên phòng cô, cô liếc hắn khó chịu lên tiếng

- “Anh!!! Sao lại ở đây?? Anh cho người theo dõi tôi đúng không???”

- “Không.....không phải.....không phải như vậy!!! Anh không cho người theo dõi em, em đừng nghĩ anh như thế có được không???“. Hắn nhìn cô gấp gáp nói sợ cô hiểu lầm

- “Nếu không phải thì anh nói lý do vì sao anh ở đây???. Tôi nghĩ là anh không có hứng thú gì mà đến đây đâu đúng không??? Hay là anh đến đây chỉ để mua vui???Sao??? Thế nào?? Tôi nói đúng rồi phải không???“. Cô mĩa mai nhìn hắn nói

- “Ngọc nhi!! Sao em lại nghĩ anh như vậy??? Anh đến đây là vì em, anh chỉ muốn gặp em mà thôi!! Em biết không??? Hơn 1 tuần anh ở trong bệnh viện anh rất là nhớ em, anh nhớ em nhiều lắm em có biết không???“. Hắn vừa nói xong muốn nắm lấy tay cô nhưng chưa chạm thì đã bị một bàn tay khác hất ra, quát lớn

- “Trần tổng!! Tôi yêu cầu anh đừng có làm phiền Ngọc nữa!!!“. Người đó không ai xa lạ đó chính là anh, vừa đúng lúc đi ra thấy cô đang bị quấy rầy thì anh tức giận đến chỗ của cô. (Tg: Hình như ta ngửi thấy mùi dấm chua thì phải!!! *cười đểu*.... Anh: con kia!! Lo mà viết đi nhá, muốn chết không??? *xoăn tay áo lên*...

Tg: Á!! Anh đúng là đáng ghét!! Ta sẽ không giao tiểu Ngọc cho anh đâu *cầm dép lên chuẩn bị chạy*..... Anh: Nói gì hả con tg kia??? *cầm đồ phen*..... Tg: *Haha*.....)

- “Mày...... Lấy tư cách gì mà không cho tao đến gần cô ấy hả??? Thằng khốn kia!!!“. Hắn nắm lấy cổ áo của anh quát lớn.

- “Đúng là tôi không có quyền ngăn cản anh nhưng tôi lấy tư cách là một người đàn ông yêu cô ấy vậy đã đủ chưa???“. Anh lấy tay hắn hất ra, nhìn về phía cô mĩm cười nói. Còn cô thì vừa đỏ mặt vừa ngạc nhiên nhìn anh không thể tin được là anh lại nói chuyện như vậy ở chỗ này, cũng may cho cô là bây giờ chỉ có vài người mà thôi nếu có hơn thì chắc chắn là là cô không dám ra ngoài luôn à!!.

- “Ố,ồ!! Không ngờ bạn của anh lại bá đạo như vậy!! Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ bình tĩnh mà từ từ tỏ tình với Ngọc của tôi chứ!! Nơi đông người mà vẫn không lùi bước nhỉ!!“. Vy đứng kế bên huých tay vào người Lâm Phong nháy mắt.

- “Này, Quỳnh Vy!! Cô sao lại dám nói thế hả??? Cô!! Sao lại đi giúp đỡ người ngoài hả???“. Thế Duy vừa lúc đi đến chỗ của 2 người nghe Vy nói thế rất tức giận

- “Ôi!! Anh buồn cười thật đó!! Anh nói ai là người ngoài cơ?? Họ sao??? Haha....Anh....tôi nói này, đừng tự đánh giá bản thân mình cao như vậy chứ!! Mà anh ta cũng buồn cười thật đấy!! Trước đây, Ngọc yêu anh ta còn anh ta thì sao hả??? Anh ta đã đối xử với bạn tôi như thế nào hả?? Bây giờ anh lại nói chúng tôi là bênh người ngoài à!!! Tôi nói cho anh biết, họ không phải người ngoài, họ là bạn của chúng tôi nghe chưa??? Lãng Thần, anh ấy là đối tác của chúng tôi, còn người này là luật sư của Ngọc hiểu chưa hả???Hừ“. Vy cười lạnh nhìn Thế Duy tuông một tràn

- “Cô....... Thế Duy không thể đáp trả lại vì lời của Vy nói rất đúng!!!“.

- “Thôi đi!!! Đủ rồi!!! Đừng có nói nữa!!! Còn anh, tôi cảnh cáo anh!! Anh đừng có lại gần tôi nữa cũng đừng làm phiền tôi nữa!!! NGHE CHƯA???“. Cô nghe Vy và Thế Duy cãi nhau cảm thấy nhức đầu quát lớn rồi quay lại nhìn hắn lạnh lùng nói

- “Ngọc nhi!!! Em đừng vậy, có được không??? Xin em!! Đừng đối xử với anh như thế, xin em!!!“. Hắn chạm đến mặt cô nhưng đã bị cô hất ra, gương mặt chán ghét nhìn hắn

- “Anh.....đừng đụng bàn tay dơ bẩn của anh vào người tôi..... Anh mà cũng biết đau sao??? Cái loại người như anh thì làm sao biết đau là như thế nào??? Đủ rồi!!! Tôi cảm thấy anh....anh đó!!! Rất là giả tạo!! Nếu là những người phụ nữ khác mà nghe anh nói như vậy chắc chắn sẽ siêu lòng nhỉ..... Nhưng tôi đã không còn là con Ngọc ngu ngốc của ngày xưa nữa cho nên tôi sẽ không bao giờ bị lừa dối hay đùa giỡn một lần nào nữa, anh nghe chưa??? Bởi thế tránh xa tôi ra!!!. Tôi sẽ không bao giờ tin vào những lời nói dối trá đó của anh đâu, không bao giờ!!!“. Con ngươi màu tím không chút cảm xúc nhìn hắn lãnh khốc nói

- “Được rồi, Ngọc chúng ta đi ăn đi!! Cứ mặc kệ anh ta!!! Đừng điếm xỉa đến anh ta nữa!! Chúng ta coi như không quen biết loại người này!!!“. Vy thấy có vài người đang đi về phía này nên lên tiếng cũng như nói với cô đang có người ở đây tốt nhất nên đi để không gặp rắc rối. Cô không nói gì chỉ “gật đầu” rồi xoay người rời đi. Anh thấy cô đi liền đi theo vỗ lên vai cô, cô nhìn anh, anh mĩm cười nói

- “Ngọc!! Cô đi ăn hả??? Đợi tôi đi cùng với!!!“.

- “Ừ, chúng ta đi thôi!!“. Cô cũng cười nhìn anh.

- Hắn nhìn thấy cô cười với người đàn ông khác mà không phải là hắn. Hắn rất tức giận vì anh mà hắn mới mất cô, (Tg: Ôi!! Ông này kì ghê!! Ai mà cướp của anh đâu, do chính anh đấy thôi!!!..... Hắn: Hử??? Cái con kia!!! Cái này là do ngươi mà ra cả!!! *giận dữ-liếc*.... Tg: Ối!! Gì chứ???* bĩu môi*..... Hắn: *cởi giầy cầm lên*..... Tg: chạy luôn...) Hắn nắm chặt tay muốn đi lên nhưng Thế Duy lại chặn lại trước mặt hắn, lắc đầu nói

- “Nếu giờ cậu hành động như vậy thì sẽ cô ấy sẽ càng ghét cậu nhiều hơn thôi!!“. Hắn nghe vậy chỉ biết trơ mắt nhìn hình bóng cô càng lúc đi xa. Hắn không can tâm, thật không can tâm. Hắn vừa rồi nghe được Vy nói là sẽ đi ăn, hắn liền bước đi theo bọn họ nhưng vẫn giữ khoảng cách, hắn không muốn cô ghét hắn thêm nữa. Thế Duy thấy hắn đi thì cũng đi theo luôn. Đi đến nhà hàng, hắn và Thế Duy chọn một bàn trong gốc để có thể quan sát cô. Suốt buổi ăn, hắn chỉ lo nhìn cô, hành động cử chỉ của cô đối với anh rất dịu dàng, cười nói rất vui vẻ. Hắn cố kìm chế cơn ghen đến nỗi bóp nát ly rượu vang “xoảng”, tiếng động làm cho 4 người đang ăn phải ngừng lại và quay sang nơi vừa phát ra tiếng động thì thấy hắn đang đứng dậy bước đến chỗ họ, nhưng chuyện khiến họ trở tay không kịp là hắn vừa đi đến nắm lấy cổ áo Lãng Thần đánh vào mặt anh khiến cho anh ngã nhào xuống đất, miệng thì chảy máu.....

- “Mày..... Thằng khốn!!! Mày dám cướp Vợ của tao!!!“. Nói xong còn muốn đánh anh thêm lần nữa nhưng đã bị anh đánh trả lại, anh tức giận quát

- “Trần Thiên Quân!! Ai nói là tôi cướp vợ anh hả??? Quỳnh Ngọc, cô ấy đã không còn là vợ anh nữa rồi!!!. Anh và cô ấy chẳng phải đã ly hôn rồi sao??? Bây giờ anh lại nói tôi cướp vợ anh chứ!!! Chính vì thế tôi có quyền....yêu cô ấy!!!“.

- “Mày..... Hắn giơ tay muốn đánh anh nhưng lại bị cô quát lớn của cô phải dừng....”

- “Đủ rồi!! Trần Thiên Quân!!!..... Anh gây đủ chưa hả???“. Cô đi đến chỗ của anh lo lắng hỏi

- “Lãng Thần, anh không sao chứ??? Thật sự xin lỗi!! Đều do tôi liêu luỵl anh!!!”

- “Tôi không sao!! Cô đừng lo!!!“. Anh cười trừ nhìn cô.

- “Thằng kia!!! Mày đừng giả nai như vậy!!! Mau đứng lên!! Đánh như một thằng đàn ông đi!!!!“. Hắn hiện giờ không kiểm soát được bản thân đang nói gì nhưng khi thấy cô lo lắng cho anh, cơn tức giận càng tăng thêm

- “Chát..... Trần Thiên Quân!!! Tôi nói anh đủ rồi đấy!!! Đừng có làm càn như thế!!!“. Cô xoay người lại tát hắn lớn tiếng nói

- “Ngọc nhi..... Em...... Tại sao??? “. Hắn không thể tin được vì sao cô lại......sao có thể.... đối với hắn như vậy..... Hắn nhìn cô, muốn tìm lại hình ảnh ngày xưa của cô, khi ấy trong mắt cô chỉ có hắn nhưng bây giờ hắn làm thế nào cũng không thể, không thể tìm lại được.

Cô không quan tâm đến ánh mắt đau đớn của hắn, đỡ anh dậy rồi kéo anh đi khỏi nhà hàng, Vy và Lâm Phong cũng đi theo để lại một bóng người cô đơn nhìn họ rời đi.........