Cô Vợ Xinh Đẹp Vô Tình Của Tổng Giám Đốc

Chương 5: Không còn ngu ngốc nữa




-Thật khốn kiếp mà. Cô ngồi trên moto mắng

-Sao nữa vậy?? Vy rồ ga hỏi

-Hắn dám lấy ba mẹ tớ ra uy hiếp. Thật là!! Cô đội nón lên, lục trong túi áo không thấy điện thoại...nhưng

-Tớ để quên điện thoại rồi. Cô nói với Vy.

-Vậy mau vào tìm đi kẻo mất.Vy hối cô, chỉ nghe cô “Ừ” một cái rồi chạy đi.

Trong nhà hàng lúc này, có một cô gái đang mặc váy,áo sơmi, tay cầm mũ moto chạy hối hả vào nhà hàng.Đi từ xa, thấy anh và Thế Duy người ngơi người đứng đi lại lớn tiếng nói

Hai anh cho tôi hỏi có thấy điện thoại của tôi không??

À! Có này! Thế Duy đưa điện thoại cho cô, cô thanh thoát đi lại lấy điện thoại rồi nhanh chóng rời đi nhưng

-Khoan hãy đi!! Kẻ vừa nhắn tin cho em là ai?? Anh vẫn quay lưng về phía cô hỏi

-Cần anh quan tâm sao?? Cô lạnh lùng trả lời

-Tôi hỏi ai??? Anh quát

-Bạn trai tôi. Cô cố ý chọc anh

-Em dám có bạn trai khi đang có chồng sao?? Anh điên tiết đẩy ghế đi lại nắm tay trừng mắt hỏi. Cô cũng trừng lại rít lên

-Tôi là vợ anh à, tôi nhớ là ly hôn rồi mà

-Phải em có gửi giấy nhưng tôi chưa ký bởi thế em vẫn là vợ tôi nghe rõ chưa

-Đó là chuyện của anh không liên quan tôi.Còn nữa tôi nói cho anh biết anh mau ký vào giấy đi tôi không muốn có bất kì quan hệ nào với anh nữa nếu anh không đồng ý ký thì tôi và anh gặp nhau tai tòa.

Em dám??? Anh giận dữ

-Sao lai không?? Anh nghĩ mình là ai chứ?? Muốn gì cũng được à!! Tôi đã không còn là Lưu Thiên Ngọc ngu ngốc của ngày trước rồI

-Ý em là sao hả?? Giọng anh khàng khàng hỏi cô

“Hừ” ý tôi như thế nào anh tự biết lấy. Cô hất tay anh ra cười như không cười quay lưng đi

-Chết tiệt, sao lại như vậy chứ??? Anh ngồi phịch xuống ghế, cảm nhận nỗi đau mà anh phải gánh chịu. “Thiên Quân mày là thằng ngốc, trước đây cô ấy yêu mày như vậy nhưng mày lai không trân trọng nó bây giờ mất đi lại hối hận, giờ hối hận thì sao chứ! “.

Cô ấy đã chán ghét mày rồi, có muốn quay lại như ngày xưa nhưng tất cả bây giờ đều đã muộn.Cô bây giờ đã có người thương, biết cách trân trọng cô hơn mày nên chắc chắn cô sẽ yêu người đó thôi.

-Không ngờ Thiên Ngọc lại thay đổi như vậy?? Thiên Quân giờ cậu muốn thế nào?? Thế Duy hỏi

-Không, cậu muốn ta phải làm gì??Anh cứ như vậy mà ngồi nốc chai rượu liên miên

-Haizzzz!! Tùy cậu vậy. Thế Duy thở dài rồi lấy điện thoại gọi cho A Dương và A Phong đến.

- 20 phút sau, xuất hiện 2 mỹ nam trước nhà hàng khiến mấy cô gái phải ngắm nhìn.Đến nơi nhìn thấy người anh em của họ đang ngồi uống rượu không ngừng nghỉ.

-Anh ba, anh làm sao vậy?? A Phong hỏi

Ta là mới vượt mất cái hợp đồng nga. Anh nói nhưng vẫn uống

-Sao lại vậy?? Trước giờ ngươi có như vậy đâu. Lần này đến lượt A Dương nói

-Nhưng người kí hợp đồng là em dâu bỏ đi 5 năm không thấy của anh nha. Thế Duy vỗ vai anh nói

Cái gì??? Cả 2 đồng thanh

Thế chị ấy đâu??Em muốn gặp chỉ. A Phong hỏi

-Cô ấy đi rồi nhưng ngày mai sẽ đến. Giọng anh đã ngà ngà say

“Ừ” vậy mai chúng ta gặp. Anh không quan tâm mà cứ thế uống hết chai này đến chai khác đến khi anh say thì họ đưa anh về Trần gia. Trong cơn say, anh chỉ biết kêu một tiếng “Ngọc” và theo sau đó là

Về với anh đi, em về đây đi,anh biết anh sai rồi mà!!! Chỉ cần em về em muốn anh cho em cái mạng này anh cũng cam lòng mà. Người trong Trần gia nghe xong ai cũng xót hết. Trần phu nhân ôm Trần lão gia khóc

- Sao lại vậy chứ?? Con trai ta thật khổ a

-Tại nó đem con người ta vứt bỏ giờ bị vậy cũng đáng.Còn có Lưu gia trên dưới đòi rút cổ phần chung nữa chứ Trần lão gia vừa tức giận mắng

Nhưng con thấy tội cho anh quá. Lần này là cô em út tiểu Hân

Phải đi nói rõ với chị dâu mới được. A Phong đứng dậy nói

Biết nó ở đâu mà tìm. Trần phu nhân buồn bã hỏi

Em dâu về rồi. A Dương đút tay vào túi quần thờ ơ nói

Về rồi sao?? Mẹ muốn gặp nó quá. Trần phu nhân mừng ra mặt nói

Vậy để con đi điều tra. A Phong nhanh nhẹn

Thôi khỏi đi, cô ấy bây giờ là tổng giám đốc Mamorys đó Thế Duy từ ngoài bước vào

Ôi! Anh chui từ đâu ra vậy?? Đừng làm em giật mình chứ!! Tiểu Hân nói.

Đương nhiên là đến đưa hợp đồng cho thằng khốn say bí tỉ kia rồi. Mặt Thế Duy lửa giận bừng bừng

Con biết nó sao?? Vậy con mau hẹn nó đi!! Trần phu nhân vội vã bảo

-Vâng ạ.Con mới lấy được số điện thoại cô ấy đây. Thế Duy quơ quơ điện thoại trên tay ( lý do là có số chị Vy nha ta trong đó đấy) liền tìm số cô gọi. Chờ hồi lâu, bên kia cất lên giọng thanh thoát. Anh bật loa cho cả nhà cùng nghe.

-Alo! Tôi nghe

-Cô là “Ngọc”?? Thế Duy hỏi

-”Phải. Cho hỏi ai vậy a???”

-Tôi là người bên Trần thị vừa ký hợp đồng hụt với cô. Thế Duy tiếp tục nói

“Nhớ“. Một chữ lạnh lùng

-Thiên Quân đang say, anh ta muốn gặp cô. Thế Duy nhìn mọi người nói

-A! Liên quan gì đến tôi???

Mọi người nghe xong câu này liền ngạc nhiên bởi trước đây hễ mà anh có chuyện gì cô đều quan tâm chăm sóc ấy vậy mà bây giờ cô lại nói “liên quan gì”

-Sao lại không??? Trần phu nhân lên tiếng

-”Xin lỗi nha! nhưng các người thật phiền tôi đang ăn đấy, người ta nói trời đánh tránh bữa ăn cơm“. Giọng nói bên kia đầy tức giận

-Em dâu, Sao em lại nói chuyện như vậy với mẹ. A Dương cảm thấy tức giận khi nghe cô nói với Trần phu nhân như vậy. Chỉ có Trần lão gia nãy giờ im lặng

-Ai da! Tôi chưa có chồng nga, làm gì có anh chồng mà kêu tôi em dâu thật xúc phạm. Bên đầu dây rất oan ức

-Cô nói gì!?? A Dương quát

-Tôi nói tôi còn chưa có bước vô thánh đường đâu ra chồng mà gọi em với chã dâu. Bên kia cũng quát theo

-Chị...A Phong trợn mắt

-Thôi ngen, gọi hoài tốn tiền!...Bái! bai! tút...tút...

-Ôi! Thật là! Có phải chị dâu không đây?? Tiểu Hân thắc mắc.

-Muốn biết có phải không ngày mai chúng ta đến gặp rồi tính. Mọi người ai trong Trần gia cũng đồng ý. Lúc này, tại nhà hàng có hai cô gái đang ăn đột nhiên Vy hỏi

-Hồi nãy, ai gọi cậu vậy???

-Trần gia. Cô trả lời ngắn gọn

-Phiền nhể! Vy vừa ăn vừa trả lời.

-Ừ! Ăn xong về thôi.Cô kéo Vy đi tính tiền rồi về căn biệt thự mà ba mẹ cô đã chuẩn bị từ trước. Về đến nhà, hai người tắm rửa xong liền về phòng ngủ. Cô ngồi trên giường suy nghĩ một số chuyện thì Vy gõ cửa đi vào, thấy cô vẫn chưa ngủ, Vy đi đến ngồi trêngiường hỏi cô

Có phải cậu vẫn còn yêu anh ta không???

-Sao cậu lại hỏi vậy?? Cô không trả lời mà hỏi lại

-Vì tớ có cảm nhận được. Vy nói

-Không! Tớ đã không còn cảm giác gì với anh ta nữa. Cô trả lời

-Ừ! Vậy tớ yên tâm rồi, tớ chỉ mong cậu được hạnh phúc thôi, tớ không muốn thấy cậu phải đau khổ vì anh ta nữa

Sẽ không, từ khi anh ta phản bội tớ thì tớ đã thề là sẽ không vì anh ta rơi một giọt nước mắt nào nữa.

Được rồi, mau đi ngủ thôi mai sẽ là một ngày dài đó. Vy nói. Cô “Ừm” rồi nằm xuống nhắm mắt ngủ sau đó Vy cũng về phòng mình ngủ. Bất giác hay cô lại nhìn thấy ánh mắt đau khổ của anh, cô liền lắc lắc nói “Ngọc à, mày đừng suy nghĩ nữa cứ mặc kệ anh ta đi rồi cô cũng nhắm mắt chìm sâu vào giấc ngủ bởi ngày mai sẽ là một ngày dài.