Cổ Vương

Chương 9




Không biết là từ bao giờ ánh mắt của nàng bắt đầu theo dính lấy hắn.

Nàng luôn luôn thừa dịp hắn không chú ý sẽ vụng trộm nhìn xem hắn, nhìn hắn cầm búa ở trong sân chặt củi, nhìn theo hắn cầm thùng, đi lấy nước đổ đến nhà bếp…

Nóc nhà hỏng hắn sẽ sửa chữa.

Vách tường hư hắn sẽ gia cố.

Cứ mỗi lúc hắn không chú ý, ánh mắt của nàng sẽ vụng trộm đi theo hắn, bất quá khi hắn quay đầu nhìn lại, nàng vội vàng thu hồi tầm mắt, sẽ làm bộ như bản thân thật bận rộn, không có chú ý đến hắn…

A a a! Nếu bị hắn phát hiện bản thân nàng luôn lén nhìn hắn, như vậy thật xấu hổ nha!

…………………

Vừa làm xong việc của buổi trưa, Sa Vô Kỵ toàn thân ướt đẫm mồ hôi, dưới ánh nắng mặt trời, nhìn hắn thật mạnh mẽ và thu hút, để tiêu bớt thời tiết nóng bức, hắn đi đến cạnh giếng, đem thùng nước đổ từ trên đầu xuống…

Sa Vô Kỵ một thân ẩm ướt, mái tóc đen rối tung càng tăng thêm vẻ quyến rũ, trên làn da ngăm đen từng giọt nước lòe lòe tỏa sáng óng ánh…

Khí lực mạnh mẽ, đường cong rắn chắc phản phất sức mạnh vô hạn khiến cho Sở Tuyền không thể kiềm chế được mê mẩn, trái tim đập loạn…

Phong thái của hắn tràn ngập tính hoang dã, cánh tay cường tráng hữu lực vô số lần ở ban đêm ôm lấy nàng cùng nhau vu sơn mây mưa, một lần, lại một lần khiến nàng thở gấp liên tục…

Nàng vẫn còn nhớ rõ rành mạch hương vị của hắn, nhớ rõ hắn là như thế nào tham lam mút cắn lấy đôi môi, bàn tay to lướt qua khắp da thịt mẫn cảm của nàng, lưu lại rõ ràng ấn ký thuộc loại của hắn, luôn luôn khiến cho nàng phải run rẩy không thôi… Càng không thể quên được hắn là như thế nào dùng hỏa chước gắng gượng ở giữa hai chân của nàng làm càn chà đạp…

Từng chi tiết hoan ái vào ban đêm nàng đều nhớ thật rõ, bây giờ hồi tưởng lại, hai gò má của nàng bắt đầu đỏ ửng, thân mình nóng lên…

Vào ban ngày, vẻ mặt của hắn vẫn luôn luôn lạnh nhạt, trầm ổn, tìm không thấy một tia nhiệt độ…

Nhưng đến khi vào đêm tối, ánh trăng lên cao, bầu trời đêm bắt đầu yên tĩnh, hắn liền giống như đổi thành một người khác, y hệt như một dã thú ăn không đủ no, ở trên người nàng phát tiết tất cả tinh lực, thẳng đến khi nàng toàn thân bủn rủn, mệt mỏi không còn một tia khí lực, nhưng vẫn còn có thể cảm giác được sức lực của hắn vẫn cuồn cuộn, vẫn còn quyến luyến nàng như cũ không thôi…

Ai nha! Nãy giờ nàng nghĩ đi đâu rồi vậy???

Ban ngày ban mặt, đầu óc của nàng càng ngày càng đáng xấu hổ quá nha…

Sở Tuyền dùng hai tay vỗ má, không tự giác lắc đầu, ý đồ muốn đem những tư tưởng kỳ cục xấu hổ kia đuổi ra ngoài đầu óc.

“Nàng làm sao vậy?”

Hơi thở ấm áp ở bên tai nàng phà đến…

Sở Tuyền giật nẩy người, trừng mắt nhìn hắn, bởi vì không biết là từ khi nào, Sa Vô Kỵ đã bước đến ngồi xổm trước mặt của nàng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào nàng chăm chăm.

“Không có!” Gương mặt của càng đỏ, biểu tình vừa nhìn là biết giấu đầu lòi đuôi.

Sa Vô Kỵ nheo lại lông mày, bàn tay to vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng: “Mặt của nàng vừa hồng lại vừa nóng, nàng không thoải mái sao?”

“Mới không phải, chỉ là tại nắng gay gắt quá, ta phơi nắng nhiều nên gương mặt mới đỏ.” Nói xong còn cố ý, giả vờ lau mồ hôi… !!!

Sa Vô Kỵ thủy chung vẫn nhìn nàng chằm chằm, hại nàng một trận chột dạ, bị ánh mắt của hắn nhìn khiến cho trái tim của nàng càng đập loạn nhịp hơn…

Mỗi khi hắn nhìn nàng như vậy, đó là lúc hắn muốn hôn nàng.

Sở Tuyền ngượng ngùng cúi đầu, nội tâm căng thẳng chờ mong, nhưng mà, không giống như trong định liệu của nàng, Sa Vô Kỵ không có hôn nàng.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Hắn đứng lên, đi về phía bên cạnh giếng…

A? Hắn không hôn nàng, hắn thế nhưng dám không chịu hôn nàng???

Sa Vô Kỵ đem củi gỗ cột lại, khiêng lên vai hướng về phía cửa đi đến.

“Ngươi đi đâu?”

“Đi tìm Yến Nhi.”

Sở Tuyền trong lòng nhảy dựng, vội hỏi: “Tìm nàng làm gì?”

“Đem củi gỗ đưa cho nàng ấy.”

“Để ta giúp ngươi đưa cho Yến Nhi.”

“Nàng?”

Nhìn ánh mắt hoài nghi của hắn, Sở Tuyền không phục hỏi: “Như thế nào, không được sao?”

Hắn lắc đầu nói: “Nặng lắm, nàng không đem nổi đâu.”

Nhưng khi nghĩ đến hắn cùng với Yến Nhi gặp mặt, lòng của nàng lại rầu rĩ không thôi, rất sợ giữa hai người ấy sẽ nảy sinh tình cảm.

“Đừng xem thường ta, chút củi gổ ấy làm sao ta không cầm nổi.”

Sở Tuyền vươn tay đoạt lấy củi gỗ trên vai của hắn, vừa mới lấy qua tay, một cỗ sức nặng thiếu chút nữa đem nàng đè té xuống đất…

Nặng… nặng quá!

Sở Tuyền dùng hết sức chống đỡ, cố gắng làm bộ như thật nhẹ nhàng.

Đáng ghét! Rõ ràng nhìn thấy hắn khiên củi rất thoải mái, cho nên nàng mới nghĩ chính mình cũng có thể làm được.

“Nàng có làm được không?”

“Đương nhiên, đây chỉ là việc nhỏ.” Sở Tuyền bắt buộc chính mình cố gắng chống đỡ, dùng toàn bộ khí lực khiêng bó củi gỗ, từng bước, từng bước một, tốc độ như rùa bò rảo bước về phía trước…

Y da~~~ cố lên! Nhất định nàng có thể, nhất định… sẽ được mà…

Trên vai bỗng nhiên nhẹ hẫng, vòng eo nhỏ của nàng bị một cánh tay ôm lấy, giúp nàng đứng vững.

Sở Tuyền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bó củi trên vai của Sa Vô Kỵ.

“A, sao ngươi lại lấy đi, đưa cho ta!” Nàng nóng nảy muốn lấy lại.

“Vẫn là để ta mang đi thì tốt hơn.” Hắn buông nàng ra đi về phía cửa trúc, đôi chân nhanh nhẹn thẳng hướng về phía nhà của Yến Nhi mà đến.

Sở Tuyền nhìn theo bóng dáng của hắn, đứng tại chỗ mà sinh hờn dỗi, trong lòng thật khó chịu.

Hắn muốn tự bản thân đưa cho Yến Nhi?

Không đâu, Vô Kỵ giúp Yến Nhi chỉ là nhân tình bình thường, nàng không nên suy nghĩ lung tung, với lại ngày thường Yến Nhi vẫn rất chăm sóc cho nàng, nàng không nên lòng dạ hẹp hòi.

Sở Tuyền cứ tự nhủ, cố gắng thầm nhắc bản thân cứ yên tâm, không nên suy nghĩ nhiều, nhưng trong đầu vẫn là có một chút không thoải mái…

Nàng nghĩ Vô Kỵ rất nhanh sẽ đi trở về, nhưng chờ, chờ mãi, hắn vẫn không thấy trở về…

Nhà Yến Nhi bất quá chỉ cách nơi này độ chừng năm mươi bước chân, tính thời gian, hắn nên sớm đã trở về, chẳng lẽ, hắn đưa củi đến nhà người ta, còn thuận đường ngồi uống trà ăn hạt dưa?

Càng nghĩ Sở Tuyền càng khó an, lòng càng hoài nghi, tâm tư cũng buồn bực.

Không được! Nàng vẫn là nên đi xem một chút, xem hai người bọn họ rốt cuộc đang làm cái trò gì?

Đi ra ngoài phòng, xuyên qua vườn rau, nàng vừa mới đang chuẩn bị tư thế chạy, lại lập tức đi trở về phòng, hoang mang rối loạn trốn vào phòng, gấp gáp nhìn trái phải xung quanh rồi vội vàng cầm lấy kim chỉ ngồi vào trước bàn, làm bộ đang bận rộn thêu.

Chỉ chốc lát sau, Sa Vô Kỵ bước vào cửa, ánh mắt dừng lại trên tay của nàng.

“Ngươi đã về rồi sao?” Nàng làm bộ như lúc này mới phát hiện ra hắn, kỳ thật ngay từ ngoài cửa nàng đã thấy được bóng dáng của hắn.

Con ngươi đen của Sa Vô Kỵ có chút đăm chiêu nhìn thẳng chiếc khăn thêu tay nàng đang cầm.

“Nàng thêu khăn à?”

“Đúng.” Sở Tuyền cố ý dùng ngữ điệu không chút để ý trả lời hắn, làm bộ tất cả tâm tư đều đặt trên chiếc khăn thêu. Nàng từng thấy qua Yến Nhi thêu, biết được các thiếu nữ người Hán đều thích tự tay thêu hoa lá, chim chóc trang trí cho khăn tay, vì thế nàng cũng muốn làm thử.

Sa Vô Kỵ đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh, trầm mặc nhìn nàng chằm chằm.

Dưới ánh mắt nóng rực của hắn, hai má của nàng hơi nhiễm hồng, nàng e lệ giương mắt nhìn hắn: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

“… Thì ra nàng thích gà.”

Sở Tuyền giật mình: “Gà? Cái gì gà chứ?”

Hắn nâng tay, chỉ vào chiếc khăn tay mà nàng đang muốn thêu hình chim phượng hoàng.

Sở Tuyền mặt biến sắc, nhìn chằm chằm vào chiếc khăn, trong lòng trầm xuống.

Gà ư? Nàng thêu phượng hoàng lại giống gà sao?

Nhận thấy được sắc mặt của nàng khác thường, Sa Vô Kỵ ý thức được mình đã lỡ lời, vội vàng sửa miệng: “Ta nhìn sai lầm rồi, không phải gà.”

Quả nhiên lời vừa nói ra, sắc mặt của nàng liền vui mừng trở lại, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn hắn.

“Là vịt với đúng.”

Sở Tuyền cứng đờ, cảm thấy giống như vừa bị một cây gậy đập mạnh vào người.

Nhìn thấy biểu tình của nàng, Sa Vô Kỵ trong lòng hoảng hốt, trên trán lặng lẽ xuất ra mồ hôi.

“…Chẳng lẽ là nga*?” (ở đây có lẽ là thiên nga = vịt trời)

Lời của hắn vừa dứt, Sở Tuyền phản phất đầu giống như bị đập vào một cú trời giáng, ngay cả kỳ vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng bị dập nát.

Nàng thêu chiếc khăn hình chim phượng hoàng này là vì để chứng tỏ cho hắn biết nàng cũng có thể thêu như mọi thiếu nữ khác, cũng có thể thêu chăn bông, thêu áo gối, có lẽ nàng không được khéo tay như Yến Nhi, nhưng mà cũng không đến nỗi quá kém như vậy a?

Nàng nhìn chằm chằm những đường cong mà mình đã thêu trên chiếc khăn, có khó coi đến như vậy sao?

Nguyên bản nàng còn chờ mong hắn ca ngợi, cư nhiên dám đem phượng hoàng của nàng biến thành gà vịt nga? Thật là đáng giận mà!

Khi đôi mắt đẹp chuyển sang trừng hắn, Sa Vô Kỵ trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, tình huống của hắn hiện nay quả thật nguy khốn mà, làm sao bây giờ. !!!

Nàng không phải đang thêu gà vịt nga sao? Vậy sẽ là con gì chứ? Quạ đen? Diều hâu? Hắn không còn lại dám đoán, rất sợ nói sai, nhưng quả thật con vật nàng đang thêu, hắn hoàn toàn không biết đó là con gì cả.

Sở Tuyền đang muốn mở miệng cùng hắn lý luận, bỗng nhiên khóe mắt thấy trên tay hắn đang cầm một vật gì đó, lập tức bị vật ấy hấp dẫn sự chú ý.

“Di? Đó là cái gì vậy?” Nàng tò mò nhìn chằm chằm vật hắn đang cầm trên tay, còn nhớ rõ thời điểm hắn xuất môn, tay cũng không có cầm cái này.

Sa Vô Kỵ đang lo lắng không biết làm sao để dời sự chú ý của nàng đi, vừa nghe nàng hỏi lập tức đem vật đang cầm trong tay đưa đến trước mặt nàng.

“Cái này tặng cho nàng.”

“Tặng cho ta.” Đôi mắt đẹp sáng ngời.

Hắn tặng lễ vật cho nàng? Khuôn mặt còn đang giận dữ lập tức chuyển thành vui mừng.

“Đây là cái gì?”

“Mơ ủ hoa quế.”

Nàng tò mò mở nắp lọ, thoáng chốc trong phòng tràn ngập mùi thơm của quế hương, vừa ngửi thấy là khiến cho nước miếng thi nhau chảy ra. Thì ra bên trong lọ là từng viên mơ ủ hoa quế, nàng lập tức cầm lấy một viên mơ để vào trong miệng nếm thử, hương vị ngọt ngào khiến nàng mê thích không thôi.

“Ăn ngon thật!” ^

Nàng vừa vui vừa thích, đối với lọ mơ ủ hoa quế này khen không dứt miệng. Mơ không chỉ thơm, ăn vào miệng còn ngọt đến tận trong lòng, hắn đối với nàng tốt như vậy khiến cho tâm của nàng ngọt ngào như muốn hòa tan…

“Nè, ngươi cũng ăn một viên.” Nàng cầm lấy một viên mơ, tự tay đưa vào miệng của hắn.

Sa Vô Kỵ mở miệng ăn vào viên mơ nàng đưa cho, Sở Tuyền đột nhiên nhớ lại, hắn hình như không thích ăn ngọt, lúc còn đang trên đường đi, nàng đều mua kẹo hồ lô, hoặc là thời điểm trong khách sạn gọi bánh bao ngọt, điểm tâm ngọt, lúc ấy một miếng hắn cũng không ăn.

Nhưng lúc này, hắn lại không cự tuyệt khỏa mơ ngọt nàng đưa cho hắn.

“Có thích không?” nàng hỏi, thấy hắn gật đầu liền mỉm cười ngọt ngào.

Từng viên, từng viên mơ ủ hoa quếu liền như vậy ngươi một ngụm ta một ngụm, chia xẻ cùng nhau ăn.

Thì ra hắn vẫn nhớ rõ nàng thích ăn ngọt, còn riêng săn sóc vì nàng chuẩn bị, nghĩ như vậy, cánh môi của nàng ẩn chứa ý cười ngọt ngào như mật…

“Ngươi làm ra như thế nào vậy?”

“Là do Yến Nhi làm.”

Sở Tuyền cả người cứng đờ, bàn tay đang cầm trái mơ cũng dừng lại, cái miệng đang cắn cây mơ cũng dừng lại, gương mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm lọ mơ.

“Là… Yến Nhi làm?”

“Yến Nhi không những tài nấu ăn giỏi, ngay cả chế tác các món bánh ngọt hay điểm tâm công phu cũng rất cao.” Sa Vô Kỵ nhìn thấy nàng ngừng ăn, nghi hoặc nhìn nàng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”

Sở Tuyền không nói hai lời, tay đem nắp lọ đậy lại, đứng lên, sau đó nhìn hắn nghiêm chỉnh nói

“Lọ mơ ủ hoa quế này không cho phép ngươi ăn!” Nói xong, nàng ôm lọ mơ ngúng nguẩy bỏ đi, lưu lại Sa Vô Kỵ một người ngơ ngẩn đứng tại chỗ…

Hắn… nói sai cái gì sao?

Không cho phép ăn? Tại sao chứ?

Từ đầu đến cuối, hắn không tài nào hiểu nổi, vì sao thái độ của nàng lại chuyển biến nhanh như vậy chứ?

Vì quả mơ sao?

Nhưng, nãy giờ hắn chỉ ăn có ba viên thôi mà!!!

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, thì ra bản thân của mình lại vô dụng như vậy…

Yến Nhi chẳng những bộ dạng thanh tú xinh đẹp, nàng ấy lại còn rất đảm đang, từ nấu ăn cho đến việc nhà, không việc nào là không chu toàn, những món ăn do Yến Nhi nấu đều tuyệt hảo, ngay cả chăn, nệm giường, gối nằm đều là do Yến Nhi tự tay may lấy.

Trong thôn Tiêu Dao, không ai là không tán dương Yến Nhi hiền tuệ, giỏi giang, nam nhân nhà nào mà có thể lấy được Yến Nhi về làm vợ thì thật là có phước.

Mọi người trong thôn đều nói, tương lai Yến Nhi nhất định sẽ là con dâu tốt.

Đúng vậy, nếu đổi lại nàng là nam nhân, nhất định cũng sẽ thích Yến Nhi.

Bản thân nàng thì hoàn toàn trái lại về tất cả mọi mặt, trừ bỏ võ công, nàng chẳng có sở trường gì khác, đôi giầy mà trước kia nàng làm định tặng cho hắn đã sớm bị giấu mất, xấu hổ không dám lấy ra nữa, nếu so sánh với đôi do Yến Nhi làm thì quả thật đúng là một trời một vực, đem tặng cho hắn đúng là tự tìm mất mặt.

Lúc đầu nàng rất tự tin, một lòng cho rằng Sa Vô Kỵ chỉ mê luyến chính mình, nhưng mà từ khi gặp Yến Nhi, càng ngày càng phát hiện Yến Nhi hoàn hảo, thì càng lại cảm thấy tự ti…

Sự tin tưởng của nàng bắt đầu dao động, và nếu cứ còn như vậy đi xuống, nàng nhất định sẽ bị thua mất.

Cũng chính vì nguyên nhân đó, cho nên Sở Tuyền hạ quyết tâm, muốn đi học để nấu ăn cho thật ngon…

Nếu muốn học nấu cơm thì phải tìm người thỉnh giáo, bởi vì tử trước đến nay, nàng chưa bao giờ nấu ăn cả, vì muốn làm cho Sa Vô Kỵ nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa, nên Sở Tuyền mới vụng trộm theo học Chu bà bà – người vẫn thường cho nàng thức ăn ngon…

Nàng còn nhớ rõ Chu bà bà có bí quyết mười tám loại hương liệu nấu được thành một món gà tuyệt ngon, đó quả thật chính là mỹ vị của thiên hạ, ăn được một lần thì suốt đời không thể quên được, lúc này nhớ đến nàng còn nhịn không được mà chảy nước miếng.

………….

“Cháu muốn học sao?”

“Đúng ạ!”

Sở Tuyền dùng sức gật đầu, đôi mắt đẹp kiên định nhìn Chu bà bà, kiên trì xin Chu bà bà dạy cho nàng.

“Món gà do Chu bà bà nấu quả thật vô cùng ngon, đó là món tuyệt vời nhất mà đời này cháu đã được ăn.”

Chu bà bà tuổi tuy lớn, nhưng đôi mắt vẫn quắt thước hữu thần, bà đem Sở Tuyền từ đầu tới đuôi đánh giá một lát, sau đó mới gật đầu.

“Được, bà sẽ dạy cho cháu.”

“Cháu cám ơn Chu bà bà!”

“Coi như cháu có vận khí tốt, mười tám hương vị nấu gà của bà không cần tay nghề cao vẫn có thể nấu được.”

“Thật vậy ạ?” Sở Tuyền hưng phấn mở to mắt.

“Đúng thế, cho dù là người chưa bao giờ nấu ăn cũng có thể học được bí quyết, bởi vì thịt gà nấu ra ngon toàn là nhờ mười tám loại hương liệu tổ truyền phối hợp.”

Nói đến mười tám loại hương liệu kia, Chu bà bà quả thật không khỏi đắc ý.

“Tinh hoa của món ăn toàn dựa vào mười tám loại hương liệu này, chỉ cần phối chế hợp lý cùng với giữ cho ngọn lửa lúc nấu ổn định, đem hương liệu trộn với thịt gà nấu một ngày là hoàn thành món ăn.”

Nghe qua quả thật không khó lắm.

Sở Tuyền vui vẻ mỉm cười, trong lòng âm thầm may mắn. Nàng thuở nhỏ sống an nhàn sung sướng, trà đến đưa tay, cơm đến há miệng, nấu cơm hoàn toàn chưa bao giờ làm qua, vừa nghe Chu bà bà nói không cần kỹ thuật nấu cơm giỏi thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Kia thật sự là quá tốt, quả thực trời cũng giúp nàng!

“Xin bà bà lập tức dạy cho cháu ạ.”

Chu bà bà gật đầu: “Muốn bà dạy thì không thành vấn đề, tuy rằng mười tám hương vị nấu gà không cần kỹ thuật giỏi nhưng lại cần nghị lực tốt, cháu làm được không?”

“Dạ được! Đương nhiên được ạ!” Sở Tuyền vỗ ngực tràn đầy tự tin, nàng hiện tại chính là tràn ngập nhiệt huyết đó nha.

“Được, cháu đi bắt một con gà mái đến đây.”

Chu bà bà chỉ vào khoảng sân sau nhà đầy ắp một đàn gà đang kiếm ăn…

Sở Tuyền nhìn xem bầy gà, sau đó nghi hoặc chỉ vào chính mình: “Cháu đi bắt?”

“Đúng vậy, cháu đi bắt gà!”Chu bà bà ánh mắt lộ ra nghi hoặc: “Nhưng cháu có bắt được không?”

Nàng lập tức ngẩn đầu ưỡn ngực, không muốn bị bà bà xem thường: “Đương nhiên là được, chuyện này rất đơn giản với cháu.” Vừa nói, nàng còn cuộn lên tay áo, chuẩn bị đi bắt gà.

Bắt gà thì có gì khó chứ? Xem nàng làm đây!

Sở Tuyền tiêu sái rút roi da bên hông, định thi triển công phu, nhưng vừa vung roi lên, đột nhiên mu bàn tay bị hung hăng đánh một cái, hại nàng hoảng sợ, mở lớn đôi mắt nhìn Chu bà bà.

“Sao vậy ạ?”

“Ai cho phép dùng roi? Vạn nhất cháu đem đàn gà của bà đánh chết thì làm sao bây giờ?”Chu bà bà chống tay vào thắt lưng nói.

“Dù sao thì sớm hay muộn cũng đều sẽ chết, vậy thì có sao đâu bà?”

“Không được, phải bắt sống, cháu dùng tay mà bắt!”

Chu bà bà nghiêm túc gương mặt, điển hình của một vị sư phụ nghiêm khắc.

“Đừng giận mà, được rồi được rồi, cháu bắt bằng tay là được.” Bị bất đắc dĩ, Sở Tuyền đành thu hồi roi.

Thật là, Chu bà bà sao lại kích động như thế chứ, chỉ là bắt gà thôi, chứ có phải giết người đâu, nàng quyết định không cùng Chu bà bà chấp nhặt.

Bất quá là bắt con gà thôi, có gì khó đâu? Sở Tuyền xoa xoa hai tay, hướng về đám gà mà đi đến.

Mà nói cũng lạ, khi nàng vừa tiếp cận, đám gà lập tức bỏ chạy thật xa, lúc nàng đi về phái trước, đàn gà liền chạy về phía sau, nàng chạy qua phải, đám gà liền chạy qua trái, nàng chạy về bên trái, đám gà lại chạy về bên phải, thậm chí nguyên bản đàn gà đang rất ầm ỹ đột nhiên bây giờ lại trở nên yên tĩnh, đôi mắt cảnh giác nhìn nàng chằm chằm…

Nếu như nàng nhớ không lầm, thì từ lúc nàng bắt đầu bước vào cửa nhà Chu bà bà, đám gà này đã đối với nàng không hề khách khí…

Đột nhiên Sở Tuyền bừng tỉnh đại ngộ… thì ra là thế, gà cũng biết được cái gọi là “sát khí”.

Nhất định là trông nàng rất hung dữ, cho nên đám gà mới không dám đến gần. Sở Tuyền vội vàng sửa lại nét mặt, hai mắt loan thành hình nửa vầng trăng, khóe miệng giương lên thành một nụ cười hòa ái dễ gần, bàn tay cầm lấy thức ăn cho gia súc…

“Đến đây nha, nơi này có thức ăn ngon, mau tới nha.” Giống như tiên nữ rải hoa, nàng nhẹ nhàng rải thức ăn gia súc, ý đồ dụ dỗ chúng nó…

Đàn gà vẫn như cũ duy trì quỷ dị trầm mặc, không hề có một con nào mắc mưu, vẫn nhìn chằm chằm nàng cảnh giác, bỏ chạy thật xa…

Hừ, cái lũ này thật thông minh, nếu đã như vậy, đành phải so xem bên nào sức chịu đựng tốt hơn…

Sở Tuyền hít sâu một hơi, không hề báo động trước đột nhiên hét lớn một tiếng, hỏa tốc liền xông lên trước, đàn gà lập tức bị dọa đến, chạy tán loạn về bốn phía, ra sức vỗ cánh, lông gà bay đầy trời…

Nhưng đám gà này quả thật không thể xem thường, con nào chạy trốn cũng đều rất nhanh và vô cùng linh hoạt, Sở Tuyền dù rất cố gắng nhưng vẫn chưa bắt được con nào…

Hừ! Nàng cũng không tin chỉ một con gà mà mình cũng không bắt được.

Vất vả một hồi lâu, cuối cùng cũng bắt được một con, bộ dáng lúc này của nàng vô cùng chật vật, trên tóc, trên mặt, trên xiêm y dính bê bết lông gà, nhìn rất thảm hại…

Sở Tuyền thở hổn hển như trâu, ôm gà đi về hướng Chu ba bà, khoe ra chiến lợi phẩm của mình.

“Cháu bắt được rồi! Bà nhìn nè, là một to vừa to vừa mập.” Con gà bị đưa đến trước mặt Chu bà bà vẫn còn hoảng sợ, hai cánh vẫn đập liên hồi, mỏ kêu không ngừng…

Chu bà bà mắt lạnh nhìn gà liếc một cái, mới nhìn nàng mà nói: “Đây là gà trống.”

Sở Tuyền ngẩn ngơ, nhìn gà rồi lại nhìn Chu bà bà: “Thế thì sao ạ?”

“Bà nói cháu bắt gà mái.”

Sở Tuyền lại ngẩn ngơ, nhìn trong tay con gà, quả nhiên trên đầu có một cái mào đỏ tươi.

“Đều là gà cả mà, có gì phân biệt đâu bà?”

“Đương nhiên là có khác, gà trống thịt góc cứng rắn, gà mái thịt góc mềm, muốn làm món gà ngon nhất định phải dùng gà mái.”

Sở Tuyền giương miệng, trong khoảng thời gian ngắn á khẩu không trả lời được.

Chu bà bà lại chỉ vào sân, mệnh lệnh.

“Đi bắt gà.”

………..

Sở Tuyền từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ làm qua việc nặng, nhưng hôm nay vì muốn làm món gà mười tám hương vị, nàng chẳng nhưng tự mình đi bắt gà còn đem chính mình biến thành mặt mày dính đầy tro xám, từ cắt cổ gà lấy máu, nhổ lông, mổ nội tạng… cuối cùng cũng đem chính mình biến thành một thân dính đầy lông cùng máu gà…

Nhưng dù vậy nàng cũng không lùi bước, một lần lại cố gắng một lần, cho dù không cẩn thận bị bỏng đến hoặc là cắt phải tay cũng không dừng lại, quyết tâm đem bí quyết của món ăn học thật tốt, để có thể tặng cho Sa Vô Kỵ một điều bất ngờ.

Trải qua nửa tháng vất vả tập luyện, lúc nàng mở nắp nồi, nghe hương món ăn bay ra, nàng cơ hồ muốn khóc rống lên vì thành quả luyện tập của mình…

Nồi canh gà này có trong ấy là mười tám loại hương liệu, mỗi một loại nàng đều cố gắng nhớ kỹ hương vị cùng diện mạo, nào là hồi hương, đinh hương, mộc hương, nào là đậu đỏ, nhục quế, gừng, nấm trắng… từ đầu đến cuối đều do nàng một tay phối chế, luyện vị giác, luyện khứu giác… mãi cho đến khi Chu bà bà gật đầu mới thôi…

Món canh gà quả nhiên vừa ăn vào miệng đã cảm thấy thật ngây ngất, món này hoàn toàn đúng là do một tay nàng làm, không cần phải nhờ vào người khác…

Sở Tuyền nóng lòng muốn cho Sa Vô Kỵ nếm thử, nàng múc một ít thịt gà cùng nước canh vào trong bát, che đậy lại cho tốt, sau đó bỏ vào giỏ trúc, cất bước đi ra ngoài…

Không hiểu khi Sa Vô Kỵ biết được nàng vì hắn tự tay nấu món gà mười tám hương vị sẽ có cái gì biểu tình nhỉ?

Khi hắn phát hiện tay nghề của mình giỏi giống hệt như Chu bà bà thì có vui không?

Khi hắn biết được nàng vì hắn nên đã vụng trộm cả nửa tháng nay học tập, có cảm động hay không?

Nàng đã muốn chờ không kịp muốn nhìn thấy biểu tình của hắn, khẩn cấp muốn nghe hắn nói: “Ăn rất ngon.”

Sở Tuyền cẩn thận cầm rổ trúc, trong lòng lo lắng, sợ sẽ xảy ra sai lầm, ngày thường nàng vốn yêu thích sôi nổi náo nhiệt, bây giờ bộ dáng lại trở nên cẩn thận.

Đi xuyên qua vườn hoa, nàng đẩy ra cửa trúc, bước vào căn phòng nhỏ của Sa Vô Kỵ…

“Vô Kỵ.”

Sở Tuyền đẩy cửa, lên tiếng gọi, nhưng lại không thấy bóng dáng của hắn, nhịn không được cảm thấy kỳ quái, hắn sẽ đi đâu chứ?

Suy nghĩ… tám phần chắc là đang giúp người khác làm việc nặng đi?

Đem giỏ trúc đặt trên bàn, nàng quyết định ngồi chở hắn trở về, mới ngồi nửa khắc, không có việc gì làm, nhất thời tò mò, Sở Tuyền liền đứng lên tham quan phòng nhỏ của hắn, bởi vì thường ngày, Sa Vô Kỵ cùng nàng đều ở trong phòng nhỏ của nàng, còn phòng của hắn thì hôm nay chính là lần đầu tiên nàng đặt chân bước vào…

Khi tay đặt lên bàn, đôi mi thanh tú không khỏi chau lại, nhìn lại bàn tay dính đầy tro bụi, rồi lại quan sát bốn phía, vài chỗ còn dính cả mạng nhện…

Thật là, người này mỗi ngày đều giúp người khác làm việc, lại không chăm sóc tốt phòng nhỏ của bản thân mình.

Sở Tuyền nhất thời quật khởi, quyết định thừa dịp này giúp hắn dọn dẹp lại phòng ở một chút, đợi hắn trở về, chắc chắn sẽ vô cùng cảm kích nàng.

Nàng lập tức trở về phòng, cầm chổi cùng khăn lau chạy đến, chuyện thứ nhất cần làm, đó chính là đem tất cả mạng nhện trong này quét sạch sẽ…

Nàng vừa quét tước vừa cảm thấy kỳ quái, phòng này làm sao lại nhiều mạng nhện như vậy? Giống hệt như đã mấy trăm năm không có người ở, đều sắp biến thành ổ sâu rồi…

Khó trách tên kia mỗi ngày đểu chạy đến phòng của nàng, bởi vì căn phòng này quả thật không thể cho người ở.

Lúc cái chổi nhẹ nhàng vung lên, tro bụi lại bay khắp quanh phòng, Sở Tuyền cũng không nhịn được ho khan vài tiếng, phủi phủi xiêm y của mình, phủi một lúc lại phủi ra một thứ thật kinh khủng…

Ở trên vai nàng đang đứng một con nhện, toàn thân phủ một lớp lông xù màu đen, còn đang đung đưa tám cái chân ngắn, hơn nữa con nhện này còn to bằng cả bàn tay của nàng…

“Oa!!!”

Sở Tuyền sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, bởi vì xông ra không chỉ có một con, xem ra vừa rồi nàng phá hủy cái mạng nhện kia đúng là hang ổ của cả đàn nhện…

Vì quá mức hoảng sợ, Sở Tuyền không cẩn thận lảo đảo té ngã vào một cái ca nhỏ, trong phút chốc, một đàn sâu lớn bò tràn ra, khiến cho nàng phải thét chói tai thêm lần nữa…

Nơi này tại sao lại có nhiều sâu như vậy? Chúng nó không phải chỉ ở trong rừng rậm thôi sao?

Sở Tuyền vừa chạy vừa hoảng hốt lấy tay phủi, chỉ sợ sâu sẽ chui vào quần áo, mái tóc, thậm chí vào trong cơ thể của nàng…

Ký ức đáng sợ trước đây lại ùa đến trí óc thêm một lần nữa, Sở Tuyền sợ hãi, bỏ chạy điên cuồng, lao ra ngoài phòng, bóng dáng kiều nhỏ không chú ý bổ nhào vào một lồng ngực rộng lớn.

Nàng ngẩng đầu, khi nhìn thấy đối phương, thân mình cứng đờ, gương mặt nhỏ cả kinh rồi chuyển sang tái nhợt…