Cổ Xuyên Kỳ Duyên

Chương 79-6: Viên Minh Châu kiêu ngạo (6)




Viên Minh Châu bị đánh cho choáng váng, nàng vẫn cảm nhận được lỗ tai kêu ong ong, gương mặt xinh đẹp lúc này cũng sưng đỏ như đầu heo, khóe miệng lại chảy máu, bộ dạng chật vật khiến người khác có chút không nỡ nhìn thẳng.

“Ngươi...” Bị đánh một lần là do nàng ta có thân thủ tốt, nàng một thân liễu yếu đào tơ không thể địch lại nàng ta, nhưng bị đánh đến lần thứ hai thì là do gì đây?

Tự làm tự chịu?

Viên Minh Châu tức đến mức nôn ra máu, mà xác thực khóe miệng của nàng cũng chảy máu, giống như đáp lại suy nghĩ trong lòng nàng.

“Dựa vào ngươi mà cũng dám đánh Thanh Nhi?!” Lạc Dư người này trước giờ đều bao che khuyết điểm, bênh vực người mình, lúc nãy Viên Minh Châu định ra tay với nàng nhưng không thành, hiện tại lại đổi hướng sang Thanh Nhi, Lạc Dư tự nhiên là không đứng yên nhìn người của mình bị bắt nạt.

Lạc Dư lúc này giống hệt lúc Bạch Tử Linh vì nàng ra mặt dạy dỗ Ngọc Anh, đáy lòng Thanh Nhi không khỏi có chút ấm áp, đối với chuyện vừa nãy Lạc Dư hạ độc nàng còn cảm thấy uất ức, hiện tại nỗi uất ức đó đã tan biến, cảm động thì cảm động nhưng đầu óc nàng vẫn còn thanh tỉnh, nàng biết hôm nay Lạc Dư đã vì nàng mà triệt để đắc tội Viên Minh Châu, nàng ta sẽ không tha cho hai người các nàng, chỉ sợ khó lòng mà rời khỏi nơi này.

“Ngươi đánh ta?!”

“Cũng không phải lần đầu tiên bị ta đánh, còn tỏ vẻ kinh ngạc cái gì?” Lạc Dư cười lạnh một tiếng, thái độ mười phần khinh thường.

“Phụt!” Thương An Nhã nhịn không được mà phụt cười một tiếng, mọi người trong đại sảnh nghe thấy lời này của Lạc Dư cũng rất muốn cười nhưng e ngại Viên gia nên chẳng ai dám cười ra mặt, chỉ có thể nghẹn cười.

Viên Minh Châu nghe thấy tiếng cười bèn quay đầu trừng mắt, gương mặt đỏ bừng, khóe miệng chảy máu, đầu tóc bởi vì bị đánh cho nên trâm cài đều lệch sang một bên, nàng một bên trừng khiến nàng trông giống ma quỷ, dọa sợ không ít người.

Thương An Nhã cũng bị dọa cho kinh hoảng, bộ dạng nhát gan lùi về sau một bước, mọi người xung quanh một mảnh yên tĩnh, không ai dám lên tiếng.

Viên Minh Châu thấy bộ dạng kinh hoảng như thỏ của Thương An Nhã, tâm tình khó chịu cũng bớt đi vài phần, công chúa hoàng thất còn bị nàng dọa lui, người khác làm sao dám chê cười nàng? Chính là cảm giác nóng rát trên gương mặt cùng khóe miệng tràn ra mùi máu tanh khiến Viên Minh Châu cảm thấy có chút khuất nhục, Viên Minh Châu nàng trước giờ luôn được người khác nâng niu trên tay như châu như bảo, vậy mà hiện tại lại bị Lạc Dư không chút thương tiếc đánh trả, hơn nữa còn không chỉ có một lần!

“Các ngươi không nhìn thấy ta bị nàng đánh sao? Còn đứng yên bất động ở đó làm gì? Mau bắt lấy nàng cho ta!” Viên Minh Châu mặc dù tức giận nhưng cũng biết bản thân không phải đối thủ của Lạc Dư, nàng cũng không quên việc Viên Khải cho một đám người bảo vệ nàng, vì vậy bèn lập tức hướng đối phương ra lệnh.

Đám hán tử không có động tác mà chỉ nhìn về phía tên thủ lĩnh, tên thủ lĩnh cũng có chút chần chừ, độc mà Lạc Dư hạ lên người bọn họ cũng không biết là loại độc gì, nhưng chắc chắn một điều là họ sẽ không vận dụng nội công được, bọn họ có thể dùng sức lực bình thường của nam nhân để bắt được nàng nhưng điều tiên quyết là nàng không có võ công trên người.

“Các người còn do dự cái gì? Viên gia chúng ta bỏ tiền thuê các ngươi đến đây để bảo vệ ta, các ngươi lại đứng yên nhìn ta bị đánh, như vậy thì một quan tiền các ngươi cũng đừng hòng lấy được!”

Nhắc đến tiền tài, do dự ở trong mắt tên thủ lĩnh cũng nhanh chóng biến mất, mặc dù Lạc Dư rất khó đối phó nhưng việc gì cũng có cách của nó, nếu tìm ra cách thì chắc chắn sẽ thành công chế ngự được đối phương, khi hắn định đi lên thì bị Chu Phúc lên tiếng ngăn cản: “Khoan đã.”

“Phong Nguyệt Lâu có quy tắc, không được động thủ đánh nhau ở nơi này!”

“Ở trước mặt ta thì ta mới là quy tắc!”

Đối với thái độ kiêu ngạo mười phần đó của Viên Minh Châu, Chu Phúc không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói: “Viên tiểu thư, Phong Nguyệt Lâu có quy tắc riêng của Phong Nguyệt Lâu, nếu Viên tiểu thư đến đây dùng bữa chúng tôi rất hoan nghênh, nhưng nếu đến đây để gây sự...” Ánh mắt Chu Phúc sắc bén hơn vài phần, như nhát dao đâm thẳng vào người Viên Minh Châu khiến nàng không khỏi hoảng hốt.

“Thứ cho chúng tôi không thể tiếp đãi.”

Viên Minh Châu từ trong hoảng sợ hồi tỉnh: “Chu chưởng quầy, ta nể mặt ngươi là chưởng quầy của Phong Nguyệt Lâu mới ăn nói khách khí với ngươi như vậy, nhưng ngươi lại không biết tốt xấu.” Viên Minh Châu chỉ tay về phía Thanh Nhi, giọng điệu khó chịu: “Thế mà ngươi lại đứng về phía nàng, một tiện tì gan lớn hơn trời, không chỉ dám cướp phòng của ta mà còn dám ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ!”

“Hóa ra trong mắt người của Phong Nguyệt Lâu, thân phận Viên gia Đại tiểu thư của ta lại không thể so sánh với một tiện tì?!”

“Viên Minh Châu, ngươi đừng có ngậm máu phun người.” Lạc Hàm bên cạnh thấy Viên Minh Châu nói này nói nọ Thanh Nhi, mà Thanh Nhi chỉ cúi đầu im lặng không dám đáp trả, nhất thời lửa giận lan tràn, thanh âm mang theo hàn ý vang lên: “Không sợ dơ miệng mình sao?”

“Lạc Dư!!!” Cuộc đối thoại vừa nãy không chỉ tiết lộ thân phận của Thanh Nhi mà còn lộ ra danh tính của Lạc Dư, cho nên Viên Minh Châu có thể gọi chính xác tên của Lạc Dư, mà Lạc Dư đối với việc danh tính của bản thân bị lộ cũng không có cảm thấy kinh ngạc.

“Là ai cướp phòng của ai, nói dối cũng không biết ngượng miệng!” Lạc Dư lạnh lùng nhìn Viên Minh Châu, ánh mắt của nàng như đang nhìn người chết khiến Viên Minh Châu không rét tự run.

“Còn nữa, là ai hô to gọi nhỏ với ai? Thanh Nhi hô to gọi nhỏ với ngươi thì đã làm sao? Nơi này là cũng không phải Viên gia của ngươi, bọn ta muốn nói gì thì nói, ngươi quản được sao?!”

“Ngươi tự nhận mình là Viên gia Đại tiểu thư nhưng bộ dạng lại chẳng khác nào mấy nữ nhân đanh đá ngoài chợ, hoàn toàn không có phẩm chất của một tiểu thư khuê các nào cả, hóa ra lễ giáo của Viên gia là dạy ngươi những thứ này sao?!”

“Ngươi câm miệng!” Viên Minh Châu tức giận trừng mắt nhưng không có đi lên cùng Lạc Dư gây sự, cũng không biết là bởi vì có Chu Phúc ở đây nên nàng ngại ra tay vẫn là kiêng kỵ lại bị một cái tát vào mặt.

“Muốn làm đại tiểu thư cao cao tại thượng thì tự về nhà mà làm, nơi này cũng không phải Viên gia, không cần cái gì cũng phải nghe ngươi đi?!”

“Ta nói ngươi câm miệng thì ngươi phải câm miệng!” Viên Minh Châu tức giận: “Nơi này là Yến Kinh, là nơi Viên gia chúng ta làm chủ, ta nói ngươi phải nghe!!!”

Thanh Nhi sửng sốt, Chu Phúc sửng sốt, gương mặt của đám người Thương Trường Hạo cũng nhịn không được mà lộ vẻ kỳ quái, ngay cả Tô Ánh Dung bên cạnh cũng là vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Viên Minh Châu, bước chân nàng lùi về sau vài bước, như muốn cách xa Viên Minh Châu để bản thân không bị liên lụy, mà Viên Minh Châu lúc này hồn nhiên vẫn chưa phát hiện bản thân mình đã lỡ lời nói sai cái gì.

Chân mày của Thương Trường Hạo lúc này đã dính chặt lại với nhau, lúc đầu gặp Viên Minh Châu ở đây hắn đã biết hôm nay không phải ngày tốt, hiện tại thì hay rồi, Viên Minh Châu hết kéo chuyện này đến chuyện khác ra cãi nhau với Lạc Dư, bây giờ còn dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo này, Thương Trường Hạo thật sự nghi ngờ đầu óc hắn có vấn đề, nếu không sao lại đi lại đáp ứng Thương Phiên Phiên đến Phong Nguyệt Lâu vào ngày hôm nay?!

Nơi này là Yến Kinh, là nơi Viên gia của chúng ta làm chủ!

Lời nói kinh hãi như vậy, khổ thân cho Viên Minh Châu lại có thể nói ra được!

Ánh mắt Chu Phúc lập lòe không rõ, nhìn Viên Mịn Châu ngoại trừ lạnh lẽo ra còn mang theo vài phần khinh thường.

Viên gia quả nhiên là không an phận, ngay cả nữ nhi Viên gia cũng đã thể hiện rõ thái độ “Viên gia của ta mới là chủ Thành Thiên”, âm mưu tạo phản của Viên gia còn có thể giả được sao?!

Thành Thiên đế người này thật không biết đang nghĩ gì, lại để cho một đám nữ nhân trong hậu cung của hắn đều âm mưu muốn vươn tay đến triều đình, từ Viên Hoàng hậu, Mai phi, còn có cả... Thục phi.

Ánh mắt Chu Phúc khẽ liếc nhìn Thương Gia Luật đang trầm mặc đứng bên cạnh Thương Trường Hạo, trong tam phi thì Nhu phi là người an phận nhất, mà nhi tử Thương Gia Luật của nàng luôn bày ra dáng vẻ lạnh nhạt không quan tâm, giống như không có thứ gì trên đời đều không thể khiến hắn nhấc lên hứng thú, cũng không biết đế vương vị có thể khiến vị Cửu hoàng tử này thay đổi sắc mặt hay không?!

“Cũng không biết từ khi nào... Yến Kinh này lại trở thành nơi Viên gia làm chủ rồi?” Lạc Dư đối với chuyện của triều đình không quá hứng thú, nhưng kiến thức cơ bản nàng cũng biết rõ, hoàng tộc Thành Thiên quốc mang họ Thương, họ Viên bất quá cũng chỉ là mẫu tộc của Hoàng hậu mà thôi, cũng không biết từ khi nào Thành Thiên lại để cho Hoàng hậu lên nắm quyền, hình như Thành Thiên đế vẫn còn chưa chết mà nhỉ?

Lạc Dư thật sự muốn nói ra những lời này để châm chọc Viên Minh Châu nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại của bản thân nên đành thôi, nàng hiện đang là người của Bạch Tử Linh, nói những lời không hay bị người có tâm nghe được, lỡ như bọn họ tra được lên đầu Bạch Tử Linh thì mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối, mặc dù nhận thức của nàng về Bạch Tử Linh vẫn còn thiếu sót nhưng đoạn thời gian tiếp theo nàng sẽ thay Lạc Hàm ở lại chăm sóc Bạch Tử Linh, thậm chí tương lai còn phải sống cùng nhau, nàng cũng không muốn vừa đến đã gây phiền phức cho đối phương.

Viên Minh Châu sửng sốt, nhất thời không biết nói gì, sau khi cẩn thận nghĩ lại lời mình vừa nói thì nàng cũng phát hiện điều không ổn, đặc biệt là sau khi quan sát sắc mặt của đám người Thương Trường Hạo, gương mặt xinh đẹp của nàng thay đổi liên tục, chuyển từ đỏ sang trắng rồi lại sang xanh, nhìn bộ dạng này của nàng hẳn là đã ý thức được bản thân đã nói gì.

Một đám quần chúng ăn dưa vốn thấy Viên Minh Châu gọi người đến bao vây hai người Lạc Dư thì có chút sợ hãi, nghĩ rằng bọn họ muốn động thủ nên mọi người cũng lùi về sau để duy trì một khoảng cách an toàn với chiến trường trước, bất quá một đám người bọn họ cũng không có lập tức rời đi mà nán lại để xem kịch vui, quả nhiên là không khiến bọn họ phải thất vọng, lúc Viên Minh Châu nói ra những lời này thì kịch vui mới thật sự bắt đầu.

Vừa nãy Viên Minh Châu hùng hồn nói những lời này, mọi người ở đằng trước đều nghe thấy rõ ràng, đồng thời cũng bị lời nói của nàng dọa cho kinh hãi khiến không ai dám hó hé thêm một câu gì, còn đám người ở đằng sau bởi vì chỉ lo bàn luận chuyện hai bên đánh nhau ai sẽ là người giành thế thượng phong dẫn đến xung quanh một mảnh ồn ào náo nhiệt nên không có ai nghe rõ lời nói đại nghịch bất đạo của Viên Minh Châu. Bọn họ chỉ nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo như khổng tước đang ngẩng đầu khiến người khác không có hảo cảm, vừa nhìn liền biết nói những lời không hay rồi, hiện tại nghe Lạc Dư chậm rãi hỏi lại Viên Minh Châu mọi người lúc này mới rõ ràng lúc nãy Viên Minh Châu đã nói gì, nhất thời sắc mặt mọi người đều biến sắc, đồng loạt cách Viên Minh Châu một đoạn thật xa, như sợ bản thân trong lúc vô tình sẽ bị kéo vào chuyện này.

Yến Kinh là kinh thành của Thành Thiên quốc, hoàng tộc Thành Thiên mang họ Thương, cũng không phải họ Viên, cho dù muốn làm chủ cũng là người của hoàng thất Thương gia, nào đến lượt một đại thần như Viên gia có quyền lên tiếng?!

Viên gia quyền cao chức rộng, điều này mọi người không phủ nhận, nhưng cho dù Viên gia có quyền cao đến đâu, thế lực rộng lớn đến mấy thì ở Thành Thiên này, ở Yến Kinh này bọn họ vẫn phải cúi đầu xưng thần với hoàng tộc Thương gia, những lời này của Viên Minh Châu rõ ràng là đại nghịch bất đạo!

Bộ dạng khi Viên Minh Châu nói ra những lời này giống như đó là điều hiển nhiên vậy, không hề cảm thấy kỳ quái hay có nào không ổn, cho nên nàng là đang hướng về hoàng thất Thành Thiên, muốn nói rằng Viên gia các nàng là muốn chuẩn bị tạo phản để giữ lấy quyền quyết định Yến Kinh sao?!

“Viên Minh Châu, ngươi đại nghịch bất đạo!” Thương Phiên Phiên luôn muốn bắt lỗi của Viên Minh Châu nhưng không tìm được cơ hội, hiện tại là cơ hội tốt không thể để lỡ, cho nên không đợi mọi người phản ứng lại thì nàng đã đi lên chất vấn Viên Minh Châu, một bộ dạng không dễ dàng buông tha.

Lạc Dư thấy Thương Phiên Phiên xông đến, lập tức kéo Thanh Nhi sang một bên, nhường lại chiến trường lại cho nàng ta cùng Viên Minh Châu, một bộ dạng không muốn dính vào cuộc chiến giữa hai người.

Lúc này mọi người xung quanh cũng đã lần lượt rời đi, bởi vì bọn họ đã nghe được lời không nên nghe thấy, dù không sợ hoàng thất thẹn quá hóa giận nổi cơn thịnh nộ lên đầu thì cũng sợ Viên gia giết người diệt khẩu, dù sao Viên gia ở Yến Kinh cũng là gia tộc lớn, trên triều đình có Viên Thái phó, dưới hậu cung lại không thiếu Viên Hoàng hậu, ngay cả vị trí Thái tử cũng là do người của Viên gia nắm trong tay, mặc dù Thái tử không có thực quyền nhưng cấp bậc vẫn còn đó, chỉ cần một ngón tay của người Viên gia cũng có thể nghiền náy đám lê dân bách tính như bọn họ.

Kịch vui thì thú vị đấy nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn, có mạng sống mới có thể xem kịch được.

“Thành Thiên là thiên hạ của Thương gia, từ khi nào đã trở thành nơi Viên gia các ngươi làm chủ rồi?!” Thương Phiên Phiên xông đến trước mặt Viên Minh Châu, nhìn đến Viên Minh Châu hoa dung thất sắc, nào còn có bộ dạng kiêu ngạo như vừa nãy, đáy lòng nhịn không được dâng lên tia đắc ý, khóe môi cũng nhếch lên nụ cười ác ý, chính là giờ phút này Viên Minh Châu không còn có tâm trạng bận tâm đến lời châm chọc của Thương Phiên Phiên, bởi vì nàng đang hối hận khi đã nói ra những lời này.

“Ngươi đây là muốn tạo phản sao?!”

Lời của Thương Phiên Phiên vừa rơi xuống, nhất thời xung quanh một mảnh yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn dập đổ vào người Viên Minh Châu, đám hán tử mà Viên gia thuê đi theo bảo vệ Viên Minh Châu lúc này cũng hai mặt nhìn nhau, tựa hồ như không nghĩ đến vốn là đang tranh chấp giữa các nữ nhân, không rõ vì sao lại trở thành Viên gia muốn tạo phản?!

Tên thủ lĩnh nhíu mày, lúc đầu hắn nhận lệnh của Viên gia làm việc là vì tiền, không ngờ hiện tại lại bị dính vào tranh quyền đoạt vị, nói thật những người như hắn chỉ cần tiền để sống qua ngày là được, làm việc cho gian thần hay phản tặc đều không sao, chính là hiện tại muốn tiếp tục làm việc cho Viên gia thì hắn phải suy nghĩ lại. Chuyện Viên gia có âm mưu tạo phản hay không hắn không biết, nhưng Viên gia có ý đồ mở rộng thế lực, mua chuộc quan đại thần trong triều thì hắn biết, dù sao cũng làm việc cho Viên gia một thời gian dài, Viên gia lại hành động không chút kiêng kỵ kia, người có tâm đều nhìn ra được. Viên gia có âm mưu tạo phản, vốn lúc đầu tên thủ lĩnh còn nghĩ đối phương sẽ thành công, nhưng hiện tại xem ra đúng là thất bại thảm hại vì Viên Khải có một nữ nhi như Viên Minh Châu, chưa đánh đã khai, hơn nữa là là rêu rao khắp phố phường thế này, đừng nói là hoàng thất Thành Thiên, những người xung quanh cũng được một phen rửa mắt với trí thông minh của nữ nhi Viên gia, xem ra Viên gia đúng là hết thời thật rồi, sau chuyện ngày hôm nay Thành Thiên đế mà còn “sủng ái” Viên gia nữa thì thật sự khiến người khác hoài nghi đầu óc của hắn.

Tên thủ lĩnh sở dĩ có thể trở thành thủ lĩnh là bởi vì hắn có thể nhìn xa trông rộng, trước đó đối với hắn Viên gia là cây đại thụ có thể chống lưng, nhưng hiện tại Viên gia chẳng khác nào Quỷ Môn Quan khiến hắn không dám đến gần, thậm chí còn có xu hướng tránh như tránh tà, bởi vì lời nói của Viên Minh Châu đã nói toàn âm mưu của Viên gia, mặc kệ đó là thật hay giả thì cũng khiến người khác lưu tâm, mà đại thần trong triều cũng không ngốc, đây là cơ hội tốt để diệt trừ thế lực của Viên gia, cho nên có thể phủi sạch quan hệ với Viên gia càng nhanh càng tốt, nghĩ vậy tên thủ lĩnh đi đến trước mặt Lạc Dư.

Viên Minh Châu nháo mọi chuyện ầm ĩ như vậy, mọi người đều tập trung chú ý vào người nàng, nào còn có tâm trạng để ý đến hành tung của tên thủ lĩnh?

Lạc Dư thấy chiến trường ngày càng rực lửa, muốn kéo Thanh Nhi rời đi thì nhìn thấy tên thủ lĩnh đi đến trước mặt nàng, đáy mắt lập lòe tia sáng không rõ, trong lòng thầm suy đoán mục đích của đối phương.

“Vị cô nương này, ta sẽ trở về nói với Viên gia là sẽ không tiếp nhận ủy thác của bọn họ nữa, ngươi đưa chúng ta giải dược đi.” Tên thủ lĩnh cũng không có dài dòng mà đi trực tiếp vào vấn đề.

“Ta không biết ngươi đang nói gì.” Lạc Dư không có ý định giao du với những kẻ đã ra tay với chính mình, cho nên nàng lựa chọn vờ như không biết.

“Không cần phải giả vờ, ta biết cô nương hạ độc bọn ta.” Thật ra nếu không có Lãnh Vô Quân nói hắn cũng không có chú ý đến, ai mà ngờ được thiếu nữ này lại biết dùng độc cơ chứ?!

“Phải không?”

“Chỉ cần ngươi đưa giải dược, mọi chuyện xem như kết thúc tại đây.” Thấy Lạc Dư giả vờ không hiểu, tên thủ lĩnh cũng không có tức giận mà từ tốn mở miệng.

“Ngươi đang trao đổi điều kiện với ta?”

“Đúng vậy.”

“Chúng ta sẽ không ra tay với ngươi, chỉ cần ngươi đưa chúng ta giải được.” Tên thủ lĩnh không biết Lạc Dư đã hạ độc gì với bọn họ nhưng hắn biết độc của đối phương là ngăn cản bọn họ dùng nội lực để đả thương đối phương, cũng không biết loại độc này có nguy hiểm tính mạng hay không, bọn họ nhận tiền làm việc nhưng so với mạng sống, tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, phải có mạng sống mới có thể hưởng được tiền tài. Huống hồ tình thế hiện tại của Viên gia có chút rắc rối, hắn cũng không muốn liên lụy vào, cho dù hắn không lo cho mạng sống của bản thân cũng phải lo cho mạng sống của những người khác, bọn họ tôn hắn làm thủ lĩnh, nghe lệnh hắn làm việc, hắn phải có trách nhiệm với bọn họ.

“Ngươi có tư cách để bàn điều kiện với ta?”

Tên thủ lĩnh trầm mặc, thầm nghĩ nữ nhân đúng là mang thù, vừa nãy nhận lệnh Viên Minh Châu mà ra tay với nàng đã chọc nàng tức giận nên hiện tại không muốn đưa giải dược cho bọn họ.

“Cô nương, chúng tôi chỉ là nhận lệnh làm việc, nói thật một đám người chúng tôi ra tay với một nữ tử như cô nương chúng tôi cũng lấy làm xấu hổ.” Lời này của hắn là sự thật, mặc dù hắn nhận tiền làm việc nhưng trước giờ không có ra tay với nữ nhân, Lạc Dư là ngoại lệ, vốn nghĩ là tiểu cô nương tay trói gà không chặt, không ngờ lại là cao thủ ẩn dật.

“Biết rõ xấu hổ mà vẫn làm, các người đúng là vì tiền tài mà mặt mũi cũng không cần.” Lạc Dư cũng không chút khách khí buông lời châm chọc, tên thủ lĩnh cũng không có tức giận, cho dù có hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài, dù sao mạng sống của mình vẫn còn đang ở trong tay đối phương.

“Hoàn cảnh bắt buộc, chúng tôi cũng không muốn.”

Ánh mắt Lạc Dư trầm xuống, nàng cũng biết mỗi người không phải ai cũng có thể lớn lên trong một hoàn cảnh tốt đẹp, nếu có thể cũng không ai muốn làm thuê chém mướn thế này, bất quá Lạc Dư người này tuyệt không có lòng thương người, trên đời này có nhiều người khổ như vậy, nếu gặp bất kì ai gặp khó khăn nàng cũng đồng tình thì ai sẽ đồng tình cho nàng?

“Cô nương, tại hạ thay mặt các tiểu đệ của mình xin lỗi cô nương,  chúng tôi ra tay với cô nương là lỗi của chúng tôi nhưng cô nương cũng đã hạ độc chúng tôi, có qua có lại, cô nương buông tha cho chúng tôi một con đường sống đi có được không?”

Lạc Dư nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì Thanh Nhi đã kéo tay nàng, thấp giọng mở miệng: “Lạc Dư, đưa giải dược cho bọn họ đi, bọn họ cũng chỉ là bất đắc dĩ.” Mỗi người đều có nỗi khổ của riêng mình, bọn họ sở dĩ ra tay với hai người các nàng cũng là bất đắc dĩ, nếu không phải tình cảnh bắt buộc bọn họ cũng không nhất thiết phải làm nghề này.

“Được rồi.” Lạc Dư móc một bình sứ nhỏ từ trong tay áo ra đưa cho tên thủ lĩnh, nói thật nàng hiện tại cũng không muốn ở lại dây dưa với bọn họ, bên kia Viên gia đang vì hoa từ miệng mà ra miệng, mà nữ nhân kia tựa hồ lại không muốn buông tha cho nàng, hơn nữa Bạch Tử Linh vẫn đang đợi nàng đưa Thanh Nhi trở về, nếu bây giờ không rời đi sợ là mọi chuyện càng lúc càng lớn.

Tên thủ lĩnh nhận lấy bình sứ, ánh mắt hơi nghi ngờ nhìn Lạc Dư, bởi vì Lạc Dư đã từng vô thanh vô tức hạ độc bọn họ cho nên đối với giải dược mà Lạc Dư đưa ra có chút không tin tưởng, chính là hiện tại ngoại trừ lựa chọn mạo hiểm ra hắn thật sự không còn cách nào khác.

Không để tên thủ lĩnh hối hận vì đã tin nhầm người, Lạc Dư đã kéo Thanh Nhi rời đi, lúc này đại sảnh cũng không còn bao nhiêu người, cho nên hai người các nàng có thể dễ dàng xuyên qua đám người rời khỏi nơi này, mà tên thủ lĩnh thấy vậy nên cũng cầm bình sứ rồi dẫn người rời đi, nơi mà bọn họ đi đến là Viên phủ.

Đối với những lời chất vấn từ Thương Phiên Phiên, Viên Minh Châu thật sự có chút không dám trả lời, nàng sở dĩ nói ra những lời này cũng là vì tức giận nên mới lỡ miệng, mặc dù là nữ nhi hậu viện, không tham gia vào chuyện triều chính nhưng Viên Minh Châu cũng biết được tính nghiêm trọng của chuyện này,

“Ta không có! Ngươi đừng nói bậy!” Nghe Thương Phiên Phiên nhắc đến hai chữ “tạo phản” sắc mặt Viên Minh Châu liền trở nên trắng bệch, vội vàng phủ nhận.

Viên gia để nàng kiêu ngạo tùy hứng nhưng Viên Minh Châu cũng nhận thức rõ ràng chuyện nàng là phận nữ nhi, phụ thân dù có sủng ái nàng đến đâu cũng có thể vì quyền lực mà hi sinh nàng, nếu hắn biết hôm nay nàng dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo này hắn nhất định sẽ giết chết nàng.

Viên gia có muốn tạo phản hay không Thương Trường Hạo không biết, nhưng hắn biết cả Viên gia đều muốn nắm nhiều quyền trong tay, cho nên chuyện tạo phản sớm muộn gì họ cũng sẽ làm, chỉ là không ngờ Viên Minh Châu lại dám nói ra những lời.

“Ta nói bậy? Ta nói bậy cái gì? Lời là ngươi nói, tất cả mọi người đều nghe được, ngươi còn muốn ngụy biện?!”

“Ta không có! Ta chỉ là... chỉ là tức giận mới nói ra những lời này...” Thần sắc Viên Minh Châu kinh hồn khiếp đảm: “Đúng vậy, ta chỉ là tức giận mới lỡ lời...”

“Tức giận nói lỡ lời? Có nghĩa là ngươi cũng có suy nghĩ Thành Thiên là nơi Viên gia các ngươi làm chủ? Chỉ là bởi vì bình thường không có tức giận không có nói ra?!” Thương Phiên Phiên vốn dĩ không ưa gì Viên Minh Châu, hiện tại có cơ hội tốt để hạ bề Viên Minh Châu nàng tự nhiên là không bỏ qua, dù sao Viên gia ngày càng lớn mạnh là thật, mặc dù Hoàng hậu cùng Thái tử đều không có thực quyền nhưng Viên gia vẫn có thể làm mưa làm gió trên triều đình, nghĩ thế nào cũng sẽ tạo thành uy hiếp với người hoàng thất, cho nên tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Thương Phiên Phiên không hổ danh là công chúa hoàng thất, mặc dù đầu óc không quá thông minh, tâm tính lại không hoàn hảo nhưng dã tâm cùng tham vọng quả thật là danh xứng với thực với người của hoàng thất, hoàng thất mặc kệ là trung thần hay gian thần, chỉ cần những người đó có ngày càng nắm quyền lực trong tay, uy hiếp đến địa vị của họ thì sớm muộn gì họ cũng sẽ mượn cớ diệt trừ. Viên gia ban đầu lấy Viên Thái phó làm chủ, Thái phó là Đế sư, quyền cao chức rộng, là lão thần trong triều, được người người kính trọng, ngay cả Thành Thiên đế cũng đối với hắn khiêm nhường ba phần, dù là Hoàng đế nếu bất kính với lão sư cũng bị nói là bất kính, ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn, sau đó Hạ Thái phó gả đại nữ nhi cho Thành Thiên đế làm Hoàng hậu, sinh hạ một Thái tử, vốn dĩ Hoàng hậu cùng Thái tử đều không có thực quyền, Viên gia cũng không hề là mối nguy hại của hoàng thất, nhưng sau đó nhị nữ nhi của Hạ Thái phó lại gả cho Bạch Thừa tướng quyền cao chức rộng, rồi có cả một nhi tử là Đại lý tự khanh phất lên như diều gặp gió, cho nên hoàng thất không thể e ngại.

“Ta không có, ta không có!” Bị Thương Phiên Phiên dồn dập ép hỏi, Viên Minh Châu tá hỏa cả lên, một miệng phủ nhận.

“Là nàng, là nàng gài bẫy ta nói những lời này!” Dứt lời liền chỉ tay về phía Lạc Dư đang đứng, bất quá nơi đó đã không còn bóng người.

“Người... đâu rồi?” Viên Minh Châu  sửng sờ, nhìn quanh một lượt vẫn không thấy bóng dáng Lạc Dư đâu liền biết nữ nhân này nhân cơ hội Thương Phiên Phiên gây khó dễ cho nàng thì đã bỏ trốn!

“Viên Minh Châu, ngươi không cần phải đánh trống lãng!”

“Ta...”

“Chuyện ngày hôm nay ta nhất định sẽ nói với phụ hoàng để phụ hoàng trị tội ngươi!” Dứt lời, không để mọi người kịp phản ứng thì đã chạy như bay ra ngoài, quên mất mục đích đến đây để dùng bữa, nghe lời của nàng có vẻ như nàng dự định trở về hoàng cung, đem chuyện này nói lại với Thành Thiên đế.

Sắc mặt Viên Minh Châu trắng bệch, thân thể nghiêng ngã như muốn đổ, bất quá không có ai đi đến đỡ nàng, bởi vì tất cả mọi người lúc này đều tập trung sự chú ý lên người Thương Phiên Phiên đã rời đi.

Thương Trường Hạo nhíu mày, hôm nay đến đây vốn muốn cùng Thương Gia Luật dùng bữa một cách thoải mái, bởi vì ở trong cung có quá nhiều quy cũ, lại thêm chuyện thích khách lần trước, hoàng cung canh gác nghiêm ngặt,  cho nên hắn mới muốn dẫn đối phương ra ngoài cho tâm trạng thoải mái một chút, tiện thể mua một ít điểm tâm về cho Thục phi, không ngờ lại gặp Viên Minh Châu ở đây, còn xảy ra những chuyện này, thật là...

Dựa vào tính tình đó của Thương Phiên Phiên nàng nhất định sẽ đi tìm Thành Thiên đế cáo trạng, đến lúc đó mọi chuyện nhất định sẽ càng náo càng lớn cho mà xem.

“Đi thôi, chúng ta trở về!” Thương Trường Hạo hướng đệ đệ, muội muội của mình nói, sau đó cũng phất tay áo đi ra ngoài.

Thương Gia Luật cùng Thương An Nhã nhìn nhau, nhanh chóng bước chân đuổi theo sau Thương Trường Hạo, khi lướt qua người Viên Minh Châu, Thương An Nhã không khỏi liếc nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng xám như tro tàn, vẻ mặt vô hồn, thầm nghĩ Viên gia lần này thật sự đã gặp họa rồi!

Tô Ánh Dung thần sắc phức tạp nhìn Viên Minh Châu, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao cho phải, chuyện hôm nay sớm muộn gì cũng truyền đến tai của Thành Thiên đế, Viên gia khó mà vượt qua được khó khăn lần này, hiện tại người nào có quan hệ mật thiết với Viên gia đều tránh không khỏi liên lụy.