Come Lie With Me

Chương 4




Dione tỉnh giấc, nhìn những hoa văn ánh trăng non đã vẽ lên trần nhà. Richard đã phù phép và đã thông báo cho nàng vào bữa tối hôm qua rằng phòng tập đã sẵn sàng để sử dụng, nhưng vấn đề của nàng lại chính là Blake. Một cách không thể giải thích được, anh ta bỗng thu mình lại và trở nên trầm cảm. Anh ta ăn tất cả những gì Alberta đưa cho và nằm im lặng không hề kêu ca trong khi Dione tập chân cho anh, và điều đó thật bất thường. Vật lí trị liệu không phải là thứ khiến bệnh nhân phải chấp nhận thụ động, như là Blake đang xử sự. Anh ta ta có thể nằm đó và để cho nàng di chuyển chân mình nhưng khi họ bắt đầu tập luyện trong phòng tập và ở bể bơi thì anh ta phải tham gia một cách tích cực mới được.

Anh chắc sẽ không nói cho nàng cái gì đang làm phiền anh. Nàng biết chính xác khi chuyện đó xảy ra, nhưng lại không thể đoán ra cái gì đã khơi mào nó. Họ còn đang bắn tỉa lẫn nhau khi nàng mát xa cho anh ta trước khi luyện tập thì đôi mắt anh ta bỗng trở nên trống rỗng vô hồn và chẳng thèm phản ứng lại bất kì sự chế nhạo nào của nàng kể từ đó. Nàng không nghĩ là do những lời nàng đã nói. Những lời trêu trọc của nàng hôm đó khá nhẹ nhàng do tinh thần của anh đã tiến bộ đáng kể.

Xoay đầu để nhìn những con số dạ quang trên đồng hồ, nàng thấy rằng đã đến nửa đêm. Như mọi đêm, nàng ngồi dậy để kiểm tra Blake. Nàng không nghe thấy âm thanh anh ta vẫn tạo ra mọi đêm khi anh cố xoay người nhưng nàng vẫn không thấy an tâm.

Ngay khi bước vào phòng nàng đã thấy chân anh ta đang ở một tư thế đáng ngại, xoắn vào nhau chứng tỏ anh ta đã cố xoay người. Nhẹ nhàng, nàng đặt tay trái lên vai anh và tay phải vào chân anh ta, chuẩn bị để xoay người anh.

“Dione?”

Giọng nói nhỏ, không chắn chắn của anh vang lên và nàng nhảy lùi lại. Nàng đã quá tập trung vào chân anh đến nỗi không để ý rằng mắt anh ta vẫn mở dù cho ánh trăng đang chiếu xuyên qua giường cũng đủ sáng để có thể nhìn được.

“Tôi tưởng anh đang ngủ,” nàng lúng búng.

“Cô đang làm gì đấy?”

“Giúp anh chuyển tư thế. Tôi làm thế này hàng đêm. Đây là lần đầu tiên anh bị làm phiền bởi nó.”

“Không, không phải. Tôi đã dậy từ trước rồi.” Có một chút tò mò xuất hiện trong giọng nói của anh khi anh xoay vai lại. “ Có phải ý cô là cô đã vào đây hàng đêm và giúp tôi chuyển tư thế nằm?”

“Có vẻ nằm nghiêng thì anh sẽ ngủ tốt hơn.”

Anh ta bật ra một tiếng cười ngắn. “Nằm sấp thì tôi sẽ ngủ tốt hơn, hay ít nhất là trước kia vẫn là thế. Tôi đã không nằm sấp hai năm nay rồi.”

Sự thân mật yên ắng của màn đêm, căn phòng đầy ánh trăng, mọi thứ khiến cho họ như hai con người duy nhất trên trái đất và nàng nhận thức được sự tuyệt vọng sâu thẳm trong anh. Có thể anh ta cũng sẽ cảm nhần được sự gần gũi đặc biệt đối với nàng; có thể ngay bây giờ, nhờ có màn đêm như một vỏ bọc an toàn, anh ta sẽ nói chuyện với nàng và kể cho nàng cái gì đang làm phiền anh ta. Không chút chần chừ, nàng ngồi xuống mép giường và kéo cái áo ngủ che lại đôi chân.

“Blake à, có gì không ổn thế? Có gì đó đang làm phiền anh,” nàng nói nhẹ nhàng.

“Bingo,” anh ta thì thầm. “Có phải cô cũng được đào tạo về tâm lý trong quá trình huấn luyện trở thành Nữ siêu nhân không?”

Nàng lờ đi lời mỉa mai và đặt bàn tay lên cánh tay anh. “Làm ơn hãy nói cho tôi biết. Cho dù nó là gì thì nó cũng làm ảnh hưởng đến quá trình điều trị của anh. Phòng dụng cụ đã sẵn sàng cho anh nhưng bản thân anh thì lại vẫn chưa sẵn sàng.”

“Lẽ ra tôi đã phải nói cho cô trước. Nghe này, toàn bộ chuyện này chỉ phí thời gian thôi,” anh nói, và nàng có thể cảm nhận sự nghi ngại trong anh, như một tảng đá lớn đang đè nặng lên anh. “Cô có thể cho tôi uống vitamin và gia tăng sự tuần hoàn trong tôi, nhưng cô có thể hứa với tôi rằng tôi sẽ trở lại y hệt như ngày xưa không? Cô không hiểu ư? Tôi không muốn chỉ “khá hơn” hay bất kì thỏa hiệp nào kiểu như vậy. Nếu tôi không thể quay trở lại một cách hoàn toàn như con người tôi trước kia thì tôi không thèm quan tâm nữa.”

Nàng im lặng. Không, nàng không thể thành thật hứa hẹn với anh rằng anh sẽ không có di chứng nào cả, sự tập tễnh, những khó khăn sẽ có thể theo anh suốt cả đời. Theo kinh nghiệm của nàng, cơ thể con người có thể tự hồi phục lại một cách thần kì nhưng những vết thương nó đã chịu sẽ luôn để lại những dấu vết của sự đau đớn và cả của phục hồi trong những thớ thịt của nó.

“Nếu anh sẽ đi tập tễnh thì có sao lắm không?” cuối cùng nàng hỏi. “Tôi cũng chẳng trở thành cái người mà tôi muốn. Mọi người đều có điểm yếu, nhưng không phải ai cũng bỏ cuộc và để mặc bản thân bị mục rữa ra bởi nó. Sẽ ra sao nếu vị trí của anh hoán đổi với Serena? Anh sẽ để mặc cô ấy nằm đó và trôi dần vào đời sống thực vật chứ? Chẳng lẽ anh không muốn cô ấy chiến đấu hết sức mình có thể để vượt qua khó khăn ư?”

Anh ta nhấc cánh tay lên che mắt. “Cô chơi bẩn đó thưa quý cô. Đúng thế, tôi sẽ muốn Serena đấu tranh. Nhưng tôi không phải Serena và cuộc đời tôi không phải là của nó. Trước tai nạn tôi đã chưa bao giờ nhận ra rằng cuộc đời tôi tuyệt vời như thế nào. Những điều tôi đã làm là hoang dại và nguy hiểm, nhưng thề có Chúa, tôi đã sống! Tôi chưa bao giờ là một người đàn ông gương mẫu; tôi thà chết còn hơn cho dù tôi biết hàng triệu người vẫn hoàn toàn hạnh phúc và hài lòng với cách sống kiểu đó. Nó hoàn toàn ổn với họ nhưng tôi không thể làm thế được.”

“Chẳng lẽ tật đi khập khiễng sẽ ngăn cản anh làm tất cả những thứ trên lần nữa ư?” nàng thăm dò. “Anh vẫn có thể nhảy dù hay leo núi. Anh vẫn sẽ có thể lái máy bay riêng. Chẳng lẽ cách anh bước đi quá quan trọng đến nỗi anh sẵn sàng chết vì nó?”

“Tại sao cô cứ nói mãi điều đấy thế?” anh ta hỏi, giọng sắc nhọn, nhấc cánh tay xuống và nhìn chằm chằm vào nàng. “Tôi chưa hề điều khiển xe lăn lao xuống cầu thang, nếu đó là điều cô đang nghĩ.”

“Không, nhưng anh đang chắc chắn tự giết mình theo một cách khác. Anh đang để cơ thể anh chết đi vì bị lãng quên. Richard đã tuyệt vọng khi anh ta săn đuổi tôi ở Florida. Anh ta đã nói rằng anh sẽ không sống lâu quá một năm nữa nếu anh cứ tiếp tục như thế, và sau khi gặp anh tôi biết rằng anh ta đã đúng.”

Anh nằm im, nhìn chằm chằm lên trần nhà như thể anh đã làm thế trong khoảng thời gian nhiều hơn là nàng có thể hình dung. Nàng muốn ôm anh ta vào lòng và dỗ dành anh như nàng hay làm với bọn trẻ. Anh ta là một người đàn ông trưởng thành, nhưng anh ta đã bị mất phương hướng và hoảng sợ cũng như bất kì đứa trẻ nào khác. Bị bối rối bởi nhu cầu lạ lẫm được chạm vào anh, nàng nắm chặt đôi tay ở trên đùi.

“Điểm yếu của cô là gì?” anh hỏi. “Cô nói rằng mọi người ai cũng có điểm yếu. Vậy thưa quý cô, hãy nói cho tôi cái gì đang giày vò cô.”

Câu hỏi quá bất ngờ đến mức nàng không thể ngăn được nỗi đau tràn ra, và một cơn rùng mình chạy khắp người nàng. Điểm yếu của anh ta thật hiển nhiên, ai cũng nhìn thấy được trên đôi chân yếu ớt vô dụng của anh. Của nàng là một vết thương gần như là chí tử, chỉ có điều nó không thể nhìn thấy được. Đã có lúc cái chết dường như được xem là sự giải thoát dễ dàng nhất, như một điểm đến êm ái cho một tâm hồn và thể xác méo mó do đã bị lạm dụng quá nhiều. Nhưng ở đó, sâu trong nàng, vẫn ánh lên một quyết tâm tươi sáng về cuộc đời đã giữ nàng lại, cứ như nàng đã biết rằng chỉ một bước thôi về phía cái chết đã là quá nhiều. Nàng đã chống lại, đã sống sót, và đã chữa lành những vết thương bằng cách tốt nhất nàng có thể.

“Có vấn đề gì thế?” anh ta nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. “ Cô có thể khám phá ra bí mật của tất cả mọi người, vậy tại sao cô không thể chia sẻ một chút bí mật của cô? Điểm yếu của cô là gì? Có phải cô ăn cắp ở cửa hàng chỉ cho vui? Ngủ với người lạ? Hay trốn thuế?”

Dione lại rùng mình, nàng nắm chặt tay đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Nàng không thể kể cho anh ta, không phải tất cả, nhưng một cách nào đó anh ta có quyền được biết một số nỗi đau của nàng. Nàng đã chứng kiến rất nhiều nỗi đau của anh, hiểu anh ta nghĩ gì, biết được nỗi khát khao và tuyệt vọng của anh. Không có bệnh nhân nào của nàng lại đòi hòi từ nàng nhiều như thế, nhưng Blake không giống những người khác. Anh ta đòi hỏi nhiều hơn là những thứ được phép, cũng giống như nàng đang đòi hỏi anh ta một sự cố gắng siêu nhiên. Nếu nàng làm anh ta thất vọng bây giờ, nàng nhận biết từ trong tâm khảm rằng anh sẽ không đáp ứng nàng nữa. Sự phục hồi của anh phụ thuộc vào nàng, vào sự tin cậy mà nàng có thể nuôi dưỡng giữa họ.

Nàng vẫn đang run rẩy, cả cơ thể nàng vẫn đang chấn động từ đầu đến chân. Nàng biết giường đang rung lên, biết anh ta có thể cảm nhận được. Lông mày anh ta chau lại và anh ta nói với giọng không chắc chắn, “Dione? Nghe này, tôi--”

“Tôi là một đứa con vô thừa nhận,” nàng thốt ra, răng đánh lập cập. Nỗ lực nói ra làm nàng thở hổn hển, và nàng cảm thấy cơ thể bắt đầu toát mồ hôi. Nàng nấc lên trong hơi thở khiến cho cả cơ thể run rẩy, sau đó với một nỗ lực lớn nàng khiến cơ thể đứng im. “Tôi không biết cha tôi là ai; mẹ tôi thậm chí còn chẳng biết tên ông ta. Bà ta đã say, và ông ta đã ở đấy và bùm! Bà sinh ra một đứa trẻ. Tôi. Bà chẳng muốn có tôi. Ồ tôi đoán là bà vẫn cho tôi ăn, thế nên tôi vẫn còn sống để kể về chuyện này. Nhưng bà ta chưa bao giờ ôm tôi, chưa bao giờ hôn tôi, chưa bao giờ nói với tôi rằng bà yêu tôi. Trên thực tế, bà đã làm hết cách để cho tôi biết bà ghét tôi, ghét phải chăm sóc tôi, thậm chí căm ghét nhìn thấy mặt tôi. Nếu không nhờ số tiền phúc lợi mà bà ta nhận được để chăm tôi chắc chắn bà ta đã ném tôi vào thùng rác và bỏ mặc tôi ở đấy rồi.”

“Em không thể biết được điều ấy!” anh ta ngắt lời, cố nhấc mình lên bằng khuỷu tay. Nàng biết anh ta đã choáng bởi sự đau đớn sắc nhọn trong giọng kể của nàng nhưng bây giờ một khi đã bắt đầu thì nàng không thể dừng lại. Nếu nó đã giết nàng thì chất độc bây giờ phải được chảy ra ngoài.

“Bà ta đã bảo tôi thế,” nàng nhấn mạnh dứt khoát. “Anh biết trẻ con như thế nào rồi đấy. Tôi đã thử mọi cách tôi biết để khiến bà yêu tôi. Tôi còn chưa được ba tuổi nhưng tôi vẫn còn nhớ mình đã trèo lên ghế rồi với lên ngăn tủ để tôi có thể chạm tới chai whiskey của bà ta. Chẳng ích gì, tất nhiên rồi. Tôi đã học được rằng không được khóc bởi bà ta sẽ tát tôi nếu tôi khóc. Nếu bà ta không ở đó, hoặc khi bà ta say túy lúy, tôi đã ăn mọi thứ có thể. Bánh mỳ khô, một mẩu phô mai, cũng chẳng quan trọng. Đôi khi không còn gì để ăn bởi bà ta đã tiêu hết tiền cho whiskey. Nếu tôi cố gắng chờ đủ lâu, bà ta sẽ đi ra ngoài với một gã nào đó và mang về một chút tiền đủ để sống qua ngày cho tới khi lại có tiền, hay lại có một gã nữa.”

“Dee, ngừng lại!” anh ta ra lệnh, giọng khắc nghiệt, đặt tay lên vai nàng và lắc. Nàng giằng ra khỏi anh ta một cách hoang dại.

“Anh đã muốn biết!” nàng hổn hển, phổi nàng đau đớn bởi nỗ lực đưa không khí vào buồng ngực co thắt. “Vậy anh hãy nghe đi!.....Mỗi khi tôi phạm sai lầm hay làm phiền bà ta, dù nhiều hay ít, bà ta đều tát tôi. Một lần bà ta đã ném cả chai whiskey vào tôi. Tôi đã may mắn lần đấy bởi tất cả những gì nó gây ra chỉ là một vết cắt nhỏ ở thái dương, nhưng bà ta đã rất giận dữ vì đã phí mất đống rượu đó nên đã đánh tôi bằng giầy của bà ta. Anh có biết những gì bà ta cứ lặp đi lặp lại với tôi không? “Mày chỉ là một đứa con hoang, và sẽ không ai yêu một đứa con hoang cả!” cứ lặp đi lặp lại, cho đến một ngày tôi cuối cùng cũng tin vào điều đó. Tôi nhớ chính xác cái ngày mà tôi bắt đầu học để tin vào điều đó. Đó là vào ngày sinh nhật lần thứ bẩy của tôi. Tôi đã bắt đầu đi học, anh biết đấy, và hồi đấy tôi biết rằng sinh nhật được cho là một dịp đặc biệt. Sinh nhật là ngày mà bố mẹ tặng cho anh quà để cho anh thấy họ yêu anh thế nào. Tôi đã dậy và chạy ngay vào phòng bà, chắc chắn rằng cuối cùng bà cũng yêu quý tôi. Bà ta đã tát tôi vì dám đánh thức bà và khóa tôi vào tủ. Bà ta cứ tiếp tục nhốt tôi ở đấy cả ngày. Anh thấy không, bà ta hình dung ngày sinh nhật của tôi là như thế đó. Bà ta nhìn tôi đã thấy ghét rồi.”

Nàng cúi người, cả cơ thể nàng thắt chặt lại vì đau đớn, nhưng mắt nàng lại khô khốc và dữ dội. “Tôi bắt đầu sống ngoài đường khi tôi lên mười,” nàng thì thầm, sức lực bắt đầu rời khỏi nàng. “ Nó an toàn hơn là ở nhà. Tôi không biết đã có gì xảy ra với bà ta. Một hôm khi tôi quay lại, chỗ ấy đã trống không rồi.”

Tiếng thở khò khè của nàng là âm thanh duy nhất trong phòng. Anh ta nằm bất động, mắt anh ta dữ dội nhìn vào nàng. Dione cảm thấy suy sụp, nàng bỗng trở nên quá mệt mỏi. Nàng gắng sức ngồi thẳng dậy. “Còn câu hỏi nào nữa không?” nàng hỏi với giọng tẻ ngắt.

“Chỉ một câu thôi,” anh ta nói, và cơ thể nàng siết lại đau đớn, nhưng nàng không phản kháng. Nàng đợi, tự hỏi trong kiệt sức rằng anh ta có thể hỏi gì tiếp theo.

“Có phải em đã được nhận nuôi?”

“Không,” nàng thở ra, nhắm mắt lại, lắc nhẹ đầu. “Tôi thực ra đã được đưa vào trại mồ côi và đó là nơi tốt nhất tôi từng ở. Tôi có thức ăn, có nơi để ngủ, và tôi được đến trường đều đặn. Tôi đã quá lớn để được nhận nuôi và không ai muốn nhận tôi cả. Tôi đoán chắc tại vẻ ngoài kì lạ của mình.” Di chuyển chậm chạp như một bà lão, nàng đứng dậy và ra khỏi phòng, thừa biết trong không trung vẫn giăng đầy những điều mà anh ta muốn hỏi nhưng nàng đã nhớ lại quá đủ cho một buổi tối rồi. Mặc dù nàng đạt được bất cứ thành công gì, mặc cho bao nhiêu năm đã trôi qua kể từ khi nàng còn là một đứa trẻ cô đơn đầy hoang mang, sự thiếu hụt tình mẫu tử vẫn là một lỗ trống không thể lấp đầy. Tình yêu của một người mẹ là nền tảng cơ bản cho cuộc đời bất cứ đứa trẻ nào. Sự thiếu vắng của nó đã khiến trong lòng nàng trở nên dễ dàng vỡ vụn giống như cái chân của Blake khi gặp tai nạn.

Chẳng ngạc nhiên là nàng đã ngã úp mặt xuống giường và đã ngủ một giấc mệt nhọc, không mộng mị để rồi bị đánh thức bởi tiếng báo thức của đồng hồ. Qua nhiều năm, nàng đã học cách để khiến bản thân vẫn hoạt động cho dù một phần bên trong nàng dường như đã bi hủy hoại, và bây giờ nàng vẫn làm thế. Đầu tiên, nàng buộc bản thân làm những hoạt động thường ngày, nhưng chỉ một lúc sau, kỉ luật nghiêm khắc với bản thân đã làm chủ, và ngay lập tức nàng dẹp luôn sự khủng hoảng tối qua sang một bên. Nàng sẽ không để nó đánh gục nàng! Nàng có việc phải làm, và nàng sẽ thực hiện nó.

Có lẽ sự quyết tâm hiện rõ trên mặt nàng khi nàng tiến vào phòng Blake bởi ngay lập tức anh ta vội giơ tay lên và nói một cách hòa nhã, “Anh đầu hàng.”

Nàng liền dừng bước và nhanh chóng xem xét anh ta. Anh đang mỉm cười một chút, làn da anh ta tái nhợt, khuôn mặt đầy mệt mỏi, nhưng cái mặt nạ thờ ơ không còn ở đó nữa. “Nhưng tôi thậm chí còn chưa tấn công,” nàng phản đối. “Anh làm cho chuyện này chẳng còn vui vẻ tí nào nữa.”

“Anh biết khi nào mình thua,” anh nhăn nhó thừa nhận. “ Anh thấy rằng anh sẽ không thể bỏ cuộc ít nhất là trước khi anh thử lại một lần nữa. Em không bỏ cuộc, và anh sẽ không bao giờ là loại đàn ông nhụt chí khi đứng trước thách thức.”

Sự lo lắng như nút thắt vào dạ dày khi nàng thấy anh ta rơi vào trầm cảm đã từ từ được nới lỏng, và sau đó được cởi bỏ hoàn toàn. Tinh thần nàng dường như đang bay vút lên, nàng tặng cho anh ta một nụ cười lóa mắt. Với sự hợp tác này của anh, nàng cảm thấy như nàng có thể làm bất cứ thứ gì.

Lúc đầu, anh ta chỉ có thể nâng một trọng lượng rất nhỏ. Thậm chí khi trọng lượng nhỏ hơn đã quá sức anh, anh ta vẫn cứ nghiến răng và cố gắng làm tiếp ngay cả khi nàng đã bảo anh ta dừng lại. Bướng bỉnh là từ quá nhẹ để mô tả anh ta. Anh ta đúng là kiểu người khuất phục cả địa ngục và kiên quyết đẩy bản thân đến tận cùng giới hạn chịu đựng, điều mà không may chẳng còn xa nữa. Luôn phải mất cả một buổi dài ở bể bơi để làm dịu đi những cơ bắp đã bị tra tấn đau đớn của anh ta. Tuy thế, anh ta vẫn cứ tiếp tục làm như thế cho dù biết rằng mình sẽ phải trả giá bằng những cơn đau.

Nàng nhẹ cả người khi anh ta không đặt thêm bất cứ câu hỏi nào nữa và cũng không hề đả động đến những gì nàng đã kể cho anh về tuổi thơ của nàng. Bởi anh ta yêu cầu cơ thể của mình nhiều hơn, anh ta luôn ngủ rất say vào ban đêm mỗi khi nàng vào kiểm tra, vậy nên sự kiện đó không lặp lại nữa.

Bỏ qua sự phản đối của Serena, Dione bắt đầu bài tập cho anh tại bể bơi. Serena lo sợ anh ta sẽ bị chết đuối do đôi chân của anh vẫn còn vô dụng và rõ ràng anh chưa thể đạp nước được, nhưng Blake đã bỏ qua sự phản đối của cô ấy. Anh nói rằng anh thích được thách thức và anh sẽ không lùi bước trước điều này. Bằng kiến thức về máy móc của mình, anh ta đã thiết kế và chỉ đạo xây lắp một hệ thống các dây nối và bánh ròng rọc để cho Dione có thể dễ dàng hạ anh xuống nước và nâng anh lên khi buổi tập luyện kết thúc, điều mà anh ta sau đó đã nhanh chóng tự thực hiện được.

Vào một buổi sáng khi nàng đã ở đó được khoảng hơn hai tuần, Dione ngồi ngắm anh ta tấn công bữa sáng mà Alberta chuẩn bị. Trông anh đã có vẻ tăng cân. Khuôn mặt anh giờ đã sáng sủa và không còn tái xám như trước. Anh ta bị cháy nắng một chút trong những ngày đầu phơi nắng nhưng không bị bong da và giờ làn da rám nắng nhẹ khiến cho đôi mắt xanh thậm chí trông còn xanh hơn nữa.

“Em nhìn chằm chằm cái gì thế?” anh ta hỏi khi Alberta thay cái đĩa trước mặt bằng một bát kem chứa đầy dâu tươi.

“Anh đang tăng cân đấy,” Dione bảo anh với sự hài lòng lớn lao.

“Chẳng có gì lạ,” Alberta khịt mũi khi bà ta rời phòng. “Anh ta ăn như lợn ý.”

Blake quắc mắt với bà ta nhưng tay thì lại xúc một thìa đầy dâu tây khỏi bát. Hàm răng trắng của anh ta ngập trong màu đỏ của dâu và lưỡi anh ta làm cho nước quả chảy ra nhuộm hồng cả màu môi. “Đó là cái em muốn đúng không?” anh hỏi. “Làm cho tôi phát phì ra?”

Nàng mỉm cười và không đáp lại, ngồi ngắm anh ta ngấu nghiến đống hoa quả đó. Ngay sau khi anh ta vừa kết thúc bữa ăn, Angela bước vào với điện thoại trên tay rồi đặt nó trước mặt anh. Sau khi cắm điện thoại vào, cô ta mỉm cười ngượng nghịu và rời đi.

Blake ngồi đó, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại. Dione cố nén cười, “ Tôi đoán điều đó có nghĩa rằng anh có điện thoại,” nàng giục.

Anh trông có vẻ nhẹ nhõm. “Tuyệt. Tôi đã sợ rằng em muốn tôi ăn nó.”

Nàng cười khúc khích rồi đứng lên. Khi anh ta nhấc điện thoại kề vào tai, nàng chạm nhẹ vào vai anh ta và thì thầm, “Tôi sẽ ở trong phòng tập. Xuống đấy khi nào anh xong nhé.”

Mắt anh ta gặp mắt nàng và anh gật đầu, đã bắt đầu bị cuốn vào cuộc nói chuyện. Nàng đã nghe đủ để biết anh ta đang nói chuyện với Richard. Chỉ cần nghĩ đến Richard thôi cũng đã khiến lông mày nàng cau lại vì lo lắng.

Sau cái ngày đầu tiên đó Serena đã trở nên rất ngoan ngoãn. Cô ta chỉ đến thăm Blake vào chiều muộn khi Dione đã hoàn thành lịch làm việc trong ngày của họ. Cô ta thậm chí còn học cách không đến quá muộn, nếu không thì Blake đã buồn ngủ. Hầu hết mọi buổi tối Richard đều đến ăn tối cùng.

Richard là một người đàn ông dí dỏm, thú vị với khiếu hài hước tỉnh khô và những tiết mục đùa cợt khiến nàng phải cười khúc khích trên ghế của nàng, nhưng nàng không thể kể lại khi Blake hay Serena hỏi có chuyện gì mà buồn cười thế.

Dione không thể nói là Richard không tử tế. Không đời nào anh ta nói hay có một cử chỉ nào có thể hiểu như một lời gợi ý. Chỉ là nàng có thể nhìn thấy sự ngưỡng mộ ngày càng sâu sắc trong đôi mắt của anh ta, cảm nhận sự dịu dàng đang lớn dần trong cách anh ta đối xử với nàng. Nàng không phải là người duy nhất cảm thấy rằng Richard có thể đang dần thích nàng một cách quá mức. Serena rất tinh tế không để lộ ra ngoài, nhưng cô ấy luôn nhìn chồng bằng ánh mắt mắt sắc lẻm mỗi khi anh ta nói chuyện với Dione. Theo một cách nào đó, Dione thấy nhẹ nhõm. Điều đó có nghĩa là Serena ít nhất cũng có quan tâm tới chồng mình. Nhưng nàng cũng không hề muốn có sự phức tạp kiểu ấy, nhất là khi giữa họ chẳng có gì.

Nàng cảm thấy nàng cũng chẳng thể nói gì với Richard về điều đó. Làm sao nàng có thể mắng anh ta trong khi anh ta không có gì ngoài sự lịch sự? Anh ta yêu vợ mình, nàng chắc chắn thế. Anh ta yêu quý và ngưỡng mộ anh rể mình. Tuy nhiên anh ta vẫn để ý đến Dione theo cái cách mà nàng không thể nhầm lẫn.

Nàng trở thành tâm điểm của sự chú ý không mong muốn như trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên sự chú ý này không rõ ràng. Nàng không biết phải đối phó với nó thế nào. Nàng biết Richard sẽ không bao giờ thử cưỡng bức nàng, nhưng Serena vẫn ghen tuông. Một phần trong Dione, một phần đàn bà sâu thẳm trong nàng, thậm chí thấy hãnh diện với sự quan tâm của anh ta. Nếu Serena đã quan tâm đến chồng mình như anh ta đáng được hưởng thì chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Tuy vậy họ chẳng quan trọng, nàng tự nhủ. Nàng không thể để họ trở nên quan trọng đối với mình. Chỉ có Blake là quan trọng. Anh ta đang dần đưa bản thân thoát khỏi nhà tù ốm yếu của mình, càng ngày càng bộc lộ bản thân giống như người đàn ông trước vụ tai nạn hơn. Trong vòng một tháng nữa thôi nàng hi vọng anh ta sẽ đứng được. Không phải bước đi, chỉ cần đứng được. Khiến cho đôi chân anh ta quen với việc lại nâng đỡ trọng lượng cơ thể. Những gì nàng đang làm bây giờ đều là những bước căn bản, phục hồi lại sức khỏe và bồi bổ sức mạnh của anh ta để sau đó anh có thể đứng được khi nàng yêu cầu.

Nàng đổ đầy một bình nhựa nước nóng và thả lọ dầu mát xa vào đó để làm ấm lên để chuẩn bị cho bài mát xa mà nàng luôn làm cho anh trước khi đưa anh ta xuống bể bơi nhằm tránh cho anh khỏi bị ớn lạnh. Không phải là vì người ta có thể ớn lạnh trong cái nóng một trăm độ F* của một ngày hè ở Phonenix này, nàng châm biếm nghĩ, nhưng anh ta vẫn còn quá gầy, quá yếu nên nàng không thể mạo hiểm với anh. Bên cạnh đó, anh còn có vẻ thích dầu nóng được xoa bóp vào cơ thể, và anh ta đã có quá ít vui vẻ trong cuộc đời mình rồi.

(*100°F bằng khoảng 38°C)

Nàng đang rỗi rãi, đi vẩn vơ xung quanh căn phòng đã được cải tạo lại thành phòng tập. Nàng phải làm gì đó để tiêu thụ bớt năng lượng đi, nàng quyết định, và ngồi xuống ghế nâng tạ.

Nàng thích đẩy tạ. Cánh tay nàng khỏe, nhưng không nổi bắp do nàng đã theo một chương trình được thiết kế riêng cho mục đích đó. Với Blake, nàng sẽ sửa lại chương trình tập luyện sao cho bắp tay anh trở lại nhưng không quá to đến nỗi như của vận động viên thể hình. Cẩn thận điều chỉnh nhịp thở, tập trung vào điều sắp làm, nàng bắt đầu. Lên, xuống. Lên, xuống.

Nàng cài chân vào và điều chỉnh hệ thống các quả nặng và ròng rọc cho phù hợp với tay mình. Thở phù phù, nàng bắt đầu lại. Sự đòi hỏi đối với những cơ bắp của nàng đã tiến tới mức ổn định gần như là một nỗi khoái lạc. Lần nữa. Lần nữa.

“Em, đồ dối trá chết tiệt!” Tiếng rống làm nàng giật mình. Nàng ngẩng đầu lên, sự hoảng hốt lướt qua khuôn mặt. Bối rối, nàng nhìn chằm chằm vào Blake. Anh ta đang ngồi trên chiếc xe lăn của mình ngay cạnh cửa, mặt anh ta đỏ sẫm và méo mó vì giận dữ.

“Cái gì?” nàng lắp bắp.

Anh ta chỉ vào cái tạ, “Em là lực sĩ đẩy tạ!” anh ta rống lên, quá tức tối đến mức run cả người. “Em đúng là đồ nói dối nhỏ bé. Em biết rõ cái hôm em đánh bại tôi rằng em sẽ thắng! Quỷ thần ơi, bao nhiêu đàn ông có thể đánh bại được em chứ?”

Nàng đỏ mặt. “Không phải tất cả,” nàng nói một cách khiêm tốn, điều dường như còn khiến cho anh ta giận dữ hơn.

“Tôi không thể tin được!” Anh ta gào lên, giọng ngày càng to hơn. “Biết được rõ tôi sẽ cảm thấy như thế nào khi bị một người phụ nữ thắng mình trò vật tay. Em biết thừa điều đó, và em bẫy tôi như thế đấy!”

“Tôi chưa bao giờ bảo là tôi không giỏi môn này,” nàng chỉ ra, cố giấu tiếng cười trong giọng nói. Anh ta trông thật là tuyệt! Nếu như cơn thịnh nộ có thể khiến anh ta đứng lên được thì anh ta khéo sẽ bước đi luôn. Một tiếng khúc khích thoát khỏi sự kiềm giữ của nàng. m thanh đó khiến cho anh ta nắm chặt lấy cái tay cầm ghế. Không may là, anh ta nắm đúng bảng điều khiển. Điều đó khiến cho cái ghế giật tới giật lui giống như một con ngựa bất kham đang cố giũ anh chàng cưỡi ngựa ra khỏi lưng mình.

Dione không chịu nổi nữa, nàng thậm chí chẳng giữ nổi một khuôn mặt nghiêm chỉnh và cười đến khi nước mắt chảy đầy trên má. Nàng rú lên, nàng đấm nắm tay vào cái ghế tập tạ, thầm nhạo báng cách anh đập vào bảng điều khiển của xe lăn. Nàng ôm chặt lấy bụng mình, cố gắng để thở và mỗi khi cơn giận của anh bùng nổ nàng lại một lần cười rũ rượi .

“Ngừng cười ngay!” anh ta gầm lên, âm thanh oang oang dội vào tường. “Ngồi xuống! Chúng ta sẽ xem ai là người thắng lần này!”

Nàng đã quá yếu ớt đến mức nàng phải lê bước đến chỗ cái bàn mát xa nơi anh ta đang chống khuỷu tay đợi nàng với một khuôn mặt đầy chết chóc. Vẫn còn khúc khích, nàng dựa vào cái bàn.

“Thế này thì không công bằng!” nàng phản đối, đặt bàn tay lên nắm tay của anh ta. “Tôi chưa sẵn sàng. Đợi một chút cho tôi ngừng cười đã.”

“Có công bằng không khi em để tôi nghĩ rằng tôi đã vật tay với một người yếu đuối và bình thường?” anh ta sôi lên sùng sục.

“Tôi hoàn toàn bình thường!” nàng kêu lên. “Anh đã bị đánh bại một cách hoàn toàn công bằng và anh biết rõ thế!”

“Tôi chả biết đếch gì hết! Em ăn gian, và tôi muốn đấu lại.”

“Thôi được rồi, được rồi. Chỉ cần cho tôi vài phút.” Nhanh chóng, nàng chấm dứt cơn cười chỉ chực để nổ ra và nắm lấy tay anh ta. Nàng bắt đầu căng cơ bắp tay.“ Được rồi. Tôi đã sẵn sàng.”

“Đếm đến ba,” anh ta nói. “Một…haiba!” May mắn thay nàng đã sẵn sàng đón nhận kiểu đếm liến láu của anh. Nàng dùng toàn bộ sức mạnh mình có, nhận ra là việc tăng cân cùng với vài ngày tập tạ đã làm anh khỏe hơn. Cũng chẳng khỏe hơn nhiều lắm, tuy thế anh thì được thúc đẩy bởi cơn giận còn nàng thì lại bị suy yếu bởi trận cười, như thế khéo cũng đủ để anh thắng nàng trong trận này.

“Đồ ăn gian!” đến lượt nàng buộc tội, dùng toàn bộ sức mạnh mình để đẩy lại lực cánh tay của anh.

“Em đáng bị thế!”

Họ thở hổn hển, và giận dữ, và gầm gừ đến vài phút. Mồ hôi bắt đầu chảy xuống mặt họ. Họ quá gần nhau, gần như là mặt đối mặt, khóa chặt tay mình mạnh hơn và mạnh hơn. Dione phát ra tiếng lầm bầm. Sự bùng nổ sức mạnh của anh lúc đầu mạnh hơn nàng, nhưng vẫn không đủ để chiến thắng nhanh chóng. Bây giờ quan trọng là khả năng chịu đựng, và nàng nghĩ rằng nàng có thể chịu được lâu hơn. Nàng có thể để anh ta thắng, để làm dịu đi vết thương lòng của anh. Nhưng thế sẽ không giống với nàng nếu lại đi lừa bịp anh ta kiểu đó. Nếu anh ta thắng, thì có nghĩa rằng nàng đã thử đủ cách để chống lại rồi.

Chắc hẳn sự quyết tâm đã hiện ra trên mặt nàng bởi anh ta gầm gừ, “Chết tiệt! Đây phải là lúc em để cho tôi thắng!”

Nàng thở phù, hít vào lượng dưỡng khí quý giá. “Nếu anh muốn thắng tôi, anh phải bỏ sức ra,” nàng hổn hển. “Tôi không để cho bất cứ ai thắng mình.”

“Nhưng tôi là bệnh nhân!”

“Anh là một kẻ cơ hội!”

Anh ta cắn chặt răng và đẩy mạnh hơn nữa. Dione cúi đầu , một hành động khiến cho đầu nàng ở trên chỗ hõm giữa vai anh ta, gồng hết sức mình để chống lại mọi cử động của anh. Dần dần, nàng cảm nhận được cánh tay anh ta bị đẩy lùi lại. Sức mạnh ập đến như mỗi khi nàng thắng cuộc, vọt qua mạch máu nàng, và với một tiếng kêu lớn, nàng dập cánh tay anh bẹp xuống mặt bàn.

Căn phòng tràn đầy tiếng thở hổn hển của họ, tiếng nhịp tim của nàng ầm ầm trong tai nghe như tiếng ngựa đang phi nước đại. Nàng vẫn đổ sụp vào vào anh, đầu nàng gối trên vai anh, và nàng có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của anh xuyên qua cơ thể. Từ tốn, nàng ngồi dậy, dựa sức nặng của mình trở lại bàn. Như một con búp bê vải, anh ta đổ gục trên mặt bàn, màu sắc trên mặt anh ta nhạt dần đến mức bình thường khi anh ta cố hít vào những hơi thở sâu.

Sau một lúc, anh ta tì cằm lên cành tay gập vào và nhìn lên nàng bằng đôi mắt xanh thẫm vẫn còn xuất hiện những đám mây bão tố ở trong đó.

Dione hít vào một hơi sâu, nhìn anh chằm chằm. “Anh trông thật là đẹp trong lúc giận dữ,” nàng nói với anh.

Anh ta chớp mắt kinh ngạc. Choáng váng, anh nhìn nàng một lúc thật lâu tưởng như vô tận. Sau đó, một tiếng khùng khục thoát ra khỏi cổ anh. Anh nuốt xuống. m thanh tiếp theo là tiếng cười rộ lên sảng khoái. Anh ta giật đầu về phía sau và ôm lấy bụng mình không thể ngừng được. Dione cũng bắt đầu khúc khích trở lại.

Anh ta cuộn người, cười rú lên, đu đưa từ trước ra sau. Bảng điều khiển của cái xe lăn lại va vào nắm tay anh ta một lần nữa, và lần này kèm theo cả với cử động đung đưa người đã hất anh ta ngã úp mặt xuống đất. May mắn là anh ta không bị thương bởi Dione không thể ngừng cười ngay cả khi cuộc sống của nàng có phụ thuộc vào việc đó chăng nữa. Nàng rơi ra khỏi ghế để nằm xuống cạnh anh, co chân lên tận bụng. “Ngừng ngay! Ngừng ngay!” nàng hét lên, nước mắt chảy xuống mặt.

“Ngừng ngay! Ngừng ngay!” anh ta nhại lại, tóm lấy nàng và thọc ngón tay vào sườn cù nàng.

Trong suốt cuộc đời, Dione chưa bao giờ bị cù. Nàng chưa bao giờ biết cách phản ứng lại. Nàng bị giật mình bởi cảm giác buồn không thể chịu nổi khi ngón tay anh ta chọc vào sườn nàng đến nỗi nàng cũng không bị cảnh báo bởi cái động chạm của anh. Nàng thét toáng lên, bất lực cố lăn xa ra khỏi những ngón tay giày vò của anh khi có một giọng nói bất thần xen vào.

“Blake!” Serena không ngừng lại để tìm hiểu cảnh tượng trước mắt mình. Cô nhìn thấy anh mình nằm trên sàn, nghe thấy tiếng hét của Dione, và ngay lập tức cho rằng đã có một tai nạn khủng khiếp xảy ra. Cô kêu lên tuyệt vọng và lao đến chỗ anh, đôi tay tuyệt vọng túm lấy anh, lăn anh về phía cô.

Đáng nhẽ Serena không đến vào ban ngày, tuy nhiên Dione vẫn cảm ơn cô ta vì sự gián đoạn. Nàng run rẩy lăn xa ra khỏi anh và đứng lên, chỉ sau đó mới nhận ra là Serena đang gần như bị kích động quá mức. “Serena! Tất cả đều ổn, không sao đâu.” Blake mạnh mẽ nói, cảm nhận được tình trạng tinh thần của em gái trước cả Dione. “ Bọn anh chỉ chơi đùa một chút thôi. Anh không bị thương. Không bị thương.” Anh ta lặp lại.

Serena dần bình tĩnh trở lại, khuôn mặt trắng nhợt của cô lại có chút màu sắc. Blake đẩy mình ngồi trở dậy, tóm lấy cái chăn thường để che lên đôi chân. Khi anh ta che mình lại, anh hỏi gay gắt, “ Em làm cái gì ở đây thế? Em biết rõ là em không được đến vào ban ngày mà.”

Cô nhìn như thể anh vừa mới cho cô ăn nguyên một cái tát, giật lùi lại và nhìn chằm chằm vào anh đầy kinh hoàng. Dione cắn môi. Nàng biết tại sao anh ta gay gắt thế. Anh ta đã quen để nàng nhìn thấy mình, và khi nàng ở đó, anh có thể chỉ cần mặc mỗi chiếc quần đùi hay quần short thể thao, nhưng đối với người khác anh vẫn rất nhạy cảm về cơ thể mình, nhất là đối với Serena.

Serene hồi phục lại, nâng cằm lên đầy kiêu hãnh. “Em cứ tưởng đây là thời gian tập luyện chứ không phải để chơi đùa.” Cô đáp lại gay gắt giống như anh trai mình, rồi đứng dậy. “Xin lỗi vì đã phá đám. Em có việc cần gặp anh nhưng thôi để sau đi.”

Sự cáu kỉnh vì bị tổn thương hiển hiện rành rành trên cái lưng thẳng tưng của cô khi cô bước ra khỏi cửa, lờ đi tiếng gọi đầy hối hận của Blake.

“Khốn kiếp!” anh ta thốt lên nhẹ nhàng. “Bây giờ tôi lại phải xin lỗi. Chỉ là nó thật khó xử khi phải giải thích ...”

Dione tặc lưỡi. “Cô ấy đúng là em gái anh phải không?”

Mắt anh ta nhìn nàng cảnh báo. “ Đừng có mà tự mãn thế quý cô nương. Tôi đã khám phá ra điểm yếu trong pháo đài của em rồi đấy. Em có máu buồn như là trẻ con ấy.”

Nàng cẩn thận chuồn ra khỏi tầm với của anh. “Nếu anh mà còn cù tôi lần nữa thì tôi sẽ lẻn vào khi anh ngủ và dội nước đá lên người anh đấy.”

“Chắc em sẽ sẵn sàng làm thế đấy, đồ đê tiện,” anh khịt mũi, sau đó lại trừng trừng nhìn nàng. “Tôi muốn đấu lại trong vòng hai tuần.”

“Anh đúng là kẻ thích bị trừng phạt đúng không?” nàng hỏi đầy hân hoan, đứng lên và tính toán xem làm cách nào đưa anh từ sàn nhà lên trên bàn.

“Đừng có mà thử,” anh ra lệnh sau khi trông thấy cái nhìn đầy suy đoán trên khuôn mặt nàng khi nàng nhìn anh. Nàng cười ngượng ngùng bởi nàng đang định tự mình nhấc anh ta lên. “Gọi Miguel giúp em đi.”

Miguel là tài xế riêng, người sai việc vặt và, theo Dione đoán, là vệ sĩ riêng của Blake. Anh ta thấp và gầy, cứng rắn như đá, và khuôn mặt sậm màu bị hủy hoại bởi những vết sẹo chằng chịt bên má trái. Không ai kể cho nàng Blake đã thuê anh ta như thế nào và Dione cũng không muốn biết. Nàng thậm chí còn không biết Miguel đến từ đâu, có thể là từ một nước Latinh nào đó. Nàng biết rằng anh ta nói tiếng Bồ Đào Nha cũng giỏi như tiếng Anh hay tiếng Tây Ban Nha, nên nàng đoán anh ta đến từ Nam Mỹ, nhưng, một lần nữa, không ai tình nguyện cung cấp thông tin và nàng cũng chẳng hỏi lại. Chỉ cần anh ta hết mình vì Blake là đủ.

Miguel cũng không phải là tuýp người hay hỏi han. Nếu anh ta có ngạc nhiên khi nhìn thấy ông chủ của mình ở dưới sàn nhà, anh ta cũng chẳng biểu lộ sự ngạc nhiên ấy ra mặt. Dione và anh ta cùng nhau nâng Blake lên và đặt anh ta ngồi lên bàn.

“Miguel, tôi cần một hệ thống máy tạm thời ở đây như ở chỗ bể bơi,” Blake chỉ dẫn. “ Chúng ta có thể đóng một thanh sắt ngang trên trần nhà, như thế này,” anh nói, chỉ dọc chiều dài căn phòng. “Với cả một cái tay cầm chạy ròng rọc có thể xoay theo mọi hướng chúng ta muốn, và chạy dọc theo diều dài thanh sắt, tôi có thể tự nhấc bản thân lên hay xuống như tôi muốn.” Miguel nghiên cứu trần nhà, hình dung trong đầu chính xác những thứ Blake muốn. “Không thành vấn đề,” cuối cùng anh ta đồng ý. “Liệu ngày mai có kịp không?”

“Nếu anh không thể làm nhanh hơn thì thế cũng được.”

“Anh đúng là đồ chủ nô tàn bạo,” Dione bảo anh khi nàng đang mát xa lưng anh với dầu nóng.

“Tôi học được nó từ em đấy,” anh ta lầm rầm đầy ngái ngủ, rúc đầu sát hơn vào tay. Câu trả lời khiến cho anh ta nhận được một cái véo vào sườn và anh bật cười. “Có một điều là,” anh tiếp tục, “tôi chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán kể từ khi em xông vào san phẳng đời tôi.”