Con Của Anh Nằm Trong Tay Tôi

Chương 19




Tưởng Hướng Nghi xin nghỉ dài hạn, ngoại trừ ngẫu nhiên sẽ rời đi một hai tuần chấp hành nhiệm vụ, lúc khác đều ở lại trong nhà cùng Mễ Nam. Về sau thân thể lần nữa dưỡng tốt, Mễ Nam nhớ ăn không nhớ đánh, chậm rãi lại trở lên làm càn.

Cuộc sống của cậu trôi qua vui thích, mỗi ngày ngủ đến khi mặt trời lên cao, tỉnh lại thì chạy xuống lầu bảo Tưởng Hướng Nghi giúp mình nấu cơm, sau khi ăn xong thì đi ra ngoài vận động tản bộ. Tưởng gia mời dinh dưỡng sư đến chế định cho cậu kế hoạch biểu, theo mỗi ngày, sau ba bữa đều phải có món ăn phụ cùng với nên làm vận động mọi thứ đầy đủ ----- thân thể của cậu quá yếu, nếu như không rèn luyện thật tốt mà nói... Quá trình sinh con sẽ trở nên khó khăn.

Tâm tình Mễ Nam thoải mái, ngược lại Tưởng Hướng Nghi so với cậu khẩn trương, không giống một trượng phu, càng không giống người cha nghiêm khắc giáo huấn con cái. Khi mà ăn quá ít, muốn giám sát cậu ăn cơm xong, nghịch máy tính một lúc sau liền không thể nhịn được nữa, ngăn cản cậu tiếp xúc với máy tính, biên độ động tác ngày thường không được quá lớn, không được động loạn vào cái này cái kia, coi chừng va va chạm chạm.

Thời gian đến buổi tối nên ngủ, Mễ Nam tổng ở lúc này là tích cực nhất, tiến vào chăn, sau liền dùng ánh mắt như nước long lanh nhìn hắn, làm nũng nói: "Anh Hướng Nghi ngủ cùng em nha."

Tưởng Hướng Nghi nhìn không chớp mắt, lên giường, Mễ Nam ghé vào trong lòng ngực hắn bắt đầu bịp bợm biến đổi câu dẫn hắn. Nắm lấy cổ áo hắn cùng hắn hôn môi, tựa như mèo con thè lưỡi ra, liếm cằm của hắn xuống yết hầu, mềm nhũn mà cọ a cọ, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng còn không có ý tốt hướng phía dưới sờ sờ.

Tưởng Hướng Nghi gồng sức nhẫn nại, bức liếc tròng mắt đem cậu vào trong ngực, từ nào đó cậu giày vò đến ngủ qua ngày. 

Cứ như vậy đã qua hơn một tháng, bản thân Mễ Nam nhịn không được. Ngày nào đó thời điểm hắn đi vào phòng, Mễ Nam liền cởi sạch đến trơn bóng, lấy chăn bọc lại, nhìn xem hắn phát ra pheromone, hờn dỗi nói: "Em phát tình rồi!"

Tưởng Hướng Nghi lui về phía sau một bước: "Khóa sinh lý em học như thế nào không biết sao? Trong lúc mang thai sẽ không phát tình, mau thu lại pheromones."

"Em mặc kệ, dù sao phát tình rồi." Mễ Nam bắt đầu giả vờ khóc nức nở: "Ô ô ô, anh vương bát đản... Anh đứng đấy! Nếu mà dám bước ra ngoài một bước, em liền không bao giờ muốn nhờ anh nữa!"

Tưởng Hướng Nghi không còn biện pháp với cậu, mặt đã bắt đầu đỏ lên, ẩn nhẫn nói: "Nam Nam nghe lời, không nên trêu chọc anh."

Mễ Nam quyết định chắc chắn, phóng pheromones càng lợi hại hơn rồi. Ánh mắt Tưởng Hướng Nghi dữ tợn, bảo trì lý trí cuối cùng khuyên cậu hai câu, cuối cùng không thể nhịn được nữa nhào lên giường, đem cậu từ trong chăn lột ra đánh đòn. Mễ Nam tương trương muốn giãy dụa hai cái, nịnh nọt cười cười với hắn.

Tưởng Hướng Nghi cắn răng nói: "Đây là em tự tìm đấy!".

Chừng 10" đồng hồ sau, trong phòng Mễ Nam truyền đến tiếng rên rỉ dồn dập chọc người, lát sau chuyển thành cầu xin tha thứ, cuối cùng biến thành khóc nói: "Không được rồi". Cậu bị làm đến khóc sướt mướt, lật qua lật lại mà giày vò, từ cổ đến ngực lại đến cái bụng nhỏ hơi phồng lên một chút, nguyên bản cơ thể trắng tinh như tuyết có thêm dấu hôn trên người.

Tưởng Hướng Nghi một mực khóa cậu trong ngực, giống như trả thù được, làm toàn thân cậu phát run, tràn đầy đỏ mặt, càng không ngừng khóc hô "Anh". Thân thể hai người gút mắc triền miên, tay chung thủy cầm chung một chỗ, mồ hôi đổ ra thấm ướt cũng tuyệt không buông ra.

Ngày hôm sau khi Mễ Nam tỉnh lại, toàn thân đau nhức, Tưởng Hướng Nghi mặt đen thui giúp cậu chà lau khuôn mặt nhỏ nhắn chật vật.

Mễ Nam ngoan ngoãn nằm, nơi "hẻo lánh" trên cơ thể giống như bị khoái cảm tấn công nát bấy, vừa đau vừa xót, nhưng mà cảm giác cũng không ghét. Cậu đột nhiên phịch, lật người lại, yếu ớt vươn cánh tay, Tưởng Hướng Nghi quay đầu cúi thấp xuống để cho cậu ôm, cậu hôn một cái vang dội ở bên tai: "Anh Hướng Nghi xem, bình thường tiến hành một chút kết hợp không có vấn đề nha."

Thanh âm vừa hoạt bát vừa vui sướng, Tưởng Hướng Nghi xoa xoa tóc cậu, biết được đấy là hắn săn sóc, ánh mắt có hơi chút ôn hòa.

Sáu tháng sau, đứa bé thuận thuận lợi lợi sinh hạ. Là bé trai Alpha mập mạp, bởi vì trên lưng có một cái bớt trông như vì sao, được đặt tên là Tưởng Văn Tinh. Mễ Nam sinh xong đứa con, thành thành thật thật tĩnh dưỡng nửa năm, sau đã khỏe hơn liền mỗi ngày ôm con chơi, thừa lúc Tưởng Hướng Nghi không có ở nhà, dạy đứa bé kêu ba từ "Vương Bát Đản".

Đứa bé ngây ngô cười y y nha nha với cậu, một mực không chịu học, Mễ Nam liền chạm nhẹ cái mũi nhỏ của con: "Đồ đần."

Sau kì thi đại học cậu liền hoài thai, hiện tại sinh hết chuột cũng đã tĩnh dưỡng xong, nên đi đến trường đại học, trường đại học ở ngay thành phố bên cạnh, Mễ Nam cùng Tưởng Hướng Nghi xác nhận quan hệ. Không cần giống như trước sử dụng khuôn mặt giả đi ra ngoài, vì vậy liền treo lên một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh mặt trời sáng lạn tiến vào trường.

Lúc ở trường, Mễ Nam hoạt bát sáng sủa, thông minh đáng yêu biết làm người, học tập luôn dễ dàng ở một năm thứ nhất, về sau có một lần Tưởng Hướng Nghi đến trường đón cậu về nhà, Mễ Nam thật vui vẻ nhào vào trong ngực hắn, không biết kiêng dè cũng không biết thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, kiễng chân muốn thân hắn.

Tưởng Hướng Nghi ôm eo cậu, cảm nhận được ánh mắt bốn phía khó có thể tin phóng tới, nâng cằm Mễ Nam khó có được ở trước mặt mọi người nhiệt tình hôn đáp lại.

Hắn lập tức nghe thấy âm thanh một đống lớn Alpha, Beta tan nát cõi lòng.

Thời gian nhanh chóng đã qua bốn năm, thời điểm Mễ Nam ở trường đại học so với trước đây còn tích cực hơn, hợp với phát ra vài quyển sách luận văn, thậm chí xin tư làm hai nghiên cứu độc quyền phát minh máy móc. Bốn năm đại học cậu rốt cục hoàn thành cải tiến máy phát tán pheromones, lại ngoài ý muốn bị ngăn lại.

Viện nghiên cứu Quốc gia ném cậu ra ngoài cành ô-liu rồi.

Mễ Nam sửng sốt một buổi, đến buổi tối mới kịp phản ứng. Thời gian vừa vặn đến cuối tuần, cậu về nhà ôm theo tiểu Văn Tinh từ nhà trẻ về nhà chơi đùa, ngón tay phụ tử hai người đối nhau, cậu gọi điện cho Tưởng Hướng Nghi, ngữ khí ngọt ngấy muốn chết.

Trước kêu là anh, sau đó thân ái, bảo nối, cuối cùng nhịn không được tâm tình của mình, kêu lên "lão công", trong giọng nói có phần đắc ý.

Tưởng Hướng Nghi mang theo vui vẻ hỏi cậu: "Làm sao vậy?"

Mễ Nam đối với điện thoại hôn một cái, khoe khoang mà đem sự tình trần thuật một lần. Cậu mặt mày hớn hở, thần thái sáng loáng, thậm chí kích động muốn đứng lên, suýt chút nữa đem đứa con ngồi trên đùi mình văng xuống đất.

Cái miệng nhỏ nhắn của đứa con quắt lại mắng cậu: "Đại hỗn đản." Mễ Nam kinh kêu "ah" một tiếng, vội vàng khoát tay cười làm lành với nhóc con, đối với con mình đều muốn làm nũng, nắm bàn tay bé nhỏ của nhóc con trấn an: "Không nên tức giận được không?"

Điện thoại bên kia một hồi gà bay chó sủa, Tưởng Hướng Nghi lái xe phân thần nghe điện thoại, nghe không nổi cười lắc đầu. Tai phải bên cạnh là âm thanh lái xe trên đường, tai trái là thanh âm hai bảo bối nhà mình vui đùa ầm ĩ, hắn nửa điểm thanh âm không có nói ra, vô cùng kiên nhẫn nghe rất lâu.

Mễ Nam thật vất vả trấn an đứa con thật tốt, quay đầu lại, ý đồ đem tức giận một lần nữa điều chỉnh tới. Tưởng Hướng Nghi rẽ xe vào góc ngoặt. Chậm rãi giảm tốc độ. Ngoài miệng ăn ý phối hợp với cậu: "Tốt, em nói thêm lần nữa."

Mễ Nam khục ho, đối với điện thoại chắc chắn kiêu ngạo nói: "Anh Hướng Nghi làm việc tốt, về sau đối tượng bảo hộ của anh là em rồi!"

Khóe miệng Tưởng Hướng Nghi câu lên, sau một hồi đáp lại: "Ừ."

Xe của hắn dừng lại, ấn xuống một cái loa. Điện thoại lập tức cắt đứt, hơn 10s sau, Mễ Nam kinh hỉ mở cửa, quát to tên của hắn đã chạy tới.

Bông tuyết trên bầu trời bay lả tả, cửa sổ xe kéo xuống. Tay hai người năm lấy, cứ như vậy tiếp một nụ hôn bình thường.

The END!