Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 45: Ra ngoài




Bùm ——

Cửa phòng bị người từ bên ngoài dùng lực mạnh đá văng ra, Diệp Cẩn Niên đang ngồi lướt web chỗ bàn đọc sách bị giật cả mình, đồng thời không khỏi vỗ vỗ trán than thở, đây đã là lần thứ mấy trong năm ngày qua rồi hả?

Năm ngày trước cô về trễ, khiến cho tiểu thiếu gia nhà họ Thiệu, ngày hôm sau tỉnh dậy phát ra tính khí cáu kỉnh thật dữ tợn, may là có Thiệu Tư Hữu kịp thời giải vây, lỗ tai cô mới được giải thoát, nhưng từ đấy về sau, mỗi lần Thiệu Mục Ân tới phòng cô, đều sẽ trình diễn một màn như vừa rồi, nhìn cánh cửa phòng vẫn còn lắc lư do dư âm để lại, còn tiếp tục như thế nữa, không sớm thì muộn cánh cửa này cũng hỏng thôi.

"Niên Nhạc Nhạc, dưới tầng có người tìm." Ngoài cửa, Thiệu Mục Ân bày ra khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, nói.

"Ừm." Diệp Cẩn Niên đóng máy tính lại, ra khỏi bàn đọc sách, trưng ra bộ mặt tươi cười đi về phía Thiệu Mục Ân, "Cám ơn Mục Ân."

Vừa nói, vừa đưa tay định nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào của Thiệu Mục Ân, kết quả không đợi cô kịp chạm vào, một tiểu thiếu gia liền hừ lạnh một tiếng, hết sức rắm thối xoay người rời đi.

Diệp Cẩn Niên ngượng ngùng thu tay lại, nhìn theo bóng lưng Thiệu Mục Ân có chút không giải thích được. Đứa bé này vẫn còn chưa hết giận? Chung quy là, sẽ không phải Thiệu Tư Hữu ngăn cản không cho nó phát giận, khiến thằng bé phải kìm nén đó chứ?

Lắc đầu một cái, Diệp Cẩn Niên đi thẳng đến chỗ cầu thang, nhìn xuống phía dưới.

Ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách là một mỹ nhân mặc bộ vest trắng, chiết kính râm thật lớn che mất một nửa khuôn mặt, nhìn thấy bóng dáng Diệp Cẩn Niên, đôi môi đỏ hồng lập tức cong thành một hình cung quyến rũ, ngước đầu về phía Diệp Cẩn Niên chào hỏi:

"Hi, Nhạc Nhạc."

Hả? Đây là ai vậy?

"Quái lạ, loại báo kinh tế tài chính này, em xem làm gì cho mệt." Mỹ nhân trong bộ vest đi vòng quanh căn phòng của Diệp Cẩn Niên hai vòng, đầu tiên là tấm tắc lấy làm lạ đối với chiều cao của căn phòng, sau đó nhìn thấy tập báo chất đống trên bàn liền nảy sinh hứng thú, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.

Diệp Cẩn Niên nhíu nhíu mày, đó là cô bảo chú Vu đặc biệt mang vào, Nam Cung Minh Húc đã tuyên bố sẽ từ bỏ việc đại diện cho Diệp Thị, đồng nghĩa với việc tập đoàn Nam Cung sẽ phủi sạch quan hệ với Diệp Thị, điều này sẽ khiến cho những thế lực đã từng mơ ước có được Diệp Thị, nhưng lại không dám động thủ vì e ngại tập đoàn Nam Cung sẽ vì vậy mà rục rịch ngóc dậy, cô tin vào năng lực của cha và chị gái, nhưng có trách nhiệm với nhà họ Diệp, không phải chỉ có hai người bọn họ.

Chẳng qua, Ân Dao kinh ngạc là điều rất bình thường, ở trong mắt người khác, Niên Nhạc Nhạc chỉ mới mười mấy tuổi, loại báo kinh tế tài chính buồn tẻ này, đích thực không nên là sự hứng thú của cô.

"Chị đây là muốn đề phòng bị chụp ảnh sao?" Thu dọn lại đồ trên bàn, Diệp Cẩn Niên quan sát Ân mỹ nhân hỏi.

Đây là lý giải duy nhất Diệp Cẩn Niên có thể nghĩ ra, thiên kim thị trưởng đi ra ngoài, lại cũng phải ngụy trang đầy đủ giống như ngôi sao, nếu không phải là trí nhớ của cô khá tốt, thật đúng là sẽ không thể nhận ra người được bao bọc kín mít trước mắt này, là vị thần thánh tuyệt đẹp nơi nào.

"Đề phòng bọn họ thì sao, bản tiểu thư thiên sinh lệ chất (bẩm sinh xinh đẹp), còn sợ bị chụp?" Mỹ nhân nhà họ Ân nhõng nhẽo cong đôi môi đỏ mọng lên, hậm hực gỡ chiếc kính trên mặt xuống, không vui nhìn Diệp Cẩn Niên, “Chị là tốt bụng đến thăm em, em cũng không biết gần đây chị bận rộn như thế nào đâu.”

“Đứng là không biết.” Diệp Cẩn Niên thành thật gật đầu, kể từ sau đêm hôm đó, Ân Dao trở thành khách quen của nhà họ Thiệu, một ngày ba bốn lần, đúng là rất bận rộn.

Mấy ngày qua đã quen với thói ‘ngay thẳng’ của Diệp Cẩn Niên, Ân Dao cũng không để ý lắm, cô vén mái tóc xoăn nhuộm màu nâu, túm trong tay tờ báo duy nhất không bị Diệp Cẩn Niên dọn đi, đĩnh đạc nằm xoài xuống giường, xem có chút hào hứng.

“Oh? Khu mua sắm Tân Áo sẽ được tu sửa lại?” Lật người, Ân Dao giơ thật cao tờ báo trong tay lên, chỉ vào một bài báo trong đó nói với Diệp Cẩn Niên.

“Ừ.” Diệp Cẩn Niên đáp lại, cô cũng nhìn thấy tin tức này rồi, khu mau sắm Tân Áo nằm trên đoạn đường sầm uất trong nội thành, cái này là hạng mục công trình hoàn thành đầu tiên khi cô nhận việc kinh doanh của nhà Nam Cung.

“Chỉ chớp mắt thôi đã được năm năm rồi, hồi đó thiếu chút nữa chị đã cho là cái công trình này đi được nửa đường thì sẽ bị chết non, thế nên mới nói, người phụ nữ tên Diệp Cẩn Niên đó, đúng thật là có chút mánh khóe.” Ân Dao lăn qua lăn lại hai vòng trên giường, khoan khoái duỗi lưng một cái, “Nhưng đáng tiếc, lại là một người phụ nữ ngốc.”

“Chị biết chị ấy?” Bị người ta chỉ đích danh, nói thành kẻ ngốc, tuyệt đối chẳng phải là chuyện vui vẻ gì, mặc dù Diệp Cẩn Niên cũng biết, lúc trước đúng là mình có chút. . . Nhưng bị người ta nói trắng ra như vậy, vẫn là lần đầu tiên, một năm đó cô tiếp nhận nhà Nam Cung, thị trưởng Cao đương nhậm chức, nhưng Diệp Cẩn Niên nhớ rõ, mình và Ân Dao cũng không có cái giao tập gì, thậm chí, cô còn không biết Thị trưởng Cao lại có một người con gái lớn như vậy.

“Đương nhiên biết nha, chuyện của cô ấy chị đều biết, còn không phải là vì Tư. . .” Ân Dao đắc ý lắc lắc ngón tay, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, đột ngột im bặt, từ trên giường bật dậy, ánh mắt chợt léo sáng. “cái này thì có gì mà kỳ quái chứ, ở thành phố Kì Lâm, có chuyện gì mà Ân Dao chị không biết đây?”

“Vậy sao.” Diệp Cẩn Niên mơ hồ đáp lại một câu, rõ ràng Ân Dao có chuyện gì giấu diếm, chỉ có điều, cô cũng lười phải tra hỏi, lúc trước Diệp Cẩn Niên cũng vì sự tùy hứng của tuổi trẻ mà phải trả giá không nhỏ, sau khi trọng sinh, Diệp Cẩn Niên cũng không cần phải quay lại truy cứu những cái đần độn, ngốc nghếch đã qua.

“Những bài báo này, trong mười câu có đến tám câu là giả, chị khuyên em không nên xem.” Dúi tờ báo trong tay vào lòng Diệp Cẩn Niên, Ân Dao đem kính râm cài nhẹ lên mặt Diệp Cẩn Niên: “Nếu em muốn biết những cái này, chị dẫn em đến một nơi.”

Diệp Cẩn Niên ánh mắt nghi hoặc, nhìn xuyên qua tròng kính về phía Ân Dao, cười nói: “Vậy chị không ở đây chờ Lâm Thụy nữa ạ?”

Ân Dao ngày ngày đến, làm cho những người đứng ngoài rất dễ nhìn ra mục đích của cô, nhưng chỉ có điều, không biết tại sao, cô cứ cảm thấy giữa Ân mỹ nhân và Lâm Thụy có chút gì là lạ.

Nghe thấy Diệp Cẩn Niên trêu chọc, nụ cười trên mặt Ân Dao cứng đờ rõ rệt, trong mắt xẹt qua tia đau thương nhàn nhạt, ngay sau đó liền kéo tay Diệp Cẩn Niên: “Thôi, gặp cũng như không.”

Cái nhận được cũng đều là vết thương, Diệp Cẩn Niên biết nghe lời phải, bị An Dao kéo đi, quan tâm mà chọn cách im lặng, một chữ tình đã làm tổn thương bao nhiêu người, chính bản thân đã là một người từng trải nên cô rõ ràng nhất, mặc dù Ân Dao và cô tiếp xúc chưa được bao lâu, nhưng hai người lại hòa hợp giống như bạn thân đã qua lại, biết nhau rất nhiều năm rồi, vì vậy, Diệp Cẩn Niên thật lòng hi vọng Ân Dao sẽ không bị tổn thương.

Nhưng xem bộ dạng của Lâm Thụy đêm đó, cũng không cam lòng để cho Ân Dao bị thương đi.

Nhớ tới đêm đó, trong đầu Diệp Cẩn Niên đột nhiên hiện lên một khuông mạt hài hòa, dịu dàng, cứ ôm chặt như vậy, sợ bị bỏ lõ, hoàn toàn bị mất hết phong độ trước sau như một của anh. . . hình như từ sau đêm đó, Thiệu Tư Hữu dường như càng ngày càng bận, Diệp Cẩn Niên hung hăng lắc đầu, nhất định tối qua ngủ không ngon, đang yên lành nhớ tới anh làm gì chứ.

Đeo cái kính râm to đùng của Ân Dao, Diệp Cẩn Niên đi theo Ân Dao ra khỏi biệt thự, mới đi đến bên cạnh chiếc xe, đột nhiên một giọng nói mềm mỏng vang lên bên tai:

“Nhạc Nhạc, hai người đi ra ngoài sao?”

Diệp Cẩn Niên nhéo nhéo lông mày, giương mắt nhìn lên, cách đó không xa, một bóng dáng xanh nhạt, thướt tha, mảnh khảnh đang đứng, mái tóc dài trùm kín vai khẽ bay trong gió, bên môi là nụ cười dịu dàng, yếu ớt, rõ ràng mê hoặc.