Con Dâu Trời Phú

Chương 1317






“Thì sao chứ?” Nghiêm Phóng buông tay, tươi cười rạng rỡ, “Thời gia có thể tránh được một kiếp không có nghĩa là Triệu gia, Tiền gia, Tôn gia hoặc gia tộc khác có thể toàn thân mà lui.
Đường còn rất dài,1tội gì phải sốt ruột?” Tống Tử Văn hơi híp mắt: “Cậu hẳn nên biết sự chênh lệch giữa Nghiêm gia và Tổng gia, lấy trứng chọi đá, đáng giá không?”
“Nghiêm gia thì có liên quan quái gì tới tôi?” Nghiêm Phóng8nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, “Tôi không phải anh, không phải kế thừa ngai vàng gì đó, lúc vui lên có thể giúp đỡ, ví dụ như lần thiếu hụt quỹ từ thiện này, có phải rất2thú vị không? Đương nhiên, lúc tôi không vui thì cũng có thể lập tức chạy lấy người, thế nên, Nghiêm gia là trứng hay là đá thì với tôi chẳng có gì khác nhau hết.” “Đồ điên!”
“Ha ha… Tôi thích cách4đánh giá này.”
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?” Tống Tử Văn thấp giọng quát.

“Nếu có thể, tôi chỉ muốn…” Ánh mắt Nghiêm Phóng đột nhiên trở nên độc ác, “Pằng! Một phát bắn chết anh!”
Tống Tử Văn không động đậy, đôi mắt vừa đen vừa sâu.

“Đáng tiếc, giết người phải đền mạng.” Nghiêm Phóng thu tay lại, đặt súng xuống, “Tôi còn chưa kết hôn sinh con với A Dao, sao có thể ném mạng của mình được chứ?”
Cả người Tống Tử Văn chấn động: “Cậu làm những chuyện này là vì Nhiễm Dao sao?”
Không phải anh ta không nghĩ tới khả năng này, dù sao, chuyện “ngoại tình” nửa năm trước bị nhiễm Dao bắt gặp đúng lúc chính là kiệt tác của tên này.
Thực ra, trước đó Tống Tử Văn đã phát hiện ra rồi, phương án đấu thầu xây dựng thành phố bị tiết lộ ra ngoài nhiều lần, bên trên truy cứu trách nhiệm, một mình anh ta phải đứng ra gánh hết áp lực.

Rất rõ ràng là có người muốn đối phó anh! Trải qua điều tra, rất nhanh đã phát hiện ra có nội gian trong đội ngũ thân tín của mình, việc cấp bách là phải bắt được kẻ đó.
Thế nên, anh ta và Thái Dũng tự biên tự diễn một vở kịch.

Từ kế hoạch đến bố cục đều tinh tế và kín đáo, không hề lộ ra bất kỳ sơ hở gì, nhưng tính toán ngàn lần vạn lần lại không tính ra được Nhiễm Dao sẽ xuất hiện ở đó, còn tận mắt nhìn thấy anh ta ôm cô gái khác, đã ôm còn hôn.
Nhưng tên đã lên cung, chỉ còn cách thành công một bước không xa, sao có thể trơ mắt nhìn tòa cao ốc sụp xuống, thất bại trong gang tấc được chứ?
Thế nên, Tống Tử Văn phải căng da đầu diễn cho xong.

Cũng hoàn toàn làm tổn thương tới trái tim Nhiễm Dao.
Khi đó, anh cũng không ngờ Nhiễm Dao sẽ quyết tuyệt như thế, nói chia tay là chia tay.
Trước kia, không phải hai người chưa bao giờ cãi cọ, nhưng lại làm lành rất nhanh, bởi vì cô là một người rất dễ dỗ dành.

Một bó hoa hồng, một hộp pudding, tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn là có thể lập tức làm cô nguôi giận, mềm mại tới mức chẳng khác nào một chiếc kẹo bông ngọt ngào.
Nhưng lần đó lại không thể được.

Ngay ngày hôm sau, cô đưa ra lời đề nghị chia tay, Tống Tử Văn không đồng ý, chạy trối chết.
Ngày thứ ba, cô tới văn phòng thị chính tìm anh.

Bên nhau bốn năm, trừ phi có chuyện quan trọng, nếu không có rất ít khi chủ động tới nơi anh ta làm việc, đó là một trong những lần hiếm hoi cô tìm tới cửa, cũng là lần cuối cùng.
“A Văn, chúng ta chia tay đi.”
Anh đáp, “Được.”
Anh bắt được nội gian, đồng thời cũng phát hiện ra Nghiêm gia ở sau lưng.


Tổng Tử Văn không biết mình còn phải diễn bao nhiêu vở kịch nữa, cũng không biết sẽ còn phải làm tổn thương tới Nhiễm Dao bao nhiêu lần, thế nên, anh quyết định buông tay.

Sau đó, anh tự hỏi mình vô số lần, đồng ý chia tay với Nhiễm Dao dễ dàng như thế rốt cuộc là vì muốn bảo vệ Nhiễm Dao hay là muốn ôm tâm lý may mắn, coi cô là một cô gái ngốc nghếch dễ dỗ dành và lừa gạt? Dù sao chia tay rồi thì vẫn có thể theo đuổi lại được, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng chờ anh xử lý xong việc của Nghiêm gia, ép đối phương phải đẩy Nghiêm Phóng ra nước ngoài, lúc quay đầu lại tìm kiếm thân ảnh của người nào đó thì chờ đợi anh lại là một mảnh hoang vu.

Cô đã rời đi, không đứng tại chỗ chờ nữa mà dần dần thoát ly khỏi thế giới của anh, đồng thời mang đi mọi phồn hoa như gấm, để lại cho anh vô vàn cô đơn và tịch mịch.