Con Dâu Trời Phú

Chương 29






Lục Nhị ôm một bụng bực tức nên không quan tâm tới thang đi lên hay đi xuống, thế là cuối cùng thang đưa anh xuống tận bãi đỗ xe dưới hầm.


Ngẩng đầu nhìn, toàn xe là xe, kín mít làm cho anh càng thấy ngột ngạt thêm.


Duỗi tay, cởi hai chiếc cúc áo trêи cùng, thêm một cái cúc vốn chưa đóng từ đầu nên cơ ngực rắn chắc lập tức lộ ra, nước da màu đồng cổ khỏe mạnh.


Lấy thuốc, bật lửa, khói thuốc vấn vít.


Gương mặt tuấn tú ẩn trong sương, không nhìn rõ vui hay giận, chỉ có thể thấy mơ hồ hàng lông mày đang nhíu chặt.


Rít mạnh hai hơi, ánh mắt không tự chủ được lại liếc về phía thang máy, một phút trôi qua…
Hai phút…
Năm phút…
Đột nhiên, một tiếng loảng xoảng lớn vang lên.


Người đàn ông đá đổ thùng rác, vẫn chưa hết giận, lại tiến lên đạp thêm hai cái, nghiến răng nghiến lợi—
“Chó con! Đáng đời!”
Trước mắt lại hiện lên gương mặt vô lại kia của Đàm Hi, anh đúng là bị lừa đá nên mới chủ động đi trêu chọc cái tai họa này!
Nói anh xen vào việc người khác ư?
Lắm miệng?

Hừ…
Lục Nhị sống non nửa đời người rồi, có tới chỗ nào mà thiếu người tâng bốc đâu cơ chứ? Lần đầu tiên bị con gái ghét bỏ, lại còn là một đứa con gái ngực 32B, như màn hình phẳng…
Một quyền nện lên mui xe, càng nghĩ càng giận.


Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang.


“Chị ạ!” Vừa mở miệng đã lập tức che giấu cảm xúc chân thật, chỉ còn lại đạm mạc và xa cách.


“A Chinh, đón được người chưa thế?”
“Rồi!”
“Khi nào về tới đây?”
“Không về được.”
Bên kia ngạc nhiên: “Vậy vợ của Thiên Lâm…”
“Ngày kia tổ chức tiệc mừng em sẽ đưa cô ấy tới.”
“Chuyện này… sợ là không tiện lắm nhỉ?”
“Em không nghĩ Thiên Lâm có thể khống chế được tính tình của nó, nếu trước khi bữa tiệc xảy ra, Đàm Hi lại bị thương thì thanh danh của Tần Thị còn cứu vãn thế nào được nữa?”
“Vậy tạm thời đừng đưa nó về nhà, đỡ chọc vào Thiên Lâm, lỡ như nó lại nổi giận thì chẳng ai khuyên được.”
“Vâng.”
“A Chinh, làm phiền em.”
“Em chỉ không muốn lợi ích của Lục Thị bị hao tổn, dù sao, trước mắt thì hai nhà vẫn có quan hệ hợp tác với nhau.”
“Ừ đúng rồi… Chị không làm phiền em nữa.” Giọng ngượng ngùng, có hơi xấu hổ.


“Vâng.”
Kết thúc trò chuyện, Tần Tấn Huy tức giận giơ tay hất đồ, ấm trà tinh xảo rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.


Lục Thảo ôm ngực lùi về sau nửa bước, cố gắng bình tĩnh.


“Ông xã, ông đừng nóng giận nữa, A Chinh nó…”
“Đừng có nhắc tới thằng em trai không coi ai ra gì của bà trước mặt tôi!”
“Nó cũng là có lòng tốt, suy nghĩ cho Tần gia thôi mà…”
“Lòng tốt à?” Vẻ mặt càng thêm tức tối, “Nó là sợ thanh danh của Tần gia bị hủy thì sẽ ảnh hưởng tới Lục Thị thì có! Há miệng ngậm miệng cũng chỉ biết nói tới lợi ích, hoàn toàn không nể nang thân tình một chút nào!”
Lục Thảo cũng tức tối trong lòng, bà ta thừa nhận bà ta đối xử tốt với Lục Chinh là có mục đích, nhưng dù sao đó cũng là người nhà mẹ đẻ của bà ta.


Tần Tấn Huy nói như vậy, dù là mắng Lục Chinh nhưng vẫn là kéo cả Lục gia vào, với bà ta mà nói, cũng chẳng khác nào vả thẳng vào mặt bà ta vậy.


“Nếu A Chinh không nể thân tình thì sẽ giao cái hạng mục lớn như nguồn năng lượng mới đá phiến dầu kia cho Tần gia sao?”
“Bà còn dám nhắc tới đá phiến dầu với tôi nữa à?! Lục Chinh chính là con sói hoang, ăn thịt không nhả xương! Đúng vậy, nó giao hạng mục nguồn năng lượng mới cho Tần Thị, nhưng cũng chụp cái mũ làm ô nhiễm môi trường, phá hỏng hệ sinh thái lên đầu Tần gia chúng ta! Bà ra ngoài mà nghe xem người bên ngoài nói tôi thế nào đi? Làm giàu không lương tâm, lòng lang dạ sói… Truyền thông báo chí viết bậy viết bạ thì cũng thôi đi, còn cả một đám người chó má bảo vệ môi trường gì đó cũng dẫm một chân vào, cả ngày đứng ở trước cả công ty làm ồn ra oai, đuổi cũng chẳng đuổi nổi!”
“Nghiêm trọng thế sao?” Lục Thảo nhíu mày: “Có cần tôi về Tần gia tìm ông nội nói chuyện không?”
Một khi đã liên quan tới lợi ích, từ trước tới nay Lục Thảo đều rất rõ ràng lập trường của mình, Tần gia mới là cội nguồn của bà ta.



Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi.


Còn về Lục gia, sớm muộn gì cũng thuộc về Lục Chinh, chẳng có liên quan mấy tới bà ta cả.


Sắc mặt Tần Tấn Huy hơi dịu xuống: “Tạm thời không cần.”
“Vậy ông đã nghĩ ra cách nào ứng phó chưa?”
“Lục Chinh muốn trút bỏ nguy cơ này, kéo Tần Thị xuống nước, thế thì tôi càng không làm! Nó nhổ ra thế nào thì tôi sẽ bắt nó nuốt vào như thế!”
Lục Thảo nheo mắt.


Cánh môi mấp máy, rốt cuộc chẳng thể nói ra cái gì, thở dài từ bỏ…
“Mẹ, con đi ra ngoài một lát đây ạ!” Tần Thiên Mỹ đi từ trêи lầu xuống, mặc một chiếc váy dài màu đen, dáng vẻ yểu điệu.


“Trời sắp tối rồi còn đi đâu chứ?”
“Có một bữa tiệc, anh Hai cũng đi cùng con mà.”
“Ừ, nhớ về sớm đấy.”
“Vâng ạ! Ba về nhà rồi ạ,“ sấn tới, kề mặt hôn một cái, “Đừng có nhớ con đấy nha ~”
Tần Tấn Huy lập tức chuyển giận thành vui, “Cái con bé này!”
Cả một miệng chiều chuộng.


“Ba với mẹ đi ngủ sớm đi nhé, con đi đây ạ!”
“Đừng quên dẫn cả anh Hai con về nhà đấy.”
“Vâng!” Đột nhiên, bước chân hơi dừng lại, “Ngày kia tổ chức tiệc rồi, họ Đàm kia về chưa ạ?”
Sắc mặt Lục Thảo trầm xuống.


Tần Tấn Huy hừ lạnh.



“Well,“ Hai tay xòe ra, nhún vai, “Xem ra nó vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn, để mai bảo anh Hai tới bệnh viện đón, phải dạy dỗ đến khi phục tùng mới được, miễn cho cả Tần gia cũng bị nó làm mất mặt theo…”
“Không cần, chuyện này mẹ đã bảo A Chinh làm rồi, tạm thời đừng nói với Thiên Lâm, mẹ sợ nó lại ra tay với Đàm Hi.”
“OK, con hiểu rồi.”

Trong cửa hàng đồ lót, tại quầy có đặt ba cái túi lớn.


“32 cái áօ ɭót, đơn giá 3650, tổng cộng 116800 tệ, đã quẹt thẻ trả, đây là thẻ tín dụng của cô, mời cầm lấy.

Hoan nghênh cô lần sau lại tới.”
Xách túi, chạy lấy người.


Đi qua trước mặt ả phụ nữ, bước chân dừng lại: “Bà chị, toàn bộ cúp D đều ở chỗ tôi, có muốn tôi tặng bà chị một cái không?”
Không đợi ả trả lời, Đàm Hi đã xoay người, nghênh ngang rời đi.


Ra khỏi cửa hàng, quẹo vào góc hành lang, cúi người, đôi tay chống lên đầu gối, rốt cuộc cũng không nhịn được—
“Ha ha ha… Cười chết bà đây rồi!”
Nhớ tới gương mặt của ả đó lúc vừa rối thối chẳng khác nào hố phân, cô nàng nào đó sướиɠ từ thể xác tới tinh thần.


Đột nhiên, một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt, thuận thế nhìn lên…