Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 57: Người phía sau




Phó Vũ Quân cuối cùng, vẫn bắt được Phó Thương Quân, bọn lính lập tức mất đi chủ tướng, dưới quân tâm tán loạn, phần lớn lựa chọn đầu hàng.

Trò khôi hài này cũng chậm rãi kéo xuống màn che.

Gió lửa khói thuốc qua đi, trước hoàng cung Thiệu quốc, diện mạo hủy hoại.

Khắp nơi trải rộng xác chết, khiến người nhìn thấy mà ghê người.

Dân chúng trong kinh đô sớm đã rời đi, nơi này tựa như một tòa thành trống, nhà cửa trong thành cũng bởi vì chiến tranh mà đổ nát, hiu quạnh ảm đạm.

Lúc này đây, Phó Vũ Quân xông vào hiểm cảnh, tuy rằng dựa vào một thân tuyệt thế võ công của bản thân mà bắt được Phó Thương Quân, cũng khiến đông đảo sĩ binh đầu hàng, chiến sự thắng lợi, nhưng mà, có được một tòa thành trì như vậy, một loại kết quả như vậy, sao có thể thắng lợi trong vui sướng được chứ.

Lăng Tiêu rũ mắt nhìn đống thi thể khiến người sợ hãi, cẩn thận xuyên qua, nâng cái bọc nhỏ, đi tới trước mặt Phó Vũ Quân.

Phó Vũ Quân trên người nơi nơi đều là vết thương, bao tầng tầng băng gạc đều thấm ra vết máu, nhưng hắn lại như một chút cũng không thấy đau, nhìn tòa vương thành này, vẻ mặt tâm sự, khóe môi sụp xuống cùng với mày nhăn lại khiến hắn thoạt nhìn rất là ưu sầu.

Lăng Tiêu khẽ thở dài, vươn tay tựa như cổ vũ mà vỗ nhẹ bả vai Phó Vũ Quân.

Phó Vũ Quân đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu lúc này trên mặt dính đầy bụi trần, tóc tán loạn, quần áo bị cắt qua nhiều chỗ, có vẻ rất là chật vật, nhưng ánh mắt y trong suốt, ánh mắt linh động, liếc mắt một cái liền tiến vào đáy lòng Phó Vũ Quân, khiến trong lòng Phó Vũ Quân mềm nhũn, bụi bậm trong lòng liền được xua tan đi rất nhiều.

Lăng Tiêu đưa cái bọc trong tay qua nói: “Thứ này, bất luận kẻ nào cũng không tốt hơn là tự mình bảo quản.”

Phó Vũ Quân nhìn đồ vật trong tay, cũng không cự tuyệt Lăng Tiêu trả lại, thu đồ lại vào trong cổ tay áo rộng lớn.

Lăng Tiêu thấy hắn cất kỹ, mới thở ra một hơi thật mạnh.

Phó Vũ Quân thấy vậy, nhẹ nhàng kéo khóe môi, vươn tay giữ chặt Lăng Tiêu nói: “Lần này mà không có ngươi, sẽ không có Phó Vũ Quân.”

Phó Vũ Quân nói đến chân thành, trên mặt tràn đầy cảm kích.

Lăng Tiêu bị hắn kéo vốn muốn phản kháng, thấy vậy, yên tĩnh trở lại.

Y chậm rãi hít vào một hơi, lắc đầu nói: “Ngươi cũng đã giúp ta qua, ta chỉ là không muốn hảo huynh đệ xảy ra chuyện.”

“Huynh đệ?” Phó Vũ Quân nhướng mày nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu rất khẳng định mà gật đầu, bộ dáng kia tựa hồ đang nói cho Phó Vũ Quân, bọn họ là huynh đệ thân thiết nhất trên thế giới, trừ đây ra, không có gì khác.

Phó Vũ Quân thấy vậy, cười khẽ một tiếng, thu tay gác ở phía sau, trêu ghẹo: “Ngươi cũng biết, ở Thiệu quốc nặng huyết thống, vợ chồng cũng có thể nói thành huynh đệ.”

“!” Lăng Tiêu kinh ngạc trừng mắt, dáng vẻ ngây thơ, rất chọc niềm vui, không khỏi làm Phó Vũ Quân tâm tình tốt hơn.

Hắn trêu đùa: “Ta rất vui, ngươi rốt cục thừa nhận là vợ chồng với ta.”

“…” Lăng Tiêu nhíu mày muốn phản bác, nhưng thấy Phó Vũ Quân vẻ mặt trêu đùa, dĩ nhiên khôi phục thành thần thái ngày xưa, Lăng Tiêu đột nhiên không đành lòng nói chuyện làm hắn thương tâm, không đành lòng khiến mặt hắn lộ vẻ sầu bi…

Quỷ phủ thần kém, Lăng Tiêu nhấp nhấp môi, cũng liền nhẫn nại.

Lăng Tiêu trong lòng nghĩ gì, Phó Vũ Quân tự nhiên từ biểu tình trên mặt y nhìn thấy rõ ràng, hắn cảm động Lăng Tiêu cố kỵ tâm tình của hắn, cũng cảm kích người này cứu hắn trong nguy nan.

Hắn yên lặng nắm chặt tay gác ở sau lưng, im lặng rũ mắt.

Người này bận tâm tâm tình của mình như thế, mình sao có thể ép y làm chuyện y không muốn chứ.

Phó Vũ Quân mím môi, lặng yên làm một quyết định dưới đáy lòng, hắn buông lỏng tay nắm chặt, lướt qua Lăng Tiêu nói: “Ngươi nếu thật sự không muốn gả cho ta, vậy ta chờ đến lúc ngươi thật lòng đáp ứng ta.”

Hắn nói xong, đi đến phía trước, đi rất nhanh, tựa hồ sợ mình sẽ hối hận, từ đầu đến cuối không liếc nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu kinh ngạc, không nghĩ tới Phó Vũ Quân sẽ dễ dàng buông tay như thế, không khỏi có chút vui vẻ.

Y xoay người chạy chậm đuổi kịp Phó Vũ Quân, có chút đắc ý vênh váo nói: “Ngươi nói thật? Vậy ta nói với ngươi, ngươi không cần chờ, sớm chút cưới vợ sinh con, khai chi tán diệp cho hoàng thất Thiệu quốc của ngươi đi, ta không có khả năng quay đầu nữa…”

Lăng Tiêu nói chưa xong, thì Phó Vũ Quân quay đầu lại tức giận, khiến Lăng Tiêu không dám nói thêm nữa.

Lăng Tiêu cười gượng nhìn Phó Vũ Quân vẻ mặt tối đen, hơi lui về phía sau hai bước, duy trì một khoảng cách an toàn.

Phó Vũ Quân mắt nhìn, cười lạnh hai tiếng: “Đã vậy còn quá sợ, vì sao còn muốn nói những lời kia?”

“… Đây không phải là bảo ngươi đừng đợi à…” Lăng Tiêu có chút thật cẩn thận nói.

Phó Vũ Quân lạnh lùng trào phúng hai tiếng, đánh gãy Lăng Tiêu nói: “Ngươi nếu nói thêm gì nữa, có tin ta coi như lời nói vừa rồi chưa nói qua hay không, hiện tại liền mang ngươi về cung làm hỉ yến?”

“…” Lăng Tiêu nghe vậy ngậm chặt miệng, không nói chuyện nữa, y tuy rằng biết, lúc này Thiệu quốc không có khả năng có sức để làm hỉ yến, nhưng biểu tình Phó Vũ Quân nghiêm túc khiến Lăng Tiêu có điều kiêng kị, y rất lo lắng Phó Vũ Quân sẽ lật lọng.

Phó Vũ Quân mắt nhìn, ngực đau xót, người này cứ như vậy không muốn gả cho mình sao?

Hắn khó chịu dời tầm mắt đi, như dời đi lực chú ý, chậm rãi đến chỗ xe ngựa mà Lăng Tiêu giá tới.

Đồ trên xe ngựa đã được dọn qua, chỉ còn lại có vài ống trúc cô linh linh, bên xe có sĩ binh đang canh.

Đến gần, Phó Vũ Quân mới phát hiện, trên xe còn có một cái túi lớn.

Nghĩ là vật giống ống trúc, Phó Vũ Quân cũng không chú ý bao nhiêu.

Hắn tùy tay cầm lấy một ống trúc, cẩn thận quan sát, cũng không nhìn ra nó đặc biệt.

Lúc này, Lăng Tiêu đã đuổi lại đây, thấy Phó Vũ Quân nghiên cứu ống trúc y chế tạo, không khỏi đắc sắc nói: “Cái này, ngươi khẳng định nhìn không ra chỗ tài tình của nó.”

Lăng Tiêu mặt mày hớn hở, khiến Phó Vũ Quân không phục nhướng mày.

Trên tay hắn dùng nội lực đè, ống trúc “Bốp” một tiếng, vỡ thành hai nửa.

“…” Lăng Tiêu thấy vậy, miệng co rút, xem xét như vậy, thật đúng là đơn giản lại thô bạo.

Phó Vũ Quân cúi đầu nhìn trúc ở lòng bàn tay vỡ thành hai nửa, lúc này mới phát hiện, trong ống trúc còn có một ống trúc, mà kíp nổ bên ngoài là nối với ống trúc bên trong.

Quanh ống trúc còn nguyên rơi xuống một ít bột phấn màu trắng, Phó Vũ Quân dùng ngón tay cái, quét bột phấn, đặt ở dưới mũi khẽ ngửi, nhíu mày nhìn về phía Lăng Tiêu hỏi: “Mê dược?”

Lăng Tiêu ngửa đầu, dùng lỗ mũi đối với Phó Vũ Quân, hừ hừ hai tiếng, xem như trả lời vấn đề của Phó Vũ Quân.

Phó Vũ Quân nhướng mày, cầm lấy ống trúc nhỏ còn nguyên kia nhìn nhìn, cũng muốn ra sức phá nó, Lăng Tiêu mắt nhìn, kinh hoảng ngăn cản: “Đừng đừng đừng, bột phấn bên còn nguy hiểm hơn mê dược nhiều, ngươi dùng sức lỡ như lực độ không đúng, va chạm kịch liệt, sinh ra lửa, đốt thì sao.”

Nói xong, Lăng Tiêu cẩn thận cầm ống trúc nhỏ kia qua, mắt liếc nhìn Phó Vũ Quân nói: “Ngươi muốn biết cái gì, ta cho ngươi biết.”

“Bên trong…” Phó Vũ Quân mở miệng.

Lăng Tiêu xen lời hắn: “Phối phương ta đã giao cho Tiếu Phong, phương pháp chế tạo cũng ở trên, ngươi đi tìm hắn lấy đi.”

Lăng Tiêu mới vừa nói xong, Tiếu Phong bên kia liền nâng một tờ giấy cung kính đưa cho Phó Vũ Quân, Phó Vũ Quân nhướng mày: “Ngươi cứ cho ta như vậy?”

Thứ này đặt ở bất kì một quốc gia nào đều có thể khiến Lăng Tiêu được trọng dụng, hắn tùy tiện liền giao cho mình như vậy?

Lăng Tiêu tự nhiên biết suy nghĩ của Phó Vũ Quân, thế giới này, hỏa dược là lần đầu tiên thấy, mới có vẻ trân quý như vậy, nói thật, bản thân y cũng rất may mắn, chế tạo được hỏa dược.

Ngoại trừ liên quan đến tri thức của mình, còn có vận may đời trước của y.

Nếu vận may trở lại, trong đầu y còn có rất nhiều vũ khí hiện đại có lẽ cũng có thể nếm thử xem, nghĩ vậy, Lăng Tiêu trong mắt sáng rực, hỏa dược ống trúc y chế tạo so sánh với rất nhiều vũ khí trong đầu, chỉ là lực sát thương nhỏ nhất, đơn giản nhất mà thôi.

Mà cái này, giao cho Phó Vũ Quân cũng là y đã sớm nghĩ tới, y chế tạo thứ này, muốn giấu rõ ràng là không được, thay vì chờ Phó Vũ Quân mở miệng, chi bằng, mình thành thành thật thật giao ra, còn có thể miễn làm xấu đi tình huynh đệ.

Mà Phó Vũ Quân, qua quan sát lâu như vậy, Lăng Tiêu cũng biết được, người này cũng không hiếu chiến.

Hơn nữa, Thiệu quốc như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có biện pháp đi xâm chiếm quốc gia khác, giao cho Phó Vũ Quân, vừa có thể giúp hắn bảo vệ nước, cũng sẽ không khiến hỏa dược trở thành vũ khí có lợi để xâm chiếm nước khác.

Đã là lựa chọn tốt nhất.

Lăng Tiêu suy xét nhiều như vậy, Phó Vũ Quân cũng không biết tâm tư thâm trầm của Lăng Tiêu, chỉ nghĩ Lăng Tiêu suy nghĩ cho hắn, suy nghĩ cho Thiệu quốc đổ nát, không khỏi cảm động một trận, yêu thích Lăng Tiêu lại thêm vài phần.

“Ta sẽ không cô phụ ngươi.” Phó Vũ Quân như lầm bầm lầu bầu, nhỏ giọng mà kiên định nói.

Lăng Tiêu có chút không nghe rõ, không khỏi để sát vào Phó Vũ Quân một ít, nghi hoặc nhìn hắn hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ.”

Phó Vũ Quân hoàn hồn, nhìn Lăng Tiêu gần trong gang tấc, trên mặt nóng lên, cũng khó có thể lại mở miệng, hắn nói sang chuyện khác: “Hoàng huynh sẽ như vậy, kỳ thật ta vẫn cảm thấy là có người ở sau lưng giở trò quỷ.”

Lăng Tiêu nghe vậy sửng sốt, trong đầu hiện lên hoàng đế Mục quốc, không khỏi gãi gãi đầu, tựa vào xe ngựa bên cạnh nói: “Người ngươi nghĩ, đại khái giống ta.”

“Ngươi cũng…” Phó Vũ Quân kinh ngạc nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu như nghĩ đến điều gì, leo lên xe ngựa nói: “Ở đây ngược lại là có người có thể hỏi rõ.”

Nói xong, y mở bao tải trên xe ngựa ra, Phó Vũ Quân lúc này mới phát hiện, bên trong căn bản không phải ống trúc, mà là một nữ nhân yểu điệu.

Nàng một thân trang phục, khuôn mặt diễm lệ, hai tay hai chân bị cột chặt, người nọ là người hắn biết, Hồng Diệp trốn khỏi tay hắn…

Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, Hồng Diệp không quen híp mắt, liền nhìn thấy Phó Vũ Quân cùng Lăng Tiêu trước mặt.

Hồng Diệp mắt trầm trầm, hai người này gặp mặt?

Lăng Tiêu đây là thành công quấy nhiễu kế hoạch của chủ tử?

Vậy chủ tử đâu?

Nàng tìm kiếm chung quanh một lần, cũng không có người nàng chờ mong, Hồng Diệp mê mang một trận.

Chẳng lẽ kế hoạch của chủ tử đã thất bại?

Không có khả năng, chủ tử không có khả năng sẽ thất bại.

Trong trí nhớ, chủ tử chưa từng có thất bại quá…

Hồng Diệp nhếch môi, lúc này, Lăng Tiêu để sát vào nàng, lấy cái bịt lỗ tai nhét vào lỗ tai nàng xuống, Hồng Diệp mới nghe thấy, chung quanh rất ồn ào, là tiếng kêu rên sau khi bị thương của binh lính.

Chiến tranh đã qua …

Nhưng, cũng không thấy chủ tử?

Xảy ra chuyện gì?

Không giống như Ám Nhai nói cho mình, Ám Nhai nói, chủ tử phái người xúi giục Phó Thương Quân làm phản, Phó Vũ Quân sẽ bị Phó Thương Quân tự tay giết chết, mà Phó Thương Quân đã quy phục Mục quốc, sau này, Thiệu quốc sẽ là nước phụ thuộc của Mục quốc.

Nhưng hôm nay, đây là Phó Vũ Quân thắng a.

Vậy kế hoạch của chủ tử…

“Ngươi nhìn thấy, rất là kinh ngạc? Là có gì không giống như ngươi tưởng tượng sao?” Phó Vũ Quân dẫn đầu mở miệng, ánh mắt nhìn Hồng Diệp kiếm lời.

Hồng Diệp thu liễm tâm thần, mím môi cũng không tính đáp lời, nàng có thể dễ dàng chạy trốn, nhưng mà, nàng muốn tìm hiểu thêm.

Hồng Diệp trên mặt lạnh lùng, khiến Phó Vũ Quân cười lạnh: “Ta có ngàn vạn biện pháp khiến ngươi không cách nào duy trì loại bình tĩnh như giờ, ngươi tốt nhất là nói hết cho ta biết…”

“Báo!” Một thanh âm thất kinh đánh gãy lời Phó Vũ Quân.

Ba người đồng thời nhìn về phía người tới, người đến là một tiểu sĩ binh, tiểu sĩ binh sắc mặt trắng bệch, mặt mày mồ hôi, như bị kinh hách, lúc này nhìn Phó Vũ Quân càng là mềm nhũn quỳ gối xuống.

Phát run mà vội vàng nói với Phó Vũ Quân: “Hoàng tử, đại quân Mục quốc đã đến cửa hoàng thành!”

“Cái…” Phó Vũ Quân trừng lớn mắt, lui về phía sau hai bước.

Phó Thương Quân lúc trước vì mưu phản, đã bí mật chiêu binh lính ở biên cảnh trở về, đánh nhau với mình ở hoàng thành, biên cảnh không người trông coi, đây quả thực chính là mở rộng biên giới cho Mục quốc.

Lúc này, đại quân tiếp cận… Đây là ép Thiệu quốc vào đường cùng a!

Hoàng đế Mục quốc canh đúng giờ gian như vậy, quả nhiên, xúi giục hoàng huynh chính là hoàng đế Mục quốc âm hiểm này!

Hắn như là tỉnh ngộ mà cười ngớ ngẩn, tiện đà vừa đau khổ hai mắt nhắm nghiền, phát run hỏi: “Tính ra bao nhiêu binh mã?”

Tiểu sĩ binh cắn răng nói: “Không… Không hề ít hơn đại hoàng tử…”

Phó Vũ Quân nghe vậy trừng mắt, lần thứ hai hỏi: “Bên ta thì sao?”

“Tử thương quá nửa, cho dù tăng thêm đầu hàng … Binh lực cũng không bằng một nửa địch quân…”

“Bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ ở đằng sau, a…” Phó Vũ Quân cười thảm: “Hoàng đế Mục quốc hạ cờ giỏi thật, một kế không thành, lại thêm một kế, muốn chém tận giết tuyệt Thiệu quốc a!”

Hắn nắm tay hung hăng đập vào xe ngựa, như là phát tiết bất mãn.

Hồng Diệp nghe vậy, nhẹ nhàng kéo khóe miệng, nàng nói mà, chủ tử không có khả năng sẽ bại.

Nhưng mà, lúc này đây, thế nhưng khiến chủ tử dùng đến hậu chiêu, quả nhiên, kế hoạch trước là Lăng Tiêu làm hỏng sao?

Người này, vẫn có chút tài năng, có lẽ là bởi vì đây, mới có thể được chủ tử nhìn trúng đi.

Hồng Diệp rũ mắt, Lăng Tiêu thật không đơn giản như mình nghĩ.

Tài năng của y tài ba của y, đều là không ai trên thế gian có thể so sánh …

Cũng là nàng xa không thể thành.

Lăng Tiêu thấy tình thế hiện giờ, cũng nhíu chặt mày, Thiệu quốc thật sự không có khả năng ngăn cản.

Quân mã Mục quốc tinh tráng hơn Thiệu quốc rất nhiều, lại có hoàng đế tự mình đốc chiến, sĩ khí nhất định đại trướng, mà lúc này Thiệu quốc chỉ còn một ít tàn binh…

Thở dài thật mạnh, Lăng Tiêu lo lắng nhìn về phía Phó Vũ Quân.

Hoàng đế Mục quốc quả nhiên là không dễ chọc nhất…

Phó Vũ Quân ở Mục quốc tùy ý ra vào hoàng cung, lại mang về Mạc Khởi đã bị hoàng đế xử tử, rồi giúp mình, hai lần ba lượt đụng vào điểm mấu chốt của hoàng đế, hoàng đế làm sao có thể tha cho hắn.

Mình cũng là hồ đồ, hoàng đế Mục quốc có cừu tất báo, sao có thể ôm tâm tư may mắn chứ, mà cảm thấy mình tới Thiệu quốc, ở cùng Phó Vũ Quân, có thể thoát khỏi khống chế của hoàng đế Mục quốc nữa!

Thật sự là quá ngây thơ rồi.

Phó Vũ Quân sau khi nhụt chí ngắn ngủi, lập tức trọng chấn tinh thần, hắn bình tĩnh chỉ huy: “Binh tướng mã trọng chấn, mọi người theo ta tiến cung, khóa cửa cung lại, phải chiến với Mục quốc một trận cuối cùng.”

“Dạ!” Có lẽ là tiểu binh sĩ bị quyết tâm của Phó Vũ Quân lây nhiễm, tiểu sĩ binh trả lời trung khí hơn rất nhiều.

“Hoàng tử, là muốn lấy trứng chọi đá sao?” Đột nhiên, phía sau xuất hiện một thanh âm thanh lãnh.

Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại, mới phát hiện, không biết lúc nào, ở bên cửa cung, xuất hiện một cỗ kiệu đỉnh đầu hoa lệ đến cực điểm.

Trên cỗ kiệu che dù, màn che nắng nửa trong suốt buông xuống tầng tầng, che khuất cảnh tượng bên trong.

Nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy, nam tử mặc y bào màu đen ngồi ngay ngắn bên trong.

Cỗ kiệu được bốn vị nữ tử kính trang nâng, khuôn mặt nữ tử đều bị khăn che mặt che lại, nhưng dáng người xinh đẹp, nhìn thân hình cũng không kém hơn Hồng Diệp.

Ăn mặc cũng cực kỳ tương tự Hồng Diệp, trước cỗ kiệu là một hiệp khách đeo kiếm, vẻ mặt lạnh nhạt, đi theo cỗ kiệu mà đến.

Sĩ binh chấn kinh, giơ vũ khí di động theo cỗ kiệu, Phó Vũ Quân biểu tình nghiêm túc, nhìn chằm chằm cỗ kiệu, dần dần nắm chặt tay.

“Hoàng đế Mục quốc Mục Sùng Huyền.”

“Được hoàng tử nhớ rõ.” Cỗ kiệu dừng cách Phó Vũ Quân không xa.

“Có lẽ, ta đến chết cũng quên không được.” Phó Vũ Quân ôm đầy hận ý mà có ý chỉ.

Hoàng đế lại như không nghe thấy, lặng yên chuyển dời ánh mắt đến trên người Lăng Tiêu, Lăng Tiêu như cảm giác được, giật mình run lên, lui về phía sau.

Hoàng đế thấy vậy, nhướng nhướng mày, không nhẹ không chậm nói: “Vui chơi đủ lâu, lại đây, Lăng Tiêu.”

Hoàng đế thanh âm vững vàng, không chứa vui giận, cũng không có uy áp, Lăng Tiêu nghe vậy nhưng cả người run lên, cắn răng lắc đầu, tựa như sợ hãi, lại lui ra sau mấy bước.

Phó Vũ Quân thấy thế, kéo Lăng Tiêu, bảo vệ ở phía sau.

Hoàng đế không vui híp mắt, ánh mắt chậm rãi nhìn phía Phó Vũ Quân.

“Hoàng tử chớ không phải đã quên, lời trẫm đã nói?”

Phó Vũ Quân nghe vậy nhíu mày, nhớ tới tờ giấy kia, càng bảo vệ Lăng Tiêu ở phía sau.

Hoàng đế thấy thế, hừ lạnh một tiếng: “Xem ra hoàng tử quả thực đã quên.”

“Ta quên thì sao? Ngươi một mình tới gặp ta, không khỏi quá càn rỡ, phải biết hiện tại nơi này vẫn là Phó Vũ Quân ta làm chủ.”

Nơi này đều là sĩ binh của hắn, mà hoàng đế Mục quốc chỉ dẫn theo năm người, bốn nữ tử nâng kiệu, cùng người hầu đeo kiếm trước người.

Hắn là quá mức tự tin hay là thật sự có hậu chiêu?

Phó Vũ Quân nhếch môi trầm tư, liền nghe thấy hoàng đế than nhẹ một tiếng, chầm chậm không nặng, nhưng rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người ở đây.

Là dùng nội lực phát ra, bên trong hoàng đế thế nhưng thâm hậu như thế.

Phó Vũ Quân trên mặt đổ mồ hôi lạnh.

Hoàng đế đạm mạc nói: “Ngươi nếu bắt được trẫm, liền động thủ đi.”

Giọng điệu thật càn rỡ!

Phó Vũ Quân cắn răng, hiện giờ hắn nếu không làm gì, chẳng phải là bị hoàng đế Mục quốc xem thường?

Suy nghĩ, Phó Vũ Quân nhướng mày, nháy mắt ra dấu Tiếu Phong bên người, Tiếu Phong hiểu ý, bảo binh lính vây quanh hoàng đế động thủ.

Sĩ binh nháy mắt vây lên.

Ám Nhai canh giữ bên người hoàng đế thấy thế, cười lạnh một tiếng, rút kiếm phía sau ra, chỉ trong chớp mắt, binh lính vây quanh ầm ầm ngã xuống.

Mà trên lầu các cung đình Thiệu quốc, đột nhiên xuất hiện rất nhiều binh lính, giơ cung tiễn nhắm ngay đám người Phó Vũ Quân…

“Này…” Tiếu Phong kinh ngạc.

Phó Vũ Quân sắc mặt âm trầm, hoàng đế Mục quốc quả nhiên có hậu chiêu.

Chỉ sợ trong cung sớm đã có nội gian.

Hoàng đế Mục quốc đã sớm như hổ rình mồi với Thiệu quốc.

Phó Vũ Quân lặng yên nắm chặt tay Lăng Tiêu, Lăng Tiêu không hiểu sao cảm thấy chột dạ, y giãy dụa hai cái, tránh thoát Phó Vũ Quân.

“…” Phó Vũ Quân quay đầu lại liếc nhìn Lăng Tiêu, rõ ràng nhìn thấy Lăng Tiêu không muốn, dưới không muốn, ánh mắt của y nhìn về phía hoàng đế Mục quốc.

Phó Vũ Quân trong thoáng chốc hiểu gì đó, hắn buồn bã mỉm cười, vẫn nhịn không được để sát vào Lăng Tiêu nói: “Lần này chỉ sợ thật sự không được, ngươi thông minh, nhận sai với hoàng đế Mục quốc, có thể còn có thể chuyển cơ.”

Lăng Tiêu tự nhiên biết Phó Vũ Quân nói có lý, nhưng mà, y thật sự không muốn về chỗ hoàng đế Mục quốc.

Hoàng đế Mục quốc không biết sẽ xử trí mình như thế nào nữa.

Khiến mình khó có thể chịu đựng nhất chính là, trở về liền tương đương lại lần nữa giao mệnh vào trong tay hoàng đế, hoàng đế có thể tùy thời muốn mạng mình…

“Phó Vũ Quân, trẫm cho ngươi một cơ hội, trẫm tới đón hoàng quân của trẫm, ngươi hộ tống hắn lại đây.” Hoàng đế mở miệng.

Nội dung lại khiến Phó Vũ Quân khó có thể tiếp thu, hắn cười nhạo một tiếng, quyết tuyệt nói: “Ngươi nằm mơ.”

Hoàng đế híp mắt, ánh mắt ngầm có ý tức giận, cuối cùng hắn hừ lạnh nói: “Một khi đã như vậy, Hồng Diệp, ngươi còn chờ gì nữa.”

Hồng Diệp bị trói chặt đột nhiên cứng đờ, chủ tử nói như thế, chứng minh mọi chuyện hắn đều biết.

Nàng ảo não cắn răng, chợt phát lực, thoát khỏi dây thừng, thừa dịp đám người Phó Vũ Quân kinh ngạc, ôm Lăng Tiêu qua, rất nhanh đưa đến trước cỗ kiệu của hoàng đế, quỳ xuống.

“Hoàng Thượng… Hồng Diệp…”

Hồng Diệp đang muốn thỉnh tội, đột nhiên, trong cỗ kiệu quất ra một roi da, ở giữa môi đỏ mọng của Hồng Diệp, môi bị roi da đánh ra một dấu vết sưng đỏ.

Hồng Diệp bị đau, nước mắt đảo quanh trong mắt, cũng không dám kêu đau.

Lăng Tiêu hoảng hốt, sợ tới mức cúi đầu, một chữ cũng không dám nói.

Đột nhiên, bên trong kiệu quất roi da ra, lúc này đây nhắm ngay Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cúi đầu nhắm chặt mắt, chờ đợi đau đớn đến.

Nhưng mà, y lại chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, tiện đà bị một ngoại lực, kéo đi.

Một tiếng thét kinh hãi, Lăng Tiêu mở mắt ra, mới phát hiện y bị roi da trói lại eo, mang vào trong kiệu của hoàng đế.

Tấm màn nhẹ đảo qua hai má, có chút ngứa, Lăng Tiêu chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, liền đến trước mặt hoàng đế.

Mềm nhũn ở trong ngực hoàng đế.

Hoàng đế trước sau như một mắt lạnh mặt lạnh, trên khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt bất định, khiến người ta cân nhắc không ra.

Lăng Tiêu tim kịch liệt nhảy lên, không biết là bởi vì sợ hãi hay là vì gì khác.

Nhìn nhau với hoàng đế không lâu, Lăng Tiêu ý thức được thế lực của mình, muốn đứng dậy hành lễ, lại bị hoàng đế cứng rắn đặt ở trong ngực mình, Lăng Tiêu run rẩy nhẹ giọng gọi: “Hoàng… Hoàng Thượng… Ngài…”

Hoàng đế nhướng mày, nhìn dáng vẻ Lăng Tiêu nơm nớp lo sợ mà lại thật cẩn thận, ôm eo y hỏi: “Một khi đã sợ như vậy, vì sao phải làm chuyện khiến trẫm tức giận?”

“…” Lăng Tiêu cắn răng, không biết nên trả lời vấn đề của hoàng đế như thế nào, chỉ phải nói: “Là Lăng Tiêu… nhất thời hồ đồ.”

“Hồ đồ?” Hoàng đế híp mắt, chậm rãi nói: “Vậy thật đúng là đủ hồ đồ.”

Lăng Tiêu cắn răng, cúi đầu biểu hiện cung kính, đang muốn nói gì đó.

Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Lăng Tiêu xuyên thấu qua tấm màn nhìn ra bên ngoài.

Tấm màn tuy rằng khiến cảnh tượng có chút mông lung, nhưng cũng có thể đại khái thấy rõ ràng đang xảy ra chuyện gì.

Thì ra, là đám người Phó Vũ Quân ý thức được Lăng Tiêu bị bắt, vội vàng qua đây muốn cứu người, lại bị Ám Nhai ngăn lại, đánh nhau với Ám Nhai.

Lăng Tiêu có chút lo cho Phó Vũ Quân, liên tiếp nhìn ra bên ngoài, hoàng đế thấy vậy, đột nhiện bóp cằm Lăng Tiêu qua, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu hỏi: “Ngươi rất để ý hắn?”

Trong mắt hoàng đế ngầm có ý tức giận, cặp trọng đồng kia tối đen như mực, trầm trọng đè ép Lăng Tiêu, làm Lăng Tiêu theo phản xạ lắc đầu.

Hoàng đế nhẹ nhàng nhướng mày, tựa như miễn cưỡng tiếp nhận câu trả lời của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, chôn trong ngực hoàng đế, suy tư bây giờ nên xử lý tình huống này như thế nào.

Nhưng mà, còn chưa chờ Lăng Tiêu nghĩ ra gì, từ xa một đội quân tiến vào, người đi đầu, một thân khôi giáp màu bạc, cưỡi một con ngựa trắng, chậm rãi mà đến.

Lăng Tiêu cảm thấy thân ảnh ấy có chút quen thuộc, y biết, mình cũng không quen biết ai tòng quân.

Người nọ tiến thẳng đến bên Lăng Tiêu, cách hoàng đế không xa xuống ngựa, đi đến trước cỗ kiệu hoàng đế, cung kính quỳ xuống hành lễ.

“Lan Úy tham kiến Hoàng Thượng.”

“!” Lăng Tiêu nghe nói, ngạc nhiên trừng mắt, người này dĩ nhiên là Lan Úy.

“Còn gì nữa?” Hoàng đế đột nhiên thanh lãnh mở miệng.

Lan Úy đang quỳ sửng sốt, lập tức hiểu rõ lần thứ hai cúi đầu: “Lan Úy… Bái kiến hoàng quân, hoàng quân… an hảo.”

“…” Lăng Tiêu im lặng.

Hoàng đế lại vừa lòng nheo mắt, nâng tay ra ngoài nói: “Đứng lên đi.”

“Tạ Hoàng Thượng.” Lan Úy đứng dậy, đứng ở trước cỗ kiệu hoàng đế, không biết hữu ý vô ý, hắn xuyên thấu qua bức màn, liếc Lăng Tiêu một cái.

Lăng Tiêu chấn động, trong lòng kích động vạn phần, Lan Úy bị hoàng đế đuổi ra khỏi kinh thành, thế nhưng làm tướng quân…

Đây… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Như nhìn ra Lăng Tiêu nghi hoặc, hoàng đế khó có được nói: “Rất nhiều chuyện, trẫm sau này sẽ chậm rãi nói cho ngươi nghe.”

“?” Lăng Tiêu kinh ngạc, hoàng đế thế nhưng sẽ chủ động hứa hẹn với y, y không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, đã thấy hoàng đế ánh mắt mềm nhẹ nhìn mình chằm chằm.

Trọng đồng chứa đầy nhu tình mật ý, khiến trái tim Lăng Tiêu nhảy dựng, trên mặt không thể khắc chế mà ửng đỏ, liền không được tự nhiên cúi đầu.

Lăng Tiêu trên mặt đỏ ửng, tựa như đào lý diễm lệ, hoàng đế nhìn vào trong mắt, khiến hoàng đế không khỏi nhớ tới, lúc ban đêm, khi Lăng Tiêu bị làm đến sảng khoái, cũng sẽ có biểu tình khiến người yêu thích như vậy.

Như nghĩ tới biểu tình khi Lăng Tiêu bị làm đến sảng khoái, hoàng đế tâm tình rất tốt, hắn cúi người, nhẹ nhàng đảo qua một nụ hôn trên chỗ đỏ ửng kia của Lăng Tiêu.

Nụ hôn mang theo ướt át, đảo qua hai má, có chút ngứa, càng nhiều là nóng, nóng đến Lăng Tiêu suýt chút nhảy dựng lên tại chỗ.

Phản ứng mẫn cảm của Lăng Tiêu, khiến hoàng đế hơi hơi kinh ngạc, tay hắn ôm Lăng Tiêu chặt hơn một ít, khiến Lăng Tiêu không thể thoát đi.

Thân thể Lăng Tiêu liền chỉ có thể ở trong ngực hoàng đế, bất lực run rẩy, dưới run rẩy, quần áo ma sát, vào lúc này, lại cũng có thể theo bản năng mà lặng lẽ đứng lên.

Lăng Tiêu cắn răng, thầm mắng mình một tiếng, vội co chân, che dấu phản ứng của mình, lại phút chốc, không cẩn thận, vật đứng lên kia lại đụng phải đùi hoàng đế, Lăng Tiêu sửng sốt, ánh mắt liền chạm vào trong mắt thanh lãnh của hoàng đế.

Lăng Tiêu xấu hổ muốn tìm một cái hố chui vào, không khỏi, đã chôn mặt thật sâu trong ngực hoàng đế, trên mặt là từng đợt nóng bừng, hắn biết, mình hiện tại khẳng định đã đỏ mặt muốn nhỏ ra máu.

“A…” Đem phản ứng của Lăng Tiêu, thu hết vào đáy mắt, hoàng đế tâm tình tốt cười khẽ ra tiếng: “Trẫm lần đầu tiên cảm thấy, vật kia của ngươi cũng đáng yêu như thế.”

Lăng Tiêu nghe vậy, tim đập như sấm, mất thể diện nắm quần áo hoàng đế, chậm rãi buộc chặt, chờ đợi vật dưới thân chậm rãi mềm xuống.

Hồng Diệp quỳ gối trước kiệu, không có chỉ thị của hoàng đế, nàng không dám đứng dậy, hoàng đế đã biết được tất cả, nàng biết chờ đợi nàng chính là trừng phạt.

Nàng từ lúc bắt đầu tính mặc kệ Lăng Tiêu, thì đã vô số lần nghĩ qua thời khắc hiện tại.

Bất kì là lần tưởng tượng nào, cũng nặng hơn hiện tại.

Nàng sớm đã chuẩn bị cho trừng phạt, nhưng nàng chưa từng nghĩ qua, Lăng Tiêu trở ngại kế hoạch của chủ tử, thế nhưng có thể không bị xử phạt gì, thậm chí còn có thể được sủng ái như thế.

Quả nhiên, Lăng Tiêu ở trong mắt chủ tử là đặc biệt nhất.

Bên này Hồng Diệp đang suy nghĩ, bên kia Phó Vũ Quân đánh nhau với Ám Nhai, dần dần bại trận.

Phó Vũ Quân sớm đã cạn kiệt thể lực, lại bị thương, lúc này có thể đánh nhau với Ám Nhai lâu vậy, đã là không dễ.

Huống chi sau đó còn có Lan Úy mang binh lính đến gia nhập chiến cuộc.

Mắt thấy trên người Phó Vũ Quân thêm vài vết thương, sắc mặt cũng trắng bệch, Lăng Tiêu muốn mở miệng cầu tình với hoàng đế, lại biết hoàng đế chán ghét nhất chính là người của mình cầu tình cho người khác.

Lúc này, mình cầu tình chỉ sợ không giúp được Phó Vũ Quân, mà là hại hắn.

Lăng Tiêu nhíu mày, hoàng đế như biết suy nghĩ của Lăng Tiêu, phất phất tay ra ngoài, Lan Úy hiểu ý, ngăn người khác công kích, Ám Nhai cũng ngừng lại.

Phó Vũ Quân giơ kiếm, thở hổn hển, Tiếu Phong mang người vội vàng chạy tới cạnh hắn, bảo vệ hắn.

Hoàng đế nhìn Lăng Tiêu trong ngực nói: “Trẫm có thể tha cho hắn, nhưng ngươi nhất định phải cam tâm tình nguyện trở về với trẫm, mà còn không được qua lại với hắn nữa.”

Lăng Tiêu sửng sốt, ngây người nửa ngày, mới biết hoàng đế đang nói chuyện với mình, hoàng đế thế nhưng sẽ bỏ qua cho Phó Vũ Quân, Lăng Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu, lại phát hiện hoàng đế ánh mắt sâu kín.

Ý tứ mà cặp trọng đồng kia biểu đạt rất rõ ràng.

Trẫm là vì ngươi mới tha cho hắn.

Lăng Tiêu trong lòng chấn động, vội vàng cúi đầu trừng mắt nhìn, nghi ngờ mình hiểu sai ý, hoàng đế sao sẽ vì mình…

“Thế nào?” Hoàng đế như chờ không được Lăng Tiêu im lặng quá lâu, hắn nắm cằm Lăng Tiêu ép Lăng Tiêu đối diện mình hỏi.

Phó Vũ Quân cắn răng, nhìn chằm chằm bóng người sau bức màn như muốn nhìn ra hai cái lỗ thủng.

Hắn tiến lên một bước căm hận nói: “Hắn có đáp ứng hay không, ngươi cũng sẽ dẫn hắn đi, cần gì phải hỏi hắn!”

Hoàng đế híp mắt không vui: “Trẫm cũng không cho phép ngươi nói chuyện.”

Lời này nói xong, hoàng đế ẩn ẩn có điềm báo tức giận, một cỗ uy nghiêm từ bên trong kiệu phát ra, ép đến người ở phía ngoài sắc mặt tái nhợt, mặt đổ mồ hôi.

Cả Phó Vũ Quân ở phía xa cũng bị ảnh hưởng, hắn cắn chặt răng, ngăn cản thân thể mình theo bản năng tâm phục khẩu phục mà phát run, cứng rắn nói: “… Ta muốn nói còn cần ngươi cho phép?”