Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 260




Buổi sáng là tập luyện, vì địa hình của ao nước rất đặc thù nên Hạ Lăng đã cố ý tập thêm mấy lần.

Cô vừa phải chú ý để không bị trượt chân, lại phải cẩn thận làm giảm lực cản của dòng nước, tập trung 200% tinh thần để phát huy được thực lực cao nhất của mình. Ở trong mắt người khác thì cô lại là nhẹ nhàng uyển chuyển, tao nhã, biến nặng thành nhẹ.

Tổ quay phim vây quanh bờ ao.

Trợ lý đạo diễn kéo người quản lý đạo cụ ra nói thầm: "Cái gì chứ, người đại diện của cô ta, gọi là chị Mạch Na, kêu là độ khó của loại ao này rất cao, nhất quyết đòi tăng tiền, còn hạn chế thời gian quay nữa… Tôi thấy đơn giản mà."

Người quản lý đạo cụ gật đầu đồng ý.

Bởi vì Hạ Lăng thích ứng tốt, nên thời gian quay chụp cũng sớm hơn. Tất cả mọi người đều muốn chụp sớm để xong sớm.

Các tổ máy vào chỗ, âm nhạc, ánh đèn được bật lên, Hạ Lăng ở trong nước như tinh linh trong cõi mộng. Cô chậm rãi nhảy múa, bơi qua bơi lại. Dáng người của cô, có sự dịu dàng mang theo chút mê hoặc thần bí, trên lông mày, lọn tóc có mấy giọt nước lấp lánh, mười ngón tay thon dài trắng nõn, từng cái giơ tay nhấc chân đều chứa những nhịp điệu khó có thể miêu tả thành lời, khiến người ta không thể dời mắt.

Lúc đó, tất cả mọi người đều đứng yên tại chỗ, nín thở.

Một điệu múa cuối cùng.

Mắt cá chân mảnh khảnh của Hạ Lăng dẫm lên bờ ao, chiếc chuông bạc trên cổ chân kêu vang.

Vi Vi cầm một chiếc thảm lông đi tới, choàng lên người cô, che khuất những đường cong trên cơ thể bị lộ ra vì bộ đồ ướt sũng. Bây giờ đang là giữa hè, trong phòng mở điều hòa, ở trong nước một lúc lâu, nên cơ thể cũng bị lạnh.

Hạ Lăng vừa kéo tấm thảm vừa dùng ánh mắt hỏi tổng đạo diễn.

Tổng đạo diễn gật đầu với cô: "Ok, một lần qua, vất vả rồi." Ông ấy còn giơ hẳn ngón cái lên với cô.

Hạ Lăng mỉm cười, cô chăm chỉ luyện tập bao nhiêu năm, kỹ thuật nhảy múa không phải để trưng cho đẹp. Có cố gắng thì sẽ có kết quả, những điệu múa có thể làm khó cô ở trên đời này cũng không nhiều. Một lần đã qua cũng ở trong dự tính của cô. Dưới sự giúp đỡ của Vi Vi và chị Mạch Na, Hạ Lăng đi về phía phòng thay đồ. Vừa nãy nhảy múa ở trong nước thì không sao, nhưng lên bờ rồi mới thấy càng ngày càng lạnh.

"Khoan đã." Nhưng đúng lúc này, một giọng nữ đột nhiên gọi cô lại.

Hạ Lăng quay lại nhìn, lại là Cố Lâm, sao cô ta lại đến đây?

Cố đại tiểu thư lúc này mặc một bộ váy da màu hồng ngắn ngủn, hai chiếc đùi thon dài lộ ra ngoài, dáng người nóng bỏng khiến người ta không thể dời mắt. Rất nhiều anh chàng trong phòng quay đã nhìn về phía cô ta.

Cố Lâm rất đắc ý. Cô ta kiêu ngạo nhìn Hạ Lăng: "Tôi còn chưa cho cô đi mà, sao cô đã dám đi rồi?"

Hạ Lăng còn chưa lên tiếng, chị Mạch Na đã nói trước: "Xin hỏi, cô là ai?" Hai hàng lông mày của cô ấy nhíu lại, giọng nói lạnh lẽo như một ly rượu lạnh.

Khác với kiểu xinh đẹp giả bộ của đại tiểu thư của Cố Lâm, chị Mạch Na là đẹp kiểu bên trong, có phong thái nữ vương, khí chất ngự tỷ thật sự. Nên so sánh giữa hai người thì trông Cố Lâm có vẻ nực cười khi giống một đứa trẻ con đang ra oai trong mẫu giáo.

"Tôi là ai mà cô cũng không biết?" Cố Lâm cười khẩy: "Cô là người đại diện của Diệp Tinh Lăng đúng không? Không có mắt nhìn mà còn dám ra đây lăn lộn? Thảo nào chỉ được giao cho những nhân vật nhỏ như Diệp Tinh Lăng. Hôm nào tôi sẽ nói chuyện với anh Lôi, để anh ấy đuổi việc cô, không thể để Thiên Nghệ mất mặt được."

Nghe lời nói của cô ta toàn là giọng điệu rất thân thiết với Lệ Lôi.

Tổng đạo diễn đứng bên cạnh nhíu mày, không biết đại tiểu thư này từ đâu ra đây, mà lại không hiểu chuyện như thế? Đến cả chị Mạch Na cũng dám chọc vào? Chị Mạch Na là người đại diện ưu tú nổi tiếng trong ngành, năng lực làm việc còn kinh khủng hơn. Công việc bên này cũng xong xuôi rồi, ông ta cũng không muốn gặp rắc rối gì nữa.

Đại tiểu thư não tàn này, rốt cuộc là ai?

Chị Mạch Na cũng cười khẩy, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt: "Tôi nên biết cô là ai à? Xin lỗi nhé, tất cả số fan hâm mộ của cô cộng lại có bằng một đầu ngón tay của Tiểu Lăng không? Cô biết hát hay là biết đóng phim?" Với ánh mắt nhìn người vô số của cô ấy, đã sớm nhìn ra Cố Lâm không phải nghệ sĩ. Trong ngành này có rất ít nghệ sĩ mà cô không biết, còn cô gái này, dù mặt mũi đẹp thật, nhưng dáng vẻ thì… Ha ha, lưng hơi còng kìa, nhặt bừa một minh tinh nhỏ trong trại huấn luyện ra cũng không có cái dáng đứng xấu như thế.

Cố Lâm tức điên lên, người đại diện này sao lại đáng ghét như thế chứ. Dám coi thường người khác! Sau này cô ta nhất định sẽ bảo anh Lôi đuổi việc!

"Tôi thì không có fan hâm mộ gì đó." Cố Lâm cao ngạo ngẩng đầu lên, giọng nói vô cùng kiêu căng: "Người có thân phận như tôi, sao có thể xuất đầu lộ diện như mấy ngôi sao được? Hừ, vừa chạy quảng cáo truyền thông, vừa phải xuống nước, kiếm ăn không dễ nhỉ." Cô ta khinh bỉ nhìn thoáng qua Hạ Lăng: "Làm việc của cô cho tốt đi, đừng có suốt ngày câu tam đáp tứ."

"Cái gì gọi là câu tam đáp tứ?" Hạ Lăng cũng tức giận, giọng nói của cô rất lạnh: "Cố Lâm, cô nói rõ ra cho tôi."

Thế là mọi người ở đây mới biết, hóa ra cô gái xinh đẹp mặc váy da màu đỏ kia tên là Cố Lâm. Cái họ này, nghe quen quá…

"Cô Cố! Bớt giận, bớt giận." Cửa phòng quay phim, một người đàn ông trung niên mồ hôi nhễ nhại chạy vào: "Tôi không biết cô đại giá quang lâm, nên không thể tiếp đón từ xa, thật sự rất xin lỗi cô. Cô Cố có nóng không? Nào, cô uống trà hoa cúc ướp lạnh đi cho đỡ nóng." Ông ta vừa nói, vừa ân cần sai người mang trà lên, rồi tự tay đưa cho Cố Lâm.

Người đàn ông trung niên này là tổng thanh tra phòng quảng cáo của tài phiệt Cố thị, cũng là người phụ trách quay quảng cáo đại ngôn lần này, tên là Tiền Dung. Ông ta từng gặp Cố Lâm mấy lần trong công ty nhà họ Cố, hôm nay nhận được tin Cố Lâm muốn tới "thăm", thì đã quyết tâm là phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ tạo được ấn tượng tốt cho Cô đại tiểu thư, để còn có hi vọng được tăng lương thăng chức.

Địa vị của Tiền Dung trong chỗ quay quảng cáo này rất cao, thấy ông ta khúm núm như vậy, thì những người không rõ lai lịch của Cố Lâm đều phải kinh ngạc. Xem ra là người có thân phận đấy. Trong chốc lát, ánh mắt mọi người nhìn cô ta bắt đầu thay đổi, tất cả đều là tò mò, hâm mộ, sùng bái.

Cố Lâm rất thích cảnh tượng này, cô ta nhìn Hạ Lăng vẫn bình tĩnh khoác thảm lông đứng tại chỗ, dù cho mái tóc vẫn còn ướt sũng nước. Cô ta tao nhã nhận chén trà hoa cúc trong tay Tiền Dung, chậm rãi nhấp một ngụm: "Vẫn là người của công ty nhà họ Cố chúng tôi thức thời. Nào giống một số người, không phải chỉ là nhận một cái người đại diện cho nhà chúng tôi sao, cảm thấy mình tài giỏi lắm rồi? A, thật là nực cười."

Tài phiệt nhà họ Cố?

Lại thêm họ của cô ta, tất cả mọi người đều biết, hóa ra cô ta là đại tiểu thư của Cố thị, thảo nào thái độ lại ngạo mạn như vậy. Người ta ngạo mạn là có lý do, còn nghệ sĩ tên là Diệp Tinh Lăng kia thì sao? Hình như không hợp với Cố đại tiểu thư lắm đâu, lần này thì thảm rồi, thân là nghệ sĩ lại dám đắc tội với công ty thuê mình về đóng quảng cáo, những ngày tháng tiếp theo sẽ rất khó sống.

Quả nhiên, Cố Lâm nói tiếp: "Diệp Tinh Lăng, không phải cô đã bị anh Lôi đá rồi à? Cô còn có tư cách gì mà đóng quảng cáo cho nhà họ Cố nữa. Trước kia cô ỷ vào việc anh Lôi chăm sóc cô, bây giờ thì sao? Cô đừng có mặt dày mà quấn lấy anh Lôi nữa."