Con Gái Yêu Của Ác Ma

Chương 2




Về cơ bản thì bé là người dễ thích ứng với mọi hoàn cảnh. Bốn năm trước sau khi mẹ qua đời thì bé thành quả bóng nhỏ, bị người ta đá tới đá lui, đã nếm được tất cả tình thân ấm lạnh, có việc gì mà bé chưa từng gặp?

Vì thế sau khi xác định mạng nhỏ không gặp nguy hiểm, bé vẫn cắn cổ tay của Thượng Quan sau đó ngủ thiếp đi.

Không thể trách bé được! Ghế da trong xe rất mềm với lại bên tai có những âm thanh đều đều làm bé rất buồn ngủ, con mắt đóng không mở ra được, ngủ bất tỉnh nhân sự.

Không biết là bao lâu, bắp thịt chỗ răng bé cắn hơi chuyển động.

Lúc Thượng Quan Lệ vừa động thì Đậu Đậu lập tức tỉnh, con mắt mở ra. Nhìn xuống nơi ánh mắt lạnh lùng đang nhìn, có một mảng nước đọng. Theo vị trí đó hình như là chỗ lúc nãy bé ngủ.

Bé đưa đôi tay lau khô nước miếng vì ngủ và cắn người chảy xuống.

“Xuống xe”. Anh lạnh lùng nói, giơ cánh tay lên, lôi bé ra khỏi xe.

Bé hơi tiếc nhìn cái ghế da mềm. Sao thế? Không cần ngồi xe nữa sao? Thật đáng tiếc, bé cảm thấy ngồi ở đó thật thoải mái.

Thượng Quan Lệ chậm rãi bước xuống xe, đi về phía tòa nhà màu xám. Đậu Đậu treo trên cánh tay của anh trợn to hai mắt, vội vàng nhìn ngó bốn phía.

Trong lúc bé đang ngủ xe đã đi vào trong một khu núi, một nơi rất yên tĩnh. Tòa nhà sừng sững giữa rừng núi, những căn phòng xinh đẹp. Tòa nhà như thế này bé mới được thấy trong những quyển lịch.

Trong cái đầu nhỏ không ngừng suy nghĩ, càng ngày càng nhiều dấu chấm hỏi.

Theo lý thuyết thì nơi yên tĩnh như thế này không thể là kỹ viện được, nếu không có khách đến thì kỹ viễn sẽ bị đóng cửa.

Đi vào tòa nhà có kiến trúc xinh đẹp, đầu Đậu Đậu ngẩng lên, đôi mắt trong suốt xinh đẹp bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, tất cả những thắc mắc bị ném ra sau đầu.

Thức ăn.

Bé ngửi được có mùi thức ăn, hơn nữa còn là mùi thức ăn rất thơm! Đậu Đậu nhả cổ tay ra, nhảy xuống đất, con ngươi chuyển động tìm kiếm thức ăn, bụng đói phát ra âm thanh. Bé tìm chính xác hướng của mùi thơm sau đó bàn chân như được bôi dầu chạy nhanh không thấy bóng dáng.

Trên bậc thang có tiếng bước chân, giọng nói thanh thúy yêu kiều ngọt ngào vang lên.

“Anh đưa người về rồi sao?”. Một thiếu nữ tóc dài xõa vai, mặc bộ quần áo màu xanh lục, ngồi ở dọc cầu thang, đôi mắt thông minh linh động.

“Chuyện anh giao cho em làm đã xong chưa?”. Anh không trả lời mà hỏi lại, kể cả với cô em gái độc nhất cũng rất lý trí.

Thượng Quan Mị cười khẽ một tiếng, bộ dáng ngọt ngào yêu kiều, đã quen với ông anh tính khí mạnh mẽ.

“Chuyện anh giao cho em, em đã bảo trí giả đi làm rồi”. Cô ấy đưa tay lên, một người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện, đưa ra một túi giấy.

Thượng Quan Mị từ từ đi xuống cầu thang, mặc dù mới 16 tuổi nhưng có sức hấp dẫn điên đảo chúng sinh, trí thông minh và năng lực không hề thua kém anh trai hơn cô 8 tuổi.

Trí giả Mắt Bạc tóc đen không nói gì chỉ đi bên cạnh thiếu nữ. Mắc Bạc trung thành và rất thông minh. Anh ta là phụ ta của cô ấy, luôn phục vụ bên cạnh cô.

Thượng Quan Lệ cầm túi giấy, rút tài liệu bên trong ra rồi kiểm duyệt.

Còn Thượng Quan Mị dựa vào bên cạnh cửa sổ, bàn tay vuốt vuốt những bông hồng trong bình.

“Chứng minh ra đời, hộ tịch, tài liệu chứng minh được học với giáo sư dạy kèm, thậm chí cả ghi chép của bác sĩ gia đình em cũng đã chuẩn bị đủ. Con gái nuôi của anh có bối cảnh không chê vào đâu được, mọi người chỉ biết cô bé là đưa con mồ côi của phú hào người Canada họ Hỏa”. Thượng Quan Mị giải thích.

“Rất tốt”. Anh gật đầu, tròng mắt hiện lên tia sáng cừu hận.

Anh nhận nuôi Đậu Đậu để bắt đầu kế hoạch trả thù, nhiều năm sau, dòng máu của cô bé sẽ phục vụ cho hành vi trả thù của anh ——

“Cô bé đang ở đâu? Sao em không nhìn thấy?”. Thượng Quan Mị hỏi, lông mày nhướn lên.

Bối cảnh của Thượng Quan gia rất đặc biệt, người ngoài không thể tra được lai lịch của bọn họ. Người ngoài chỉ biết đó là hai anh em tuổi còn rất trẻ, có tài phú rất khổng lồ, đứng đầu rất nhiều người. Họ thành lập tập đoàn bán đấu giá “Tuyệt thế”, chỉ trong vìa năm đã lớn mạnh.

Không biết tập đoàn bán đấu giá “Tuyệt thế” thông qua con đường nào mà kiếm được rất nhiều vật phẩm quý giá biến mất mấy chục năm, thậm chí cả những bảo vật trăm năm đều có thể xuất hiện trong những buổi đấu giá của “Tuyệt thế”.

Đối với người ngoài thì “Tuyệt Thế” và những người đứng sau nó đều là những điều bí ẩn.

Tập đoàn thần bí như vậy lại chịu nhận nuôi một cô nhi, còn thay đổi thân phận cho bé tất nhiên là có mục đích đặc biệt.

“Đi kiếm ăn rồi”.

“Kiếm ăn?”. Thượng Quan Mị không tin đi vào trong phòng ăn. Khi cô đi đến cạnh bàn ăn gỗ thì cô dừng lại kinh ngạc mở to mắt nhìn.

Thượng Quan Lệ đứng ở phía sau, lạnh lùng nghiêm khắc, lông mày nhíu chặt lại.

Hai anh em có cùng suy nghĩ, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang vùi đầu ăn.

Trên khăn trải bàn trắng tinh đầy những dấu chân đen kịt, trong mầm đồ ăn bằng sứ đều bị lật ra, nước sốt văng tung tóe khắp nơi.

Đậu Đậu một thân bẩn thỉu đang ngồi trên bàn cầm một cái sườn nướng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhầy nhầy toàn dầu ăn.

“Anh trai, cô bé đang ăn bữa tối của anh”. Thượng Quan Mị tỉnh táo lại, đôi môi đỏ mọng cười hứng thú, quan sát cô gái nhỏ.

Cô vẫn nghĩ rằng anh trai sẽ đem về một đứa nhóc đáng thương run lẩy bẩy nhưng không ngờ cô bé này không hề sợ hãi, như giặc cỏ chạy vào nhà cướp đồ ăn. Dám ăn đồ ăn trên bàn của Thượng Quan Lệ? Cô bé này đói váng đầu rồi hay là rất to gan lớn mật?

Đậu Đậu thấy có người đến gần thì nhanh chóng vơ những món ăn gần mình ôm lại, gặm chặt miếng sườn, chỉ sợ sẽ bị người ta cướp mất thức ăn.

Thịt! Đây là thịt bò đó, bây giờ dù có bị đánh chửi thì bé vẫn muốn ăn cho no bụng, thề phải gặm hết cái sườn nướng này.

Có trời mới biết từ khhi mẹ bé chết bé đã rất lâu rồi không được ăn thịt. Mấy năm nay bé được ăn no là đã vui vẻ rồi làm gì dám mong muốn ăn đồ tốt.

“Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn, sẽ không ai cướp đồ ăn của em đâu”. Thượng Quan Mị ngồi xuống cạnh bàn, bàn tay mảnh khảnh như tuyết xoa cằm, đánh giá cẩn thận. “Em muốn uống gì không?”. Cô ấy hỏi.

Cái miệng đang gặm sườn dừng lại.

“Cái gì?”.

Thượng Quan Mị vẫn cười, nhìn sắc mặt của anh trai mình.

“Em có muốn uống nước trái cây không?”. Cô dùng từ khác.

“Muốn”. Con mắt trong suốt phát sáng.

Người làm bưng nước đến để trên bàn. Bàn tay nhỏ bé đầy dầu mỡ cầm ly thủy tinh uống ừng ực.

“Anh mang về không phải là một con cờ mà là một hòn đá, cần phải qua thời gian trau chuốt, nếu không sẽ không thể lên được bàn cờ!”. Thượng Quan Mị nhẹ nhàng gõ mặt bàn.

“Có thể giáo dục lại được”. Nhìn bé ngồi ăn trên bàn cơm, mày rậm càng nhíu chặt lại.

Kế hoạch của anh khó khăn hơn so với tượng tưởng, không những nuôi lớn cô bé mà còn phải chăm sóc dạy bảo đàng hoàng để phù hợp với yêu cầu của hắn. Không thể để cô bé dã man quá mức rồi người ta trả lại hàng thì sẽ hòng hết kế hoạch của anh.

“Mong anh có thể hưởng thụ được quá trình thuần thú”. Thượng Quan Mị cười rực rỡ, vẻ mặt muốn xem kịch vui.

“Đừng có mà khoanh tay đứng nhìn”. Tròng mắt đen nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng như gió lạnh tháng mười hai.

Thượng Quan Mị nhún vai, không bị dọa.

“Đối với anh thì cô bé là một quân cờ nhưng đối với em thì đó là một món đồ chơi, em hi vọng cô bé đến đây có thể mang đến cho em một chút vui vẻ”. Dưới ánh mắt lạnh lùng của anh trai cô vẫn quấn quấn tóc, cô không có hứng thú với ân oán.

Miếng sườn nhanh chóng chỉ còn lại xương, sau khi Đậu Đậu ăn uống no đủ, bé bỏ cục xương ra, vỗ vỗ bụng nhỏ.

“Khi nào thì tôi bắt đầu tiếp khách?”. Bé hỏi dứt khoát, sau khi lấp đầy bụng thì lá gan của bé càng lớn hơn. Đôi mắt chớp chớp nhìn hai người trước mắt.

Thượng Quan Lệ lạnh lùng, Thượng Quan Mị mềm mại lười biếng, đều là người kì lạ. Nhưng nếu có người hỏi bé thích khuôn mặt nào thì nhất thời bé cũng không biết được.

Trong lúc bé đang ăn uống thì hai người này cứ nhìn chằm chằm vào bé giống như nhìn thấy động vật quý hiếm. May mà bé rất kiên cường nếu không thì bé sẽ không nuốt nổi thức ăn rồi. Mà hai người này cũng kỳ quái, sao lại thích nhìn người ta ăn cơm nhỉ?

“Em không cần tiếp khách, chỉ cần đi học thôi”. Thượng Quan Mị cười khẽ.

“Đi học?”. Bé ngạc nhiên chỉ vào Thượng Quan Lệ kêu to: “Ngươi mua ta về chỉ để cho ta đi học?”. Người đàn ông này có nhiều tiền quá không có chỗ tiêu sao?

Gương mặt tuấn tú đông lạnh, nhìn như tượng đá, anh lười trả lời cô bé.

Hừ, nói một câu thì chết người à? Lại lạnh lùng, đúng là lãng phí khuôn mặt tuấn tú.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầu dầu tức giận, nhìn Thượng Quan Mị, coi như không thấy cái người kia.

“Không phải là mua em, mà là nhận nuôi em”.

“Nhận nuôi tôi?”. Con mắt linh hoạt xoay tròn, chứa đầy cảnh giác.

“Nhân nuôi em, em sẽ trở thành con gái nuôi của nhà Thượng Quan chúng ta”. Thượng Quan Mị cẩn thận nói, đầu ngón tay cầm lấy khăn trải bàn.

“Vậy có nghĩa sau này tôi có thể được ăn cái đó?”. Bé chỉ vào đống xương cạnh bàn. “À, ý tôi là cái loại thịt đó?”. Bé nghiêm túc bổ sung.

Môi đỏ mọng cười một tiếng: “Em muốn ăn cái gì cũng được”.

Vào ở một ngôi nhà lớn rất xinh đẹp, làm con gái nuôi của một chị xinh xắn, về sau có thể ăn uống no say. Chuyện tốt như vậy có thể rơi vào người bé sao? Bé lén lén véo đùi, thấy đây không phải là mộng.

“Em có thể nói cho chị biết em tên gì không?”. Thượng Quan Mị nở nụ cười.

“Đậu Đậu”.

“Là cái gì? Hạt đậu hay là đậu khấu?”.

“Em không biết chữ”. Bé nhún vai. Những người kia cơm còn không muốn cho bé ăn thì làm sao có thể để bé đi học chữ.

“Không sao. Từ nay về sau em hãy quên cái tên đó đi, em phải nhớ bây giờ em là Hỏa Nhã Hoan”.

A, bé có tên mới.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu nghiêm túc đọc lên tên mới, vài phút sau gật đầu một cái.

Được rồi, là Hỏa Nhã Hoan thì là Hỏa Nhã Hoan đi, có thể ở lại đây còn được ăn uống, bọn họ muốn gọi bé là Trương Tam hay Lý tứ đều được.

“Được! Đồng ý!”. Bé hào phóng gật đầu.

Nửa giờ sau bé hối hận, có ý muốn nhảy lầu.

Tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang lên từ trong phòng tắm, vang dội khắp tòa nhà ngôi sao năm cánh, người làm nghe thấy tiếng rối rít tránh đi.

Bọn họ thấy Thượng Quan Lệ xuất hiện ở cửa phòng tắm, suýt nữa quỳ xuống khóc rống.

“Ông chủ, tiểu thư không chịu tắm ——”. Quản gia đi qua báo cáo, khóe mắt còn có nước mắt, gọi thân phận của tiểu ma đầu trong phòng tắm.

“Đi ra ngoài”. Hắn nói đơn giản.

Nhận được lệnh, nháy mắt trong phòng tắm không còn người, trong vòng ba giây, toàn bộ người làm đều lui ra khỏi cửa.

Anh đứng bên hồ tắm cẩm thạch, ánh mắt lạnh lùng sắc như dao. Ánh mặt trời khúc xạ mặt nước chiếu vào mặt anh, làm vẻ mặt anh càng lạnh lùng dọa người.

Trong bồn tắm, thân hình nho nhỏ bơi đi bơi lại, rất vui vẻ thoải mái, nhưng lại không cởi quần áo ra.

“Hỏa Nhã Hoan, đi lên”. Anh mở miệng, muốn nhắc nhở cô bé, thân phận của nó đã không còn như xưa.

Trước khi rời khỏi phòng ăn anh đã dăn người làm phải tắm cho bé, tẩy toàn bộ những thứ bẩn thỉu trên người bé đi nhưng mà bé lại không hợp tác, đạp ngã mấy người làm, suýt nữa phá cái phòng tắm.

“Không đâu”. Bé làm mặt ngáo ộp. Tên của bé thay đổi nhưng tính cách không hề thay đổi, cực kỳ thô tục.

Hồ tắm này thật to, nước lại rất ấm, bé chơi rất vui, giống như con cá trạch bơi qua bơi lại, người khác không thể nào bắt được bé.

“Đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của anh”. Trên bờ giọng nói lạnh lẽo cảnh cáo.

Bé mặc kệ, nghịch ngợm trong bồn nước, đổi cách bơi tự do.

“Đi lên”. Tối hậu thư.

“Bạch bạch”. Đổi lại bơi ngửa..

Thân thể nhỏ bé cáu bẩn lơ lửng trên mặt nước, tóc rối ướt đẫm, bé lại rất hưởng thụ bơi bơi.

Đợi chút? Cái bóng đen khổng lồ này là cái gì?

Sau khi bị một bóng đen che phủ, chuông báo động trong lòng bé kêu lên phát hiện nguy hiểm đến gần. Con mắt vừa mở ra thì nhìn thấy cặp mắt lạnh lẽo nhìn bé từ trên cao. Bé giật mình sau đó bị uống mấy ngụm nước.

“Ực —— ực —— chú… chú muốn hù chết người à?”. Bé vừa nói, vừa nhổ nước trong hồ tắm ra, bối rối đứng thẳng trong nước.

Ông trời, ông chú mặt tượng đá này sao nhanh vậy, chớp mắt đã vào hồ tắm, đi đến cạnh người bé. Bé là một động vật nhỏ có trực giác rất nhạy nhưng lại không phát hiện được ông chú này đến lúc nào.

Chẳng lẽ ông chú này di chuyển không phát ra âm thanh à?

Thân hình cao lớn, toàn thân ướt đẫm, ánh mắt của Nhã Hoan nhìn lên trên thấy sắc mặt ông chú xanh mét, ánh mắt sắc bén.

Không cần nghĩ cũng biết nếu bé không tỏ thái độ hợp tác thì ông chú sẽ rất tức giận.

“Chú đang nhìn cái gì?”. Bé hỏi thô lỗ, lặng lẽ lùi về phía sau muốn cách xa ông chú này một chút.

Dự cảm không tốt trong lòng càng lúc càng nặng, bé rất thông minh muốn chuồn đi, không muốn đối chọi với anh, biết rằng cuối cùng gặp xui xẻo sẽ là cái mông nhỏ của bé.

Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đạo lý này bé biết rất rõ!

Sau khi bơi được một đoạn không quá nửa mét thì tóc bé bị nắm lại, da đầu đau nhói. Bé hét một tiếng, kinh hoảng quay đầu lại.

Tóc rối bị anh nắm chặt trong tay, gương mặt tuán tú lãnh khốc vô tình, tay kéo bé lại gần, anh quyết định sẽ tự “phục vụ” cho bé.

“Khốn kiếp, buông tay ra!”. Bé bắt đầu thấy sợ, hai tay hai chân cố gắng hắt nước, thân thể thì cố gắng lui về phía sau.

Hu hu, đáng ghét, ông chú muốn đối phó với bé như thế nào?

“Em không tắm thì tôi sẽ giúp em”. Anh lạnh lùng nói, kéo lấy bé đang uốn éo muốn thoát, đổ một lượng dầu gội đầu lên đầu bé.

Tiếng thét chói tai vang tận mây xanh, người làm đang trốn ở bên ngoài nghe lén vội vàng xoa lỗ tai.

“Tôi không muốn tắm! Cút xa tôi ra một chút!”. Bé tức giận mắng nhưng không làm gì được, hai cánh tay của đàn ông kiềm chế bé dễ dàng, bàn tay trên tóc bé, đầu nhỏ bị xoa lên xoa xuống.

Tóc quá bẩn nên dầu gội không ra bọt mà thành dòng nước bẩn chảy vào mặt của bé, còn chảy vào mắt của bé, rất khó chịu.

“Tôi đã nói là tôi không —— oa, ực ực ——”. Tiếng kháng nghị không kịp nói ra bé đã bị ấn vào trong nước, mắt trừng lớn.

Vì muốn nhanh nên Thượng Quan Lệ không đưa bé lên bờ xả nước mà ấn bé vào trong hồ nước, xoa xoa mấy cái sau đó lại vớt bé lên.

“Khụ khụ, khụ khụ khụ, chú… chú muốn dìm tôi chết à ——”. Bé vừa khụ nước vừa gào, nhìn bé rất chật vật giống như con chuột nhỏ ướt sũng, dùng chân đạp đạp vào anh. Hừ, bé trốn không được thì phải hả giận mới được.

Thượng Quan Lệ đỡ được những cú đá đó, mặt lạnh không đổi tiếp tục đổ dầu gội lên đầu, bàn tay xoa xoa đầu nhưng tắm rửa như thế nào mái tóc vẫn bẩn như thế.

“Đã bao lâu em không gội đầu rồi hả?”. Anh nhíu mày, cái mùi đáng sợ càng lúc càng nồng, không làm sao mà hết được.

“Liên quan gì đến chú?”. Bé nhe răng mặt hung ác.

“Tôi có quyền hỏi”.

“Xí, cái quyền lợi quỷ gì, tôi sẽ không thừa nhận, tôi ——”.

“Tôi là cha nuôi của em”. Anh lạnh nhạt nói.

Cha nuôi?

Bé hít một hơi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân bất động.

“Đợi chút, không phải chị gái xinh đẹp kia sẽ nhận nuôi tôi sao?”. Bé ngước nhìn anh hỏi.

“Nó còn là vị thành niên”. Hít sâu một hơi, rống lên.

“Lừa gạt ——”. Hu hu, gạt người… bé không cần ông chú mặt đá này nhận làm con gái nuôi đâu, chú vừa lạnh lùng vừa tàn bạo, ở bên cạnh chú bé sẽ bị đông cóng vì lạnh mất.

“Không phụ thuộc vào em rồi”. Thượng Quan Lệ cười lạnh một tiếng, lại ấn bé vào nước, dùng sức xoa đầu nhưng dơ bẩn trên tóc vẫn không đi, dầu gội đầu không hề có hiệu quả.

“Tôi muốn về nhà”. Bé bĩu môi không chấp nhận.

“Em không còn nhà để về đâu”. Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lùng.

Thân thể bé nhỏ cứng ngắc lại, không có dấu hiệu cãi lại.

Đúng vậy, từ sau khi mẹ mất, bé đã không còn nhà để về, bé không có nhà. Họ hàng không tìm được cha bé, coi bé như gánh nặng, đẩy qua đẩy lại.

Những đứa bé hàng xóm thích nhất là cầm đá ném bé, nhảy nhảy quanh bé và cười nhạo bé.

Bé không có nhà, bé là người không ai muốn, bé không có nhà ——

Hốc mắt nóng lên, ngực rất đau, bé cắn môi lắc lắc đầu không để cho mình khóc. Bé đã đồng ý với mẹ là bé sẽ không khóc, với lại không việc gì phải khóc trước mặt chú ta. Trực giác nói cho bé biết ông chú này lạnh lùng như thế nước mắt sẽ không có tác dụng với ông chú.

A, đột nhiên bé thấy lạnh, sau đó phát hiện quần áo bị lột ra, làn da cáu bẩn, bàn tay kia còn đang muốn lột quần của bé.

Ông trời! Cái ông chú mặt lạnh biến thái này cởi quần áo của bé! “Chú —— chú —— chú, đang làm cái gì?”. Bé sợ hãi bắt đầu nói lắp.

Bé có nghe nói có một số người biết thái mua bé nam và bé nữ về nhà để chà đạp. Không phải là chú này có sở thích như thế chứ? Hu hu, sao mệnh bé khổ vậy mới gần chín tuổi đã bị người khác ngắt đi, bị cởi hết quần áo.

“Tắm”. Anh không nói nhiều.

“A, biến thái, buông tôi ra, buông tôi ra!”. Tiếng thét chói tai biến thành tiếng kêu thảm thiết.

“Em không tắm rửa sạch sẽ thì đừng hòng bước ra khỏi phòng tắm!”. Anh quyết tâm xé nốt cái quần dài bẩn bẩn.

Tiếng kêu thảm thiết chuyển thành kêu rên.

“Cứu mạng, có kẻ giết người!”. Bé buồn bực kêu lên, anh vẫn không hợp tác.

“Có người không mau đến đây, có người cưỡng gian!”. Tiếng kêu này rất lớn.

Ầm ầm, những người nghe lén ngoài cửa đều sợ hãi ngã xuống đất.

“Tôi không đói bụng ăn quàng đâu”. Thượng Quan Lê xì mũi coi thường, liếc nhìn bé đang đứng run lẩy bẩy.

Đây đúng là sự sỉ nhục! Anh có quyền có thể, cộng thêm mị lực của bản thân, anh chỉ cần vung tay là các mĩ nữ chen lấn nhau lên giường của anh. Anh chỉ quen ôm ấp những mỹ nữ thành thục, làm sao có thể ra tay với cô bé còn chưa trổ mã này?

“Vậy thì tôi tự tắm”. Bé núp trong nước, cảnh giác nhìn anh, trên mặt nước chỉ lộ ra đôi mắt.

“Em tự tắm sẽ không sạch”. Anh từ chối tiến lên về phía bé.

“Tôi là không muốn tắm rửa sạch sẽ”. Bé sửa lại, bơi đến bờ hồ, chỉ là chưa nhảy lên bờ chạy trối chết mà thôi.

“Không muốn? Ý em là em cố ý biến mình thành dáng vẻ bẩn thỉu này?”. Anh cười lạnh, không tiến lên nữa.

“Đúng vậy”. Đầu nhỏ gật gật hai cái.

Anh cười lạnh coi thường.

“Tôi không nói láo đâu, nếu không thì tại sao chú gội đầu tóc tôi không sạch được, còn rất thối. Bởi vì tôi bôi xi đánh giầy lên đó”. Bé kiêu ngạo hất cằm lên, đôi tay khoanh trước ngực.

Mặc dù bé bị thoát hết quần áo, chỉ lể lại một cái quần lót nhỏ nhưng cũng may có nước nên cảnh xuân của bé không bị nhìn thấy.

“Xi đánh giầy”. Mày rậm nhíu chặt lại nhìn chằm chằm bé.

“Không biết à? Đó là đồ bôi ở trên cái giày màu đen đó”. Aish, đúng là người có tiền, xi đánh giầy là cái gì cũng không biết.

“Tại sao lại bôi xi đánh giầy lên tóc?”.

“Để tự vệ đó, dốt quá!”. Bé nói còn thuận tiện mắng một câu. Anh đường đường là tổng giám đốc của “Tuyệt thế” vậy mà lại bị một đứa bé mắng là dốt. “Nếu không làm cho người bẩn một chút, làm cho tên kia ngán thì tôi đã sớm bị ăn sạch sành sanh rồi”. Vì muốn đạt hiệu quả cao nhất, bé còn tìm lọ xi đánh giầy đã hết hạn từ lâu.

Đôi nam nữ kia là thân thích bắn đại bác cũng không tới, ngày nào cũng đánh mắng bé. Khi bé ở nhà còn phát hiện được cuốn băng ghi hình XXOO bé gái vị thành niên, sau đó bé lại nhận ra ánh mắt của người đàn ông đó nhìn bé rất dâm tà làm bé sởn gai ốc.

Bé biết rằng trốn đi không được nên bé quyết tâm biến từ một cô bé sạch sẽ thành một đứa bẩn thỉu, kiên quyết không tắm không gội, từ đó đến nay đã bốn năm rồi.

Đó là cách tự vệ của bé. Dù không thoải mái nhưng vẫn dễ chịu hơn là bị người đàn ông kia giày xéo.

“Hắn ta động vào em?”. Giọng nói trầm thấp, mang theo chút nguy hiểm.

“Có suy nghĩ thôi… nhưng mà hắn ta không bắt được tôi, mỗi lần bắt được đều bị tôi đá cho rất đau, với lại tôi vừa thối vừa bẩn nên sau đó hắn ta không còn muốn làm gì nữa”. Bé nhún nhún vai nói, ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ rằng anh biết điều sẽ tránh ra ngoài.

Nhưng nhìn thấy nét mặt của Thượng Quan Lệ, bé giật mình.

Ông trời! Bé nói gì sai rồi sao? Tại sao ánh mắt của ông chú lại đáng sợ thế? Lạnh quá, lạnh đến nỗi có thể đóng băng được cái hồ tắm rồi, bé đang ngâm mình trong nước nóng cũng cảm thấy sợ hãi.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn bé, trong đáy mắt là lửa giận làm cho người ta sợ hãi.

Anh nhìn bé chằm chằm rồi một lúc sau mới đứng dậy rời khỏi hồ tắm.

“Tìm thứ gì đó gạt hết xi đánh giầy trên tóc tiểu thư đi”. Thượng Quan Lệ nói, cởi áo ướt sau đó dùng khăn lau sạch lồng ngực.

Cửa được mở ra, có hai người làm nữ đứng ở cửa, cung kính gật đầu.

“Nếu như em không tắm gội sạch sẽ thì tôi sẽ cầm dao cắt bọn họ”. Anh nói rồi đi ra ngoài.

“Tắm thì tắm!”. Bé thở phào một hơi, nhưng cũng biết ông chú nói được là làm được.

Người làm cầm một lọ thuốc, đưa bé lên bờ.

Lần này bé không phản kháng nữa, ngoan ngoãn giống như một con mèo con, mặc người định đoạt, những cáu bẩn trên người và trên tóc dần dần bị thuốc hòa tan, bị nước rửa sạch.

Hu, xi đánh giầy, hen gặp lại ——