Còn Không Ly Hôn Giữ Lại Ăn Tết À?

Chương 11: Thiên thạch của anh




11. Thiên thạch của anh

Chu Tuyển Danh vẫn không có cách nào tin tưởng Hoắc Thiếu Ngải.

Shenggang lúc nửa đêm, trời có tuyết rơi.

Chu Tuyển Danh nằm trong chăn đệm ấm áp ngủ được mộc giấc mơ mơ màng màng, hắn luôn cảm thấy có gió thổi qua đầu mình. Nửa đêm, hắn lim dim tỉnh lại, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ, hắn phát hiện hóa ra đêm qua Hoắc Thiếu Ngải chưa khóa chặt cửa sổ.

Hắn nhìn ngoài trời tuyết đang rơi rất dày, từng bông tuyết bay lả tả tựa như lông dê. Hắn đóng cửa sổ, nằm lên giường đếm lông dê để đi vào giấc ngủ. Rạng sáng lúc năm giờ, Hoắc Thiếu Ngải đánh thức hắn dậy, hắn rất muốn chết đi cho rồi, hắn lấy chăn che kín đầu, Hoắc Thiếu Ngải lại kéo chăn xuống. Hai người qua qua lại lại trêu chọc nhau hơn hai mươi phút, Hoắc Thiếu Ngải thấy mất hứng khiến Chu Tuyển Danh không thể làm gì hơn ngoài việc tự bò dậy. Hắn cảm thấy cơ thể mình như đang bị đâm thành nghìn lỗ, bốn phương tám hướng đều có gió lùa qua. Hắn mở vali mà Hoắc Thiếu Ngải đã chuẩn bị cho mình, bốn cái áo lông vũ cùng vài đồ để thay đổi, còn có cả hai cái quần nhung dài thế nhưng lại chỉ đúng một đôi tất. Hắn không thể nào chịu nổi.

Hắn cầm cặp vớ kia lên, nói: ""Lần sau em nên để bảo mẫu giúp đỡ thu dọn hành lí.""

Hoắc Thiếu Ngải vẫn chuyên tâm mặc quần áo, không thèm nhìn hắn: ""Em thấy em thu dọn quần áo cũng tốt mà?""

Chu Tuyển Danh từ bỏ.

Hoắc Thiếu Ngải giục hắn đánh răng rửa mặt để cùng y ra ngoài. Hắn bị y nhẫn tâm kéo đi, Hoắc Thiếu Ngải hứng thú bừng bừng đi tới nông trại Koiwa. Sau đó mới đọc được thông báo, nông trại sẽ không mở cửa từ tháng 11 đến tháng ba sang năm.

Chu Tuyển Danh sắp bị đóng băng thành một bức tượng rồi. Hoắc Thiếu Ngải bàn tay lạnh ngắt túm lấy tay hắn, chẳng khác con cá sắp lên thớt.

Hoắc Thiếu Ngải ngửa đầu nhìn phản ứng của Chu Tuyển Danh, mặt trắng bệch, môi cũng trắng không kém, người cũng mơ mơ hồ hồ, chẳng khác gì người tuyết lớn tướng.

Y cảm thấ mình rất có lỗi, cũng cảm thấy mình cũng thật oan ức: ""Em xin lỗi.""

""Không phải lỗi của em.""

Phản ứng lạnh nhạt của Chu Tuyển Danh khiến y biết, hắn đang không vui: ""Thật sao? Anh không trách em chứ?""

Chu Tuyển Danh đương nhiên chẳng thèm quan tâm, suy nghĩ duy nhất của hắn bây giờ là nãy trước khi đi ra ngoài hắn nên mặc thêm một cái áo lông. Thế nhưng hắn nhớ rằng Hoắc Thiếu Ngải cũng chẳng mang nhiều áo lông cho hắn, bỏ đi vậy.

Nếu trang trại không mở cửa, Hoắc Thiếu Ngải chẳng thế làm gì hơn ngoài việc mang Chu Tuyển Danh đi đến ga tàu ở phía Bắc.

Dọc tuyến đường sắt phía Bắc có thể nhìn thấy biển rộng, bầu trời bị ép đi rất xa, từ cửa sổ của xe nhìn ra ngoài, nhìn giống như bánh mì quét bơ màu xanh lam.

Hoắc Thiếu Ngải còn đang ảo não vì vụ việc ban nãy. Y nói, nếu như không phải y tùy hứng đòi đổi chuyến đi qua Shinkansen thì giờ bọn họ có thể ở Hanamaki tắm suối nước nóng rồi.

Trên lịch y đã lên rõ ngày này ngày này nên làm gì và đi đâu rồi.

Chu Tuyển Danh an ủi: ""Chúng ta đến mấy thôn nho nhỏ cũng có thể tắm suối nước nóng mà.""

Hoắc Thiếu Ngải hờn dỗi nói: ""Mấy thôn nhỏ chỉ có đồng ruộng thôi.""

Thôn nhỏ chỉ có đồng ruộng khá gần biển, mà nói là thôn nhỏ cũng không đúng lắm, dù sao thì nó cũng được gọi là thị trấn. Hoắc Thiếu Ngải cũng đã từng tới đây để chụp hình bìa tạp chí rồi, cũng đã từng tới đây đóng một bộ phim lớn. Nghe bảo nơi đây có truyền thống câu nhóm biển, nhưng là nó tổ chức vào tháng tám, vào mùa hè cơ. Hiện tại là mùa đông rồi, sự kiện này không có duyên với họ rồi.

Bọn họ lắc lắc lư lư trên xe lửa cả một buổi chiều, tới khi đến chỗ cần đến đã là chạng vạng buổi chiều. Hoắc Thiếu Ngải quên mất việc bắt chuyến xe khởi hành lúc 5 giờ chiều, nơi này cũng không có taxi, xe bus thì chậm chạm vẫn chưa đến, hai người ngơ ngác ngồi trong ga đợi chờ nửa tiếng.

Trên đường đi bắt đầu có mưa tuyết. Chu Tuyển Danh đến độ thân hình run lẩy bẩy, cái lạnh thấm đến tận xương tủy, chỉ lấy cái thìa nhỏ đào xuống, chắc là có thể nạo đá bào luôn đó. Trước đây hắn từng học một câu trong môn triết: Tôi là ai, tôi từ đâu đến đây, tôi muốn đi đâu. Một cơn gió lạnh thổi qua gáy hắn, hắn nghe thấy tiếng Hoắc Thiếu Ngải khóc. Y khóc rất nhỏ, tựa như lời gọi tinh tế của him non ở đầu cành cây. Sắc trời cũng khá tối, Chu Tuyển Danh cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt.

Hắn thở dài một hơi, nghĩ thầm, chuyện quái gì đang diễn ra thế này.

Hỏi y: ""Không phải lúc trước em cũng có thuê quán trọ nào đó sao? Giờ em gọi điện cho họ, hỏi coi họ có thể lái xe ra đây đón chúng ta được không.""

Hoắc Thiếu Ngải ngẩng đầu lên, vành mắt y phiếm hồng, khó trách fans của y đều thích gọi y là thỏ.

""Nhưng em định mai mới tới đó.""

Chu Tuyển Danh nói: ""Không phải lo, trời cũng lạnh như vậy, chắc cũng chỉ có mình chúng ta đến đây, hỏi chút cũng được.""

Hoắc Thiếu Ngải ngốc nghếch gật đầu. Lúc y lấy điện thoại ra, tay còn đeo găng, không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống. Chu Tuyển Danh cúi người nhặt lấy, trực tiếp lấy ngón trỏ mở màn hình ra, nhanh chóng tìm được số điện thoại của quán trọ trong phần lịch sử cuộc gọi.

Hoắc Thiếu Ngải cũng không hiểu Chu Tuyển Danh nói gì với đầu bên kia của điện thoại. Tiếng Nhật được hắn sử dụng rất thành thạo, nhìn sang gò má hắn, có vẻ rất ôn nhu.

Lúc bọn họ ngồi lên xe đưa đón của quán trọ đã là bảy giờ tối. Mưa tuyết càng rơi lớn hơn. Đường đi cũng đã bị đóng băng, di chuyển cũng trở nên khó khăn. Chiếc xe hơi nảy nảy một chút, thỉnh thoảng còn phải phanh gấp lại, hai người vừa lạnh vừa đói ngồi trong xe, vừa ngồi còn vừa run vì sợ. Chu Tuyển Danh suốt cả con đường vẫn nắm tay y mà Hoắc Thiếu Ngải không muốn thả ra chút nào.

Mất đến bốn mươi phút, hai người cuối cùng cũng đến được quán trọ.

Không khí ấm cúng làm tứ chi bọn họ như được hồi sinh. Tựa như có một loại cây leo nào đó leo theo mạch máu của họ mà sinh trưởng mạnh mẽ. Hai người không thể đợi chờ hơn nữa, cởi ra bộ quần áo ướt nhẹp, trong phòng tắm ôm ấp thân mật.

Chu Tuyển Danh đè Hoắc Thiếu Ngải xống mà hôn môi, gương bị hơi nước phả lên trở nên mờ mịt, đôi mắt của hai người cũng dần trở nên mơ hồ.

Hoắc Thiếu Ngải cắn lên môi Chu Tuyển Danh, luồn đầu lưỡi vào miệng hắn. Xâm chiếm hắn khiến hắn không kịp nuốt nước bọt, dây dưa khiến hắn không kịp tránh né. Y nhìn thấy hạ thân hắn ngọc hành cũng đã cương lớn. Y quỳ xuống, vì hắn mà liếm láp. Dòng nước ấm áp chảy xuống đầu hai người. Ngón tay trắng nõn nhẵn nhụi của Chu Tuyển Danh luồn vào tóc y. Y mơ hồ nghe được âm thanh hắn thở dốc, nhưng âm thanh này rất nhanh bị tiếng nước ào ào lấp chìm.

Chu Tuyển Danh đem y đặt lên vách tường phòng tắm làm một lần. Lúc tiến vào, cả hai người đều cảm thấy rất đau, y kẹp Chu Tuyển Danh quá chặt, mà Chu Tuyển Danh lại như cái rìu sắc bén, muốn bổ đôi người y ra.

Y há miệng, như con cá bị mắc cạn. Nửa năm ngắn ngủi, y tựa hồ đã quên phải làm sao để thả lỏng, phải làm sao để tiếp nhận hắn. Chu Tuyển Danh bắt đầu đưa đẩy vào cơ thể y, y cảm thấy lần giao hòa này y đều là huyết nhục mơ hồ hòa lẫn. Ngay cả như vậy, y vẫn không nỡ từ chối hắn.

Y đưa tay tìm đến nơi hai người giao hợp, thuốc bôi trơn cùng một vài thứ khác trộn lẫn tạo ra một loại chất lỏng sền sệt, chảy ra từ phía sau của y.

Y hy vọng Chu Tuyển Danh hôn y nhiều một chút. Chỉ cần Chu Tuyển Danh kề sát môi vào bên tai của y thôi cũng được.

Phải một lúc lâu sau bọn họ mới tiết ra.

Sau khi tẩy rửa sạch sẽ, cả hai trở về giường với cái bụng đói cồn cào. Chu Tuyển Danh gọi điện thoại cho quầy phục vụ, gọi một phần thức ăn sau đó hỏi y muốn ăn gì, Hoắc Thiếu Ngải nói, em muốn ăn giống anh.

Chu Tuyển Danh cúp điện thoại, trong phòng lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Chu Tuyển Danh ngồi cạnh y, để y gối lên đùi mình. Hắn cầm khăn mặt, lau tóc cho y.

Hoắc Thiếu Ngải chỉ cần giương mắt lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của Chu Tuyển Danh. Khóe mắt hắn có một vài nếp vân nhỏ, vì thế mỗi khi hắn mìm cười sẽ càng ôn nhu, càng đa tình.

Hoắc Thiếu Ngải liền nhớ tới dáng vẻ khi nãy hai người làm tình, hắn tiết ra thế nào.

Đôi mắt của Chu Tuyển Danh nhìn xuống dưới, Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy chỉ cần hắn cứ nhìn y như vậy, y sẽ cứng.

Chu Tuyển Danh bỗng nhiên mở lời: ""Thiếu Ngải, có vài lời anh muốn nói với em.""

Đang đắm chìm trong ngọt ngào, tâm tình của Hoắc Thiếu Ngải rất tốt. Y hừ ra một tiếng giọng mũi mềm mại, ôm lấy Chu Tuyển Danh, dựa vào lồng ngực hắn cọ cọ, hỏi: ""Sao thế anh?""

Chu Tuyển Danh nhìn y thật kỹ. Ánh mắt của hắn có một cái gì đó rất mê hoặc. Chỉ cần hắn nhìn như vậy sẽ khiến người ta có cảm giác mình đang được hắn "yêu".

Hắn nói: ""Thiếu Ngải, sau này em đừng làm vậy nữa.""

Đầu óc của Hoắc Thiếu Ngải còn chưa phản ứng lại: ""Chuyện gì thế anh?""

""Thu dọn hành lí, lập kế hoạch đi chơi, kiểu vậy."" Lần này Chu Tuyển Danh không nhắc về quá khứ nữa.

Hoắc Thiếu Ngải há miệng, như bị người ta đánh cho một đòn phủ đầu: ""....Ý anh là sao?""

""Thiếu Ngải, để anh nói cho em nghe, tất cả những chuyện này, bất kể là người bảo mẫu nào, người giúp việc nào hay người thư ký nào đều có thể làm tốt hơn em, em không nên miễn cưỡng bản thân làm những chuyện mình làm không tốt."" Chu Tuyển Danh nói.

Trên người Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy từng trận lạnh buốt, y né tránh vòng tay của Chu Tuyển Danh, chậm rãi ngồi thẳng lên: ""Em cũng không miễn cưỡng bản thân mình làm những chuyện này, em rất vui mà, em cũng rất mong anh cũng hài lòng với nó.""

""Nhưng anh không thấy vui, Thiếu Ngải à."" Chu Tuyển Danh nhìn thẳng vào mắt y, ""Em cũng không vui. Em chỉ là đang cố gắng lấy lòng anh, bất quá chỉ là em tự mình cảm động....""

""Em không có!""

Hoắc Thiếu Ngải đánh gãy lời nói của hắn.

Y nghe được giọng mình đang run lên. Run đến độ biến tất cả bầu không khí kiều diễm khi nãy giữa hai người biến thành bình địa, hoang vu rõ ràng giữa hai người bị bại lộ. Chu Tuyển Danh nhìn y, ánh mắt của hắn rất rõ ràng, hắn chính là trực tiếp muốn nói cho y biết, hắn coi thường y.

Dưới ánh mắt ấy, Hoắc Thiếu Ngải khẽ run rẩy. Tại sao lại như vậy chứ? Không phải ban nãy họ vẫn còn thân thiết như vậy sao, y còn cho rằng bọn họ đã vượt qua được rồi, bọn họ vẫn có thể như trước đây...

""Tuyển Tuyển, em thật sự rất yêu anh.""

Y đột nhiên thốt ra câu này.

Con mắt Chu Tuyển Danh giật giật: ""Em đừng như vậy.""

Hoắc Thiếu Ngải ôm lấy hắn, hôn lên môi hắn. Chu Tuyển Danh lại đẩy y ra: ""Thiếu Ngải, em không cần phải hạ mình như vậy.""

Mặt Hoắc Thiếu Ngải cắt không còn giỏ máu, sự xấu hổ mãnh liệt khiến nội tạng của y trở nên co rút mạnh mẽ. Y đã cầu xin hắn đến như vậy, tại sao hắn còn chưa để ý chứ?

Y cảm thấy kinh hoảng cực độ: ""Chu Tuyển Danh, từ trước tới nay anh chưa từng yêu em sao?""

""Không anh yêu em."" Chu Tuyển Danh nói, ""Chính là vì anh yêu em, thế nên anh mới không muốn tài năng của em trở nên lãng phí, anh không muốn giá trị của em bị hạ thấp, anh muốn em được coi trọng, muốn cuộc đời của em trở nên thật ý nghĩa, em không cần lãng phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa vụn vặt như....""

""Những chuyện này sao có thể nói là vô nghĩa vụn vặt đây? "" Thanh âm của Hoắc Thiếu Ngải run rẩy như cánh diều bay giữa không trung rồi bị đứt dây, ""Lẽ nào anh không muốn em ở bên cạnh anh bầu bạn sao? Lẽ nào anh chưa từng mong muốn đi du lịch cùng nhau sao? Lẽ nào.... Lẽ nào giá trị của em chính là làm diễn viên?""

Khuôn ngực y lên xuống dữ dội. Y siết lấy cánh tay Chu Tuyển Danh, nỗ lực tìm ra một tia dao động nhỏ nhoi trong đôi mắt hắn, y hy vọng hắn thương tiếc y, cưng chiều y, thương yêu y... Hoắc Thiếu Ngải nghĩ, sau này mình sẽ trở nên ỷ lại vào hắn, trở nên tín nhiệm, trở nên trung thành... Lẽ nào những thứ này cũng không đủ ư?

Thanh âm y khan đặc: ""Tuyển Danh, em muốn có thể ở bên anh, anh cũng không thể một mực đẩy em ra, em cũng có thể chăm sóc anh, có thể ở bên anh.... Em muốn anh vui vẻ.""

""Nhưng thực sự thì em đâu có làm được."" Chu Tuyển Danh nói, hắn liếm môi một cái, tựa như đang lo dự có nên nói lời tiếp theo ra hay không, ""Em toàn là biến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, em cũng chẳng bao giờ quan tâm đến cuộc sống sinh hoạt hay là sự nghiệp của mình, vì thế em nên hy sinh tất cả để làm một diễn viên, không phải em nên hy sinh để cuộc sống của đôi ta trở nên tốt hơn sao? Không, em rõ ràng biết đáp án này, nhưng căn bản em chẳng có một thay đổi nào, kể cả lần này.""

Trái tim Hoắc Thiếu Ngải mạnh mẽ co rút một hồi, y rung mình một cái.

"".... Anh muốn như vậy chứ gì?""

Chu Tuyển Danh trở nên trầm mặc.

Y luống cuống, nức nở kêu nhẹ một tiếng: ""Tuyển Tuyển....""

Ngón tay của y muốn chạm đến khuôn mặt của Chu Tuyển Danh --- Y thấy hắn như con búp bê sứ. Hắn hay khó chịu, hay tùy hứng, nhưng hắn lại miễn cưỡng bày ra bộ dáng ôn nhu rộng lượng, hắn chính là một tiểu công chúa đáng yêu, anh cả cũng nói rằng, nếu hắn bực tức, cứ mắng hắn là tốt rồi. Nhưng Chu Tuyển Danh tránh được tay y.

Hắn nói: ""Thiếu Ngải, không phải là anh không có cách nào tin em, là anh không có biện pháp nào để không lo lắng về em. Em nói, ước mơ hồi nhỏ của mình là mở một trang trại, em đã cố gắng như thế nào? Em cũng từng nói em sẽ cố gắng học hỏi cách để chăm lo cho gia đình, nhưng em làm được sao? Điều duy nhất mà em nỗ lực, chăm chỉ đồng thời cũng hoàn mỹ làm cũng chỉ có đóng phim, vậy tại sao không tiếp tục? Là do anh nghĩ rằng em chỉ đang trì trệ không bước tiếp sao? Thiếu Ngải... em chỉ là đang cảm thấy quá thoải mái, muốn bỏ tất cả.""

Hoắc Thiếu Ngải ngơ ngác nhìn hắn.

Tại sao hắn lại có thể nói ra những lời như vậy?

Sự phẫn nộ nổ tung trong trí não, trên đỉnh đầu y tựa như có cột khói bốc lên. Y gằn từng chữ một: Chu Tuyển Danh, chẳng qua chỉ là anh đang ép buộc em theo vọng tưởng của bản thân anh thôi.""

""Anh đang ép buộc em làm theo vọng tưởng của anh ư?"" Thanh âm Chu Tuyển Danh bình tĩnh đến lạnh nhạt, ""Anh hy vọng em có một nhân cách độc lập, có sự nghiệp riêng, để chúng ta kết hợp lại có thể tốt hơn, chứ không phải là như hai cái cọc gỗ trầm luân trong đầm lầy như bây giờ, lẽ nào yêu cầu này là rất quá đáng sao?""

Thanh âm của hắn hạ xuống, chẳng khác nào một mảnh hoa tuyết rơi trong đầu Hoắc Thiếu Ngải.

Lạnh thật đấy, cũng không phải ở trong băng thiên tuyết địa, nhưng còn lạnh hơn thế, là sao vậy?

Y khóc sao? Bằng không sao y có thể thấy được vẻ mặt hốt hoảng của Chu Tuyển Danh. Nước mắt là vũ khí của y, có phải Chu Tuyển Danh cảm thấy y như vậy rất nhu nhược không? Chu Tuyển Danh muốn dỗ dành y, thế nhưng hắn đưa tay ra một nửa lại thả xuống.

""Thiếu Ngải, em đừng như vậy..."" Hắn vẫn nói cái câu này, ""Đây là lỗi của anh.""

Hoắc Thiếu Ngải nghe thấy chính mình nhẹ giọng hỏi: ""Ý anh là... kết hôn với em chính là sai lầm ư?""

Chu Tuyển Danh mím chặt môi. Hóa ra là hắn luôn nghĩ như vậy.

Hoắc Thiếu Ngải cảm thấy khóe miệng mình căng ra, y nghe thấy được tiếng mình cười nhạt.

""Tuyển Danh, em lười biếng, ích kỉ, vô dụng.... là vậy đấy. Anh lãng phí bảy năm, cuối cùng triệt triệt để để biết được con người thật của em, nhận ra được khi đó yêu em bất quá chỉ là yêu ảo giác do chính mình tạo ra, em không cố gắng cũng không ân cần, không phải là anh rất thất vọng đấy chứ?""

Chu Tuyển Danh há miệng, tựa hồ muốn biện giải. Hoắc Thiếu Ngải càng dùng sức siết chặt cánh tay hắn, dùng sức khiến hắn cảm thấy đau đớn. Hai người cách nhau rất gần, muốn hôn lấy đối phương. Hoắc Thiếu Ngải cẩn thận quan sát vết rạn nứt trên biểu tình của Chu Tuyển Danh.

Anh cho rằng anh có thể không kiêng kị gì mà khiến em tổn thương sao? Anh có biết không, nửa đêm em giật mình tỉnh giấc không thấy anh ở bên, em sợ hãi điều gì, anh có biết không?

Hoắc Thiếu Ngải nở nụ cười.

""Chu Tuyển Danh, anh không phải giả vờ, anh cũng ích kỉ như em thôi, khi nhận ra em không xứng với tưởng tượng của anh, anh liền tự ý quyết định tội lỗi của em... anh yêu em sao? Đừng đùa, người anh yêu chỉ là nhân vật em đóng, từ đầu đến cuối đều tự đem mình đặt trên cái địa vị người mê phim của em, liệu rằng anh có nghĩ đến sẽ cùng em vui vẻ chung sống không? Liệu rằng anh có thực sự hiểu em đang nghĩ gì không? Anh hy vọng em là ánh sao rạng rỡ, nhưng mẹ nó em chỉ là khối thiên thạch xấu xí thôi! Đây là lỗi của anh, là lầm tưởng củ mình anh!""

""Con mẹ nó em nói xong chưa!""

Chu Tuyển Danh bực mình, bỗng nhiên thốt ra một câu thô tục.

Trước đây Chu Tuyển Danh cũng như Chu Tuyển Phỉ, không bao giờ nói bậy, có thể là khi gặp Hoắc Thiếu Ngải, nghe y mỗi ngày đều mẹ nó bố nó, lâu dần cũng học được cách thăm hỏi tổ tông tám đời và xỉ nhục bộ phận dinh dục của người khác.

Tay Chu Tuyển Danh đang run lên, hắn mạnh mẽ nắm chặt lại, nắm đến độ trắng bệch. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, chỉ có môi đang mấp máy nhưng vẫn không thốt ra lời nào đang bán đứng hắn, hắn đang căng thẳng.

Không trung tựa như đang có một quả trứng thối bị vỡ ra, đâu đâu cũng có mùi chua khó ngửi.

Hoắc Thiếu Ngải nghĩ, giữa bọn họ còn có thể đàng hoàng trò chuyện được nữa không?

Bọn họ quen thuộc đối phương, đương nhiên cũng biết dùng cách nào hữu hiệu nhất tổn thương đối phương. Y cuối cùng cũng đâm Chu Tuyển Danh bị thương, vậy y thắng sao? Y nên hài lòng sao? Ban đầu y lập ra kế hoạch đi du lịch này là để Chu tuyển Danh cúi đầu trước mình sao?

Hoắc Thiếu Ngải không biết hiện tại nên làm gì, trước giờ y làm việc đều không theo kế hoạch, lời nói cũng là nghĩ ra trong nhất thời.

Y mất tự nhiên thả thả hai tay đang siết chặt Chu Tuyển Danh xuống.

"""Tuyển Danh, cuối cùng thì người anh yêu là ai? Là em sao, hay là em làm diễn viên, hay là nhân vật mà em đóng?""

Chu Tuyển Danh không trả lời. Hắn buồn bực mất mười mấy phút, sau đó ngả đầu đắp kín chăn không thèm để ý y nữa. Cứ như vậy Hoắc Thiếu Ngải bị bơ ngồi một bên.

Y tắt đèn, ngoài trời gió như đang gào khóc thảm thiết.

Hôn nhân của y và Chu Tuyển Danh cứ như vậy mà chấm dứt sao?

Y kinh hoảng lại mê man, tựa như một người đang bước đi trong vùng hoang dã, y không bao giờ có thể tìm thấy, phương hướng của mình.

Một lúc lâu sau, y mới nghe được Chu Tuyển Danh lầm bầm một câu.

""Anh chỉ yêu mỗi Hoắc Thiếu Ngải.""

( Ôi ** má, chương này 4k chữ đó chời owwww, đi dzẩy đầm xong về lao đầu vào làm luôn:( dạo này vướng lịch học tiếng trung trên trường nên cũng lười hix)