Con Mèo Cuối Cùng Trong Vũ Trụ

Chương 14: Việt An: Tố cáo, ngược đãi mèo




Nguyên soái trở về trụ sở rồi!

Nguyên soái không chỉ về trụ sở mà còn mang theo con mèo kia!!

Nguyên soái mang theo con mèo đi phòng ăn số 1 rồi!!

… Hả?

Phòng ăn số 1?

Các binh sĩ nhận được tin tức hai mặt nhìn nhau vài giây, sau đó có cùng chí hướng mà bỏ sự tình trên tay xuống, dưới ánh mắt ước ao ghen tị của các đồng nghiệp còn công tác trong người, như ong vỡ tổ phóng đi phòng ăn số 1.

Lúc phòng ăn thứ nhất bị vây ba vòng trong ba vòng ngoài đến nước chảy cũng không lọt, người ăn cơm xong bị chặn ở trong phòng ăn không ra ngoài được, nổi giận đùng đùng quát: “Chen cái gì mà chen! Tản đi tản đi! Nguyên soái đã sớm gọi xong đồ ăn, mang theo mèo của ngài đi rồi!!”

Nguyên soái xác thực ôm mèo của anh chạy.

Anh ít nhiều vẫn muốn kiêng kị một chút đối với hình tượng bên ngoài —— dù sao cũng là một Nguyên soái quốc gia, không chỉ là Nguyên soái toạ trấn phía sau, mà còn là tướng lĩnh quanh năm bôn ba ở tiền tuyến, hình tượng bên ngoài không thể quá mức thân thiết.

Chuyện này gây bất lợi cho việc làm quân địch kinh sợ.

Tuy bản thân anh cũng không hi vọng mình bị truyền thành một tên sát thần, dẫn đến ngoại trừ các tướng lãnh cấp cao của bảy Quân đoàn dưới tay thì ở ngoài đều không có mấy người dám nhìn thẳng anh, mà không biết làm sao mà truyền thông không hăng hái, nên sự tình đã thành chắc chắn, dù anh không hi vọng thì cũng không có cách nào khác.

Biểu hiện ở bên ngoài của Việt An vô cùng ngoan ngoãn, cho Nguyên soái tiên sinh đủ mặt mũi.

Sau đó trong nháy mắt lúc Nguyên soái tiên sinh mang theo cậu vào phòng làm việc đóng cửa lại, cậu nhảy một cái lên bàn làm việc, đuôi vỗ bàn vang lên “Ba ba”, làm đồ vật trên mặt bàn bị chấn động đến mức leng keng loảng xoảng một trận.

Bộ dáng thoạt nhìn rất là không vui.

Nguyên soái nhìn bàn làm việc của mình run rẩy, tất nhiên không thể không biết Việt An vì cái gì mà tức giận.

Thế nhưng Nguyên soái cảm thấy, em không thể bởi vì nhà ăn là nhà ăn, em sẽ xem thường nó!

Nhà ăn ở trong trụ sở của bọn họ được xem là mùi vị tốt.

“Mùi vị nhà ăn rất tốt.” Nguyên soái chỉ giải thích một câu như vậy, cũng không thừa nhận chính mình kỳ thật đang bôi đen mỹ thực Đế đô.

Việt An híp mắt một cái, động tác đuôi dần dần chậm lại.

“Miảo?”

“Thật”. Nguyên soái nhẹ nhàng chọt chọt đầu nhỏ của Cục Lông Trắng.

Anh căn bản nói qua một lần các món ăn tương đối được hoan nghênh trong phòng ăn số 1, đầy đủ hai mươi món, không sợ không chặn nổi miệng Việt An.

Nguyên soái ngồi sau bàn làm việc, tiện tay cầm lên hai phần văn kiện bằng giấy đang bày trên bàn.

Tư liệu đưa tới thường là văn kiện giấy, đại thể đều là viết tay, không tiện dùng tinh võng để truyền nội dung.

Dù sao dùng tinh võng lan truyền, thì cũng phải trải qua xét duyệt của Bộ An toàn thông tin, tuy nói là có hiệp định bảo mật, nhưng cũng không thể bảo đảm rằng không bị trộm lúc không có ai trông coi.

Nội dung của văn kiện trong tay vô cùng đơn giản, bên trên viết chính là lời khai hỏi cung của vị trợ thủ bị bắt kia.

Quả thật đối phương hướng về phía máu của anh mà đến, cũng không phải xuất phát từ tư tâm.

Hắn bị người Bộ Nghiên cứu Khoa học dùng người nhà uy hiếp, cuối cùng làm ra sự tình như vậy.

Trước mắt quân đội đã dùng tội làm quân đảo chính để định tội hắn, bởi vì ở trên toà án vô cớ lên án Bộ Nghiên cứu Khoa học sẽ bị xử lý nặng, người nhà vẫn được hưởng trợ giúp của quân bộ như trước, nhưng bản thân lại bị lưu vong đến quặng mỏ tinh hẻo lánh, cho đến chết cũng không được rời đi.

Tẻ nhạt đến cực điểm.

Nguyên soái ném văn kiện trong tay lên mặt bàn.

Nỗi khổ tâm trong lòng cũng không phải lý do phản bội, rõ ràng là chuyện này vẫn còn nhiều loại phương thức giải quyết tốt hơn, đối phương lại lựa chọn loại minh xác nhất cũng là loại làm cho người ghét nhất.

Nguyên soái đã không còn cảm thấy kinh ngạc sự tình Bộ Nghiên cứu Khoa học luôn giở trò ở bên cạnh anh, dù sao thể gene cấp SS duy nhất của Đế quốc Sintes xem như có giá trị nghiên cứu cao.

Thậm chí Nguyên soái còn có ý để lại bên người mấy nhân vật nhỏ mờ nhạt được người ta đút lót xếp vào, miễn cho chó cùng rứt giậu.

—— Được rồi, anh thừa nhận, lần trước lưu lại mờ nhạt có hơi lớn, trực tiếp dẫn đến anh bị lật xe cực kỳ khốc liệt.

Mà nói thật, từ lâu trợ thủ của Nguyên soái đã thay đổi không biết bao nhiêu người, cơ bản không có mấy người có thể ngốc ở bên cạnh anh trên ba năm.

Chờ đủ ba năm, không phải đổi nghề chạy mất thì chính là bị người kỳ kỳ quái quái xúi giục, việc lại muốn thay đổi trợ thủ một lần nữa này, căn bản không phải là chuyện của Quý Tu Quân.

Dù sao nguyên bản công tác thuộc về trợ thủ đều do vị thuộc hạ mệnh lao lực kia của anh – Quân đoàn trưởng Quân đoàn số 1 làm, tiếp tục đưa tên trợ thủ lên, lại thành lính cần vụ hầu hạ sinh hoạt của anh.

Chuyện này đối với cuộc sống và công tác của Nguyên soái đều không có ảnh hưởng gì lớn.

Bất quá vẫn làm người rất khó chịu.

Đặc biệt là đám Bộ Nghiên cứu Khoa học Đế quốc kia bám dai như đỉa và bọ xít hút máu.

Quý Tu Quân trầm mặt lạnh lẽo nhìn văn kiện trên bàn, ngẩng đầu nhìn lướt qua camera giám sát đột nhiên chuyển đến cửa phòng làm việc, tay nhấn một cái nút lệnh, mở cửa.

Việt An nhìn lính cần vụ bếp núc đẩy một chiếc xe đựng bữa tiệc lớn lại đây, lập tức đứng lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm bọn họ.

Hai lính cần vụ cũng không chớp mắt một cái nhìn chằm chằm bé mèo trên bàn làm việc, sau đó dừng ở một cái bảng nhỏ bên cạnh bàn hội nghị ở trong phòng làm việc to lớn.

Ánh mắt Việt An chuyển qua bọn họ, nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhảy xuống bàn làm việc, rồi lại nhảy lên bàn hội nghị dài, ngồi xổm ở trên chủ toạ của bàn dài, nhìn lính cần vụ bưng từng món ăn cái này tiếp theo cái kia lên bàn.

Bọn họ thả xuống một món, Việt An sẽ “Miao” một tiếng, sau đó giống như quân vương dò xét lãnh địa, đi quanh cái đĩa bọn họ thả xuống một vòng, có khi tình cờ cúi đầu xuống ngửi ngửi.

Mi tâm Nguyên soái nhướng lên một ít đến mức không thể nhận ra, đối với hai lính cần vụ được Việt An miao miao gọi, tâm tình nguyên bản vì sự tình văn kiện nên đã không ra sao lại thêm cảm giác hơi không quá thoải mái.

Nhưng sau khi nhận thức được tâm thái đó, Nguyên soái ý thức được là không nên, rồi cấp tốc tiến hành điều chỉnh, một tia nhăn nhẹ trên mi tâm không ngừng lại bao lâu, rất nhanh biến mất.

Tuy rằng rất muốn biết vì sao Nguyên soái gọi nhiều chủng loại món ăn như vậy, nhưng hành vi thường ngày của quân nhân làm cho hai lính cần vụ bịt kín miệng, sau khi bày xong món ăn, lưu luyến nhìn Việt An đang duỗi chân lay một món ăn trong đó, quay đầu đi ra ngoài.

Quý Tu Quân đứng dậy, nhìn một vòng đồ ăn, tay bưng phần ăn cho chính mình, sau đó ngồi ở trên chủ toạ.

Việt An đang ngồi xổm bên cạnh chủ toạ, cúi đầu liếm một món ăn trước mặt, giống như phát hiện được cái gì, “Bá” một chút ngẩng đầu lên, ánh mắc sáng quắc nhìn Nguyên soái đang cầm nĩa lên.

Nguyên soái lấy nĩa đâm khối thịt, ngước mắt nhìn móng vuốt Việt An đang víu che cái đĩa trước mặt, đầu quay lại nhìn thịt trong tay anh, anh cầm khối thịt trong tay quơ quơ, thì thấy đầu nhỏ của Việt An đung đưa cùng tiết tấu, mặt không cảm xúc dừng động tác lại.

Lúc Việt An đã triệt để quay người sang, hai chân trước dò về phía trước một bước, lúc đầu nhỏ ngẩng lên, mặt đầy khát vọng.

Nguyên soái tiên sinh không chút do dự nuốt thịt vào.

“Méo!”

Việt An tức giận đến mức nhảy lên cao ba thước, duỗi chân câu mâm thức ăn.

Tay mắt Nguyên soái lanh lẹ, nhấc mâm thức ăn lên.

Việt An ngửi được mùi thơm của thức ăn, lại không với tới mâm, sốt ruột nhào lên trên người Nguyên soái.

“Méo!”

Hai chân của cậu khoát lên ngực Nguyên soái, sau đó dùng một chân tát lên mặt Nguyên soái tiên sinh.

“Cái này là của tôi.” Quý Tu Quân nắm chặt cái chân tát lên, ôm cả con mèo thả lại trên mặt bàn một nữa, chọt chọt đầu nhỏ của Việt An, “Không cho giành ăn.”

Việt An bị chọt đến lui hai bước, nhìn thấy hai mắt Quý Tu Quân đầy nghiêm túc, chân nhỏ giẫm đạp trên bàn, nghẹn ngào một tiếng trầm thấp, uỷ khuất rầm rì trong phút chốc, thấy Nguyên soái không hề bị lay động, nên thở phì phò quay đầu, hung ác đánh về phía mấy món ăn khác.

Giống như Nguyên soái tiên sinh từng nói, mùi vị xác thực cực kỳ mỹ diệu.

Việt An chưa bao giờ xem thường phương diện mỹ thực này của nhân loại, vì hưởng thụ, con người có thể đạt được rất rất nhiều thành tựu làm những sinh vật khác trố mắt há mồm.

Cục Lông Nhỏ màu trắng lắc đuôi, mở rộng bụng bắt đầu động ăn.

Nguyên soái đang ăn cơm, khẽ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Việt An một cái, đảo mắt nhìn qua cái bụng nhỏ không có một điểm biến hoá của cậu, cũng không có nhiều bất ngờ.

Lúc trước ở hoang tinh anh đã phát hiện ra, Việt An có thể ăn đồ ăn có thể tích to gấp mấy chục lần bản thân cậu.

“Việt An.” Nguyên soái giống như là nghĩ tới điều gì, kêu Việt An đang vùi đầu khổ ăn một tiếng.

Việt An liếm liếm nước tương trên miệng, xoay đầu đáp lại một tiếng: “Miao.”

“Cơm nước xong thì đi làm kiểm tra đẳng cấp sức mạnh.” Nguyên soái tiên sinh nói.

Việt An không có hứng thú, nghiêng đầu qua.

Nguyên soái không nhanh không chậm: “Thuận tiện mang năm mươi viên đá năng lượng của tháng này về.”

“Méo!” Quyết định này lập tức chiếm được hưởng ứng tích cực của Cục Lông Nhỏ!

Quý Tu Quân thoả mãn cúi đầu.

Nguyên soái luôn có biện pháp có được thứ anh muốn.



Khảo nghiệm đẳng cấp sức mạnh là ở trong phòng huấn luyện tư nhân của Nguyên soái.

Vì đảm bảo vật liệu bị hao tổn, loại nhân vật siêu cường như Quý Tu Quân khi giáng xuống một cú toàn lực thì có thể miễn cưỡng đánh xuyên qua một boong tàu của tàu hộ tống, ngoại trừ cơ sở thiết bị trong phòng huấn luyện tư nhân thì ở bên ngoài, tất cả những công trình phòng huấn luyện khác đều chỉ có thể luyện tập giả lập.

Nguyên soái đang dạy Việt An làm sao để sử dụng tinh võng giả lập.

Anh giúp Việt An đội mũ an toàn lên —— nói chính xác, là bỏ toàn bộ mèo Việt An vào trong mũ bảo hiểm.

Sau khi được sự đồng ý của Việt An, Quý Tu Quân tiện tay cho cậu kiểm tra đẳng cấp tinh thần lực.

Sau đó Nguyên soái nhìn thấy trị số dữ liệu tinh thần lực của Việt An là đỉnh cấp SS, không chút do dự cắt đứt tinh võng, vừa cấp tốc mở ra mấy con đường chặn tường lửa, gắt gao ngăn chặn dữ liệu đi về phía tổng kho dữ liệu, rồi dùng vài mệnh lệnh xoá sạch sành sanh. 

… Đây thật là muốn chết.

Tinh thần lực Việt An là cấp SS đỉnh cao, hơn nữa sức mạnh thân thể cơ bản có thể sánh vai với anh, nếu lộ ra, một người một mèo bọn họ chẳng phải muốn bị đám chó điên Bộ Nghiên cứu Khoa học Đế quốc kia đuổi theo cắn sao.

Nguyên soái nhìn bé mèo Việt An toàn bộ đều chui vào trong mũ bảo hiểm, mặt mờ mịt thò đầu ra từ bên dưới, anh duỗi một ngón tay ra gãi gãi cằm Việt An: “Không có chuyện gì.”

Việt An cọ cọ tay Quý Tu Quân đã ngừng gãi: “Miảo?”

Nguyên soái thu tay về, quyết định tạm thời để sự tình của con bọ xít qua một bên.

Anh gõ gõ mũ bảo hiểm Việt An, hỏi: “Muốn sử dụng không?”

Việt An rúc đầu về phía sau, giọng ồm ồm: “Miào.”

Vì vậy Nguyên soái đeo lên một cái mũ bảo hiếm khác trong phòng huấn luyện, nói rằng: “Vậy bắt đầu.”

Ba vị Quân đoàn trưởng số 2, số 4 và số 5, năm nay không có đi theo Nguyên soái dò xét, mà luôn luôn thu thập cướp vũ trụ ở các nơi hoặc trấn thủ ở bên trong trụ sở, cũng không thể có kỳ nghỉ giống bốn vị đồng liêu khác.

Lúc này bọn họ đang cẩn cẩn trọng trọng đổ bộ trong tài khoản giả lập, cùng với binh lính Quân đoàn tương ứng của chính mình tiến hành thao luyện một chọi một.

Lúc nhìn thấy tài khoản giả lập của trưởng quan sáng lên sau khi đăng nhập, ba người không hề nghĩ ngợi, đồng loạt bỏ rơi binh lính của mình, đi đến phòng giả lập của Nguyên soái gõ cửa.

Bọn họ cực kỳ muốn trở thành đối thủ của Nguyên soái, cho dù bị nghiền ép vô tình cũng tốt.

Sau khi Nguyên soái cho phép bọn họ vào cửa, lại không có ý tứ làm đối thủ của bọn họ.

Ngày hôm nay, trong phòng huấn luyện của Nguyên soái là một mảnh sao trời mênh mông vô ngần.

Muốn nói có chỗ nào tương đối đặc thù, chính là bên tay phải phòng giả lập, có một mảnh thiên thạch bay ở tốc độ cao, loại thiên thạch này ở trong chiến tranh vũ trụ, được gọi là phần mộ của chiến sĩ.

Thực thể cơ giáp “Ngân Nhận” của Nguyên soái đã tổn hại, không thể sữa chữa.

Cho nên sau khi xác nhận Nguyên soái an toàn, Ban Khoa học quân đội đã bắt đầu khua chiêng gõ mõ bắt đầu thăng cấp thiết kế Ngân Nhận trở lại bình thường.

Nhưng ở trong phòng giả lập, Ngân Nhận vẫn trơn bóng như mới như trước, lúc này đang yên tĩnh không có một tiếng động, đứng lặng ở trên biển sao rộng.

Thần sắc của ba Quân đoàn trưởng nghiêm túc.

Ở trong trí nhớ của bọn họ, bóng người màu bạc ở trong chiến tranh vẫn đi tuốt ở đằng trước, làm ngọn đao của toàn quân, dẫn theo Chiến Thần quân một đường như bẻ cành khô, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!

Mà hôm nay, đứng trước mặt Ngân Nhận làm đối thủ lần này, là một con mèo nhỏ… đang liếm móng vuốt, chỉnh lý bộ lông.

Quân đoàn trưởng:????

Tác giả có lời muốn nói:

Việt An: Tố cáo, ngược đãi mèo.
Editor: mấy chú mấy anh có tiềm chất làm fanboys ghê.