Cơn Mưa

Chương 49: Ảnh chụp




Sáng sớm hôm sau, Trần Nham đến phòng làm việc, mấy người đồng nghiệp đang tụm một chỗ cười nói.

Cô để túi xách xuống, chỉ nghe thấy đồng nghiệp bên cạnh vừa ăn bánh rán trứng vừa trêu đùa trong đám đông, giọng không lớn không nhỏ, không hề sợ bị nghe thấy, “Tiền Văn này làm vội như vậy, tôi thấy tám phần mười là có rồi đấy.”

Vài người rúc rích cười nhỏ.

Hôm nay Tiền Văn đi đến cục dân chính lãnh giấy chứng nhận, sáng sớm đã chia sẻ ảnh giấy hôn thú cho bạn bè, tạo nên chấn động không nhỏ ở cơ quan.

Trong khi mọi người tán gẫu, Trần Nham giống như thường ngày sắp xếp mặt bàn một chút, cầm cốc đi đến phòng trà nước rửa sạch.

Thấy cô ra ngoài, có người không mặn không nhạt cảm khái một câu, “Cũng đáng tiếc thật…” Những người khác cười đầy ẩn ý sâu xa, có người vừa định nói gì đó, nhìn thấy trưởng phòng đi vào thì ai về chỗ nấy ngay lập tức, đám đông phân tán giả vờ bận rộn.

Trong phòng trà nước, Trần Nham mở vòi nước, một dòng nước trắng đổ vào đáy cốc, mấy giây sau xoay tròn tràn ra khỏi miệng cốc, tạo ra bọt nước. Vài giọt nước bắn vào ống tay áo cô, thoáng chốc thấm vào, trở thành mấy đốm màu sậm.

Rửa cốc xong, cô vẫy vẫy nước, ánh mắt vô thức nhìn về phía cửa sổ.

Bên ngoài, ánh mặt trời ấm áp.

Khi Cường Tử ngủ một giấc tỉnh lại, Khổng Trân đang lần lượt rửa mặt súc miệng. Tuần này, Tôn Bằng tới đây ba, bốn lần, lần nào đến cũng không nói gì, chỉ mang một ít thức ăn, ngồi xuống hút điếu thuốc.

Tinh thần Cường Tử sa sút, nhanh chóng đối mặt với hiện thực, xoay sở tiền nong khắp nơi. Tên côn đồ loanh quanh trước cửa nhà cả ngày thấy một nam một nữ này không giống như có ý định chạy trốn, nên cũng bắt đầu bữa đực bữa cái, không theo sát như ban đầu.

Khổng Trân đi từ nhà vệ sinh ra, Cường Tử đi vào đánh răng rửa mặt. Đánh mãi đánh mãi, anh đột nhiên nghĩ đến một người bạn làm ăn khấm khá quen biết trước đây, suy nghĩ hôm nay đi tìm anh ta trò chuyện thử, xem có cách gì hay không.

Tâm trạng của Khổng Trân sa sút, cô nằm lì ở nhà nhiều ngày lắm rồi, anh suy nghĩ một chút rồi nửa đẩy nửa khuyên dẫn cô cùng đi ra ngoài.

Hai người ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành trong một sạp hàng nhỏ ở gần đó, dọc đường đi lang thang, vậy mà vô tình đi ngang qua quán của Tôn Bằng.

Cách khoảng mười mét, Cường Tử bước chậm lại, “Đó là quán của anh Bằng, em còn chưa đến bao giờ nhỉ.”

Khổng Trân nhìn sang theo ánh mắt anh.

Cường Tử nhìn cô, “Đi nào, dẫn em vào xem thử.”

Ánh mặt trời chói chang, Khổng Trân ngơ ngác nhìn tấm bảng giữa không trung. Bên cạnh, Cường Tử đột nhiên cứng đờ, đi đến dàn nóng máy điều hòa bên ngoài cửa tiệm một cách máy móc.

Trên dàn nóng máy điều hòa vuông vức ấy là một tờ giấy trắng, bốn góc giấy đều được dán vào cửa kính bằng băng dán. Trong cửa kính, một nhân viên phục vụ đang lau nhà lau bàn, nhìn thấy Cường Tử thì dừng tay, mỉm cười vẫy tay chào hỏi anh.

Cường Tử không đáp lại, ánh mắt anh tập trung hết vào tờ giấy giòn mỏng tanh kia.

Trên đó là hai chữ lớn viết bằng bút đánh dấu —— “Chuyển nhượng”. Xuống dưới nữa là điện thoại liên lạc, anh đã thuộc nằm lòng.

Khổng Trân đi tới sau lưng anh, thấy rõ giấy trắng mực đen này, đứng thẳng đờ tại chỗ giống như anh, ngay sau đó, đôi môi cô khẽ run rẩy.

“Rầm” một tiếng, Cường Tử xé tờ giấy đó xuống, sải bước đi vào trong quán.

Trong cái sân nhỏ, Tôn Bằng đổ hết rau sáng sớm vừa đến vào cái chậu lớn đầy nước. Mười mấy cân cải thìa chìm xuống đáy chậu, rồi lại hầu như nổi hết lên. Anh xắn tay áo ngồi xổm xuống, đưa tay vào trong nước đè rau xuống, rồi rửa sạch.

Một bóng râm bao phủ trên đỉnh đầu, anh ngẩng đầu, từ từ đứng lên, vẫy nước trên tay.

Mặt Cường Tử đỏ bừng, anh ta đưa tờ giấy vo tròn đến trước mặt anh, thô lỗ hỏi, “Anh làm cái gì đó? Anh tưởng anh là ai hả?”

Tôn Bằng nhìn anh ta một cái, yên lặng đi đến bên bệ cửa sổ, lấy khăn khô lau tay.

Phản ứng bình tĩnh của anh khiến Cường Tử càng tức càng hận hơn. Tức anh tự quyết định, hận mình hèn yếu không có năng lực.

Cường Tử bước về trước hai bước, nói năng mạnh mẽ ở sau lưng anh: “Tôn Bằng, em nói cho anh biết! Mẹ nó anh mà bán cái tiệm này thì bố đây cũng không lấy một xu của anh!”

Anh ta nói xong hung hăng ném cục giấy vào chậu nước, tức giận bỏ đi.

Trong sân chợt yên tĩnh lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Chỉ có cục giấy kia gặp nước tan dần ra, nổi trên mặt nước như một phiến lá rau rữa nát, chứng minh hết thảy mọi việc vừa xảy ra.

Ngược sáng, Tôn Bằng cúi đầu móc thuốc lá trong túi quần, nheo mắt châm thuốc, rít một hơi thật sâu. Làn khói nhạt trùng điệp bay lên từ đầu ngón tay, quanh quẩn tan ra ở đỉnh đầu anh, rồi biến mất trong ánh sáng màu xanh.

Sau khi ông ngoại Trần Nham qua đời, bà ngoại Trần Nham không sao dám ngủ một mình trong phòng nữa. Hai ngày nay mẹ Trần suy nghĩ một chút, quyết định đổi phòng của họ. Hôm qua hai người đã chuyển quần áo và đồ lặt vặt xong, đổi phòng. Nhưng qua một đêm, bà ngoại Trần Nham vẫn ngủ không ngon.

Giường của mẹ Trần là giường mềm, bà cụ thì quen ngủ chiếc giường cứng trong phòng mình. Chuyện đổi giường một mình mẹ Trần không làm được, bèn gọi điện thoại cho Trần Nham.

Vừa nối được máy, Trần Nham hạ thấp giọng nói câu “Có việc gì thế ạ… Con đang họp, nếu không vội thì lát nữa hẵng nói nhé…” Mẹ Trần không nói gì nữa, bảo cô cứ từ từ làm việc. Sau khi cúp điện thoại, bà tìm Tôn Bằng.

Tôn Bằng đến sau khi xong giờ cơm trưa, cùng giúp mẹ Trần đổi giường cho hai phòng, buổi chiều lại dọn dẹp hết góc cạnh trong nhà với bà.

Bà giữ anh lại ăn cơm, anh suy nghĩ rồi gọi điện thoại cho đầu bếp trong quán, nhờ anh ta tối nay giúp trông Tôn Phi một chút. Đầu bếp đồng ý rất sảng khoái, anh ta nói hôm nay chơi mạt chược cả đêm, Tôn Phi ngủ ở chỗ anh ta cũng được.

Trong bếp, mẹ Trần đang lau chùi tủ lạnh, như đang lẩm bẩm, “Sau khi ông ngoại nó mất, trong nhà cũng chưa dọn dẹp đàng hoàng một chút. Bình thường bác cũng coi như là thích sạch sẽ rồi, Trần Nham nó còn tỉ mỉ hơn, trước đây ở nhà mà thấy trên ghế có tí bụi là nhăn nhó, bây giờ nó không ở nhà, bác cũng thoải mái hơn rất nhiều.”

Chỉ nghe thấy phía sau “cạch” một tiếng, mẹ Trần quay đầu lại, Tôn Bằng đang nghiêng đầu, rút rãnh đựng dầu của máy hút khói. Lâu không vệ sinh, trong đó đã tích đầy dầu bẩn màu vàng sẫm.

Bà vội vàng lôi một cái túi bảo quản thức ăn trong tủ lạnh ra, “Đổ vào trong này…”

Tôn Bằng nhận lấy, đổ dầu vào, bóp ít nước rửa chén, cầm cái hộp nhựa nhỏ đó rửa sạch trong bồn.

Sập tối, làm xong hết việc nên làm, cả nhà rực rỡ hẳn lên. Mẹ Trần rót cốc trà cho Tôn Bằng, bảo anh cứ tự nhiên, rồi bà đi làm cơm tối.

Tôn Bằng ngồi trong phòng khách một hồi, nhìn xung quanh một chút, đứng lên đi vào căn phòng nhỏ Trần Nham ở trước đây.

Lần đầu tiên chính thức đến căn nhà này, Trần Nham đã dẫn anh vào đây.

Căn phòng nhỏ bảy, tám mét vuông, đặt một chiếc giường đơn, một cái bàn đọc sách và tủ quần áo là đã không còn chỗ nữa. Cửa sổ rất nhỏ, được xây phía trên bàn đọc sách, lúc này ánh hoàng hôn đang hắt vào.

Trên tường rất sạch sẽ, chỉ có khoảng trống trên bàn đọc sách treo một bức tranh cuộn nhỏ dính đầy bụi, trên tờ giấy trắng đốm vàng viết bốn chữ Khải “Ninh tĩnh trí viễn” (Nếu trầm tĩnh thì sẽ xác định và thực hiện được mục tiêu xa hơn).

Không phải tác phẩm thư pháp mà là hàng mỹ nghệ giả lừa gạt con nít. Trần Nham đã nói với anh, đây là phần thưởng khi cô tham gia thi đọc diễn cảm hồi tiểu học, sau khi cầm về thì treo luôn ở đó. Treo mãi đến khi khoảng tường bên dưới trắng hơn xung quanh, từng thử lấy xuống, phát hiện rất xấu nên treo luôn.

Ánh mắt dời xuống, trên bàn, ngoài chiếc đèn bàn thì không có gì cả. Cơ bản là giống với chỗ cô ở bây giờ, không tìm được mấy món đồ trang trí nhỏ tinh xảo, hay đồ chơi nhỏ màu sắc tươi sáng mà con gái thích.

Dưới mặt bàn kính là một ít thẻ kẹp sách ố vàng, tranh vẽ, còn có mấy bài thơ cô chép khi còn đi học, nét chữ non nớt mà xinh đẹp. Góc phải phía dưới là một tấm ảnh hồi nhỏ của cô.

Tấm ảnh chụp trong công viên, đặt dưới mặt bàn, đã hơi ngả về màu trắng. Cô mặc váy, buộc cột tóc màu đỏ, dựa vào một cái cầu trượt hình con voi khổng lồ bằng đá cẩm thạch, sau lưng là cây cối xanh tươi. Năm đó cô 5 tuổi, vẫn đang vui vẻ không buồn không lo.

Anh nhìn chăm chú cô bé đang mỉm cười vô tư trong tấm ảnh, không nhịn được vươn tay vuốt ve tấm kính, thay cô lau những hạt bụi nhỏ trên nụ cười ấy.

Mẹ Trần ló đầu vào trong nhìn thử, xách bình nước vào thêm nước cho anh. Theo ánh mắt Tôn Bằng, bà nhìn thấy tấm ảnh hồi nhỏ của Trần Nham, mỉm cười.

Tuy căn phòng nhỏ này không có ai ở, nhưng mẹ Trần không hề để đồ lặt vặt trong đây, vẫn duy trì dáng vẻ gọn gàng sạch sẽ ban đầu cho nó. Ở rất nhiều chỗ nhỏ nhặt, bà luôn có sự tôn trọng như hiểu mà không hiểu đối với con gái.

Bà mơ hồ biết, nếu như bà để đồ lặt vặt ở nhà trong căn phòng bỏ trống này, thì Trần Nham ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng sẽ khó chịu. Giống như khi cô còn đi học, buổi tối, nếu như ở nhà không chờ cô mà động đũa ăn cơm trước, cô tan học về cũng sẽ không vui.

Sự không vui đó là sự không vui rầu rĩ cô đặt trong lòng, người khác rất khó nhận ra. Nhưng bà không phải là người khác, bà là mẹ cô.

Cho nên nhiều năm sau, bà đã học được cách hòa hợp với tính cách của Trần Nham, tìm kiếm lại kinh nghiệm trong quá khứ.

Nhưng người mẹ này thật ra không hề biết nguyên nhân tâm trạng con gái luôn sa sút, bà đổ hết tất cả cho tính cách sầu não uất ức của Trần Nham, đổ cho những chuyện vụn vặt trong nhà quấy rầy con mình.

Bà có thể không bao giờ hiểu được, sự khó chịu khiến người ta khó đoán trước của con mình là vì văn hóa già cỗi của gia đình này kềm chế, từ lâu đã không thể nuôi dưỡng tâm hồn càng ngày càng mềm yếu mà nhạy cảm của một thiếu nữ đang trong độ tuổi trưởng thành.

Thêm nước vào cốc cho Tôn Bằng xong, mẹ Trần để bình nước xuống, “Ảnh chụp hồi nhỏ của nó không nhiều lắm, cháu ngồi đi, bác đi lục album…”

Khóa cửa vang động một hồi.

Trên sàn nhà có vết nước ẩm ướt, mặt bàn, nóc tủ lạnh cũng không còn đồ lặt vặt… Trần Nham vừa vào nhà là phát hiện trong nhà đã quét dọn qua.

Cô gọi một tiếng “Mẹ ơi”, đầu bên kia, mẹ Trần đang khom người ngồi xổm lục tung dưới tủ tivi, đáp lại cô một tiếng.

“Mẹ tìm gì thế?” Trần Nham để túi xách xuống.

“Mẹ tìm cái album lớn kia…” Mẹ Trần lẩm bẩm trong miệng, “Để đâu rồi nhỉ, nhớ là ở trong đây mà…”

Trần Nham đi sang, “Mẹ đừng tìm nữa, lục khắp nơi toàn là bụi thôi, con nhớ mấy năm trước đã vứt rồi, không tìm được đâu.”

Mẹ Trần phủi phủi bụi trên người đứng thẳng lưng, “Vậy sao?”

“Vâng, không phải năm kia đã không tìm được rồi ư?”

Mẹ Trần có chút ấn tượng, “Bây giờ trí nhớ mẹ đúng là kém rồi. Mấy tấm ảnh hồi nhỏ của con ở hết trong đó, sao lại vứt đi…”

“Không sao cả,” Trần Nham thản nhiên hỏi, cởi áo khoác, “Tìm ảnh làm gì, mẹ…”

Còn chưa nói xong, Tôn Bằng đi ra từ trong căn phòng nhỏ.

Trần Nham rõ ràng không biết anh ở đây, hơi ngẩn người.

“Tan làm rồi à?” Tôn Bằng hỏi.

“Ừm.”

Mẹ Trần nói, “Hôm nay con bận nên mẹ gọi Tiểu Tôn tới giúp chuyển giường của bà ngoại con,” Lại nói với Tôn Bằng, “Không tìm được album nữa, Trần Nham con đi kêu bà ngoại ra ăn cơm, thức ăn xong hết rồi.”

Trên bàn cơm, bầu không khí không có bất kì khác thường gì. Ăn cơm xong, mẹ Trần tiễn hai người họ ra cửa, căn dặn họ đi đường cẩn thận. Trần Nham ngồi lên ghế sau xe motor, tạm biệt bà.

Trên đường, hai người không nói câu nào, đến dưới lầu, Trần Nham xuống xe, Tôn Bằng khóa kĩ xe lại, đi theo sau cô lên lầu.

Ở phía sau cô, anh đổi giày vào nhà, cài cửa lại, ngồi xuống trong phòng khách, nhìn cô bận rộn.

Cô làm như anh không tồn tại, vẫn để túi xách xuống, đi vào bếp đun nước, rồi lại đi vào phòng. Cởi áo khoác, tìm một bộ đồ ngủ sạch, cô đi vào nhà tắm.

Tôn Bằng vừa vào là cởi áo khoác, ngồi hút thuốc. Anh lạnh nhạt nhìn cô ra ra vào vào, nhìn cửa nhà tắm ngăn cách họ trong căn nhà này. Mấy giây sau, tiếng nước chảy bên trong truyền ra.

Nước nóng từ trên cao phun xuống từ từ xây nên khói trắng xung quanh, cô cởi từng món trên người xuống. Hơi nước mịn chầm chậm phủ lên tấm gương trên bồn rửa mặt, từ từ chiếm đoạt đường nét mơ hồ của cô trong tấm gương.

Cởi đồ lót xong, cô khỏa thân đứng tại chỗ.

Trong gương, một mảng trắng xóa.

Cô tắm rất lâu.

Cô kéo cửa đi ra, mái tóc ướt sũng, Tôn Bằng đã đứng ở bên cửa. Cô coi như không nhìn thấy đi tới, anh nghiêng người chặn cô lại, chỉ chừa lại khe sáng xung quanh khung cửa.

Ở trước ngực anh, cô ngước mắt nhìn, ánh mắt giao nhau, anh nhẹ nhàng nắm cổ tay cô.

Ngón tay chầm chậm vuốt ve làn da ẩm ướt của cô, cô không nhúc nhích.

Anh ôm lấy cô.

Lồng ngực vững vàng, mùi hương quen thuộc, cô giãy một cái, bị hai cánh tay anh khóa chặt hơn. Vải vóc nơi cánh tay và ngực anh bị mái tóc ướt trên vai cô thấm ướt tạo thành mấy vệt lốm đốm.

Cô cứng người, anh vùi đầu vào mái tóc ươn ướt của cô, mạch máu màu xanh mơ hồ nổi lên bên huyệt thái dương.

Sương mù dày đặc trong nhà tắm bay ra.

Mỗi một giây trong đêm nay đều đang lặng lẽ trôi đi, anh cũng không còn cách nào làm cho mình tách khỏi cô được nữa. Trần Nham chống cằm lên vai anh, khẽ nhắm mắt lại.

Cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ còn lại nhịp tim kề sát vào nhau.

Tiếp theo, cô cảm giác được bờ môi anh ngậm vành tai mình, rồi sau đó đến liên tiếp theo mái tóc, gò má, tìm được đôi môi cô, chuyển qua lưỡi.

Anh vuốt ve thân thể dần mềm mại của cô, cô nhạy cảm thở dốc, từ từ vô lực, theo bản năng đặt tay lên hông anh. Anh ôm hôn cô lùi về sau hai bước, bàn tay kê sau đầu cô, nhẹ nhàng đè cô vào tường.

Kề trán khẽ tách ra khỏi môi lưỡi cô, anh một tay chống tường, ánh mắt do dự nhìn khuôn mặt, bờ vai trần của cô.

Vài sợi tóc ướt xõa lung tung trước mặt, cô cũng nhìn anh, một ngọn lửa tình dục mơ màng che phủ đôi mắt lành lạnh. Giữa hiện thực và anh, giữa sự dè đặt và tình dục, cô giãy giụa lần cuối cùng.

Dựa vào bức tường này, trong sự vuốt ve mơn trớn triền miên, anh đánh thức cô, khám phá cô. Ngực họ kề sát nhau, hơi thở đan xen, trái tim đang đập như một ngọn đuốc, bất chấp mà thiêu đốt tất cả, làm tan rã khát khao và giày vò đối với nhau.

Giữa sáng tối nhanh chậm, cô khẽ rên rỉ, thở ra thoải mái, trinh tiết và xấu hổ sâu trong nội tâm cũng giống như bức tường kiên cố mà lạnh lẽo sau lưng, trở thành vật dẫn của tình dục. Mọi vẻ đẹp hư ảo trong giác quan đều càng thêm chân thật vì sự mâu thuẫn nguyên thủy này.

Trên bức tường này, anh tiến vào chiếm giữ thân thể cô, cô lạc mất chính mình.