Con Nhà Giàu

Chương 334




CHƯƠNG 334: TÔ TƯỜNG VI XẢY RA CHUYỆN RỒI

“Cái gì? Anh nói căn nhà đó là anh cho cô gái đó mượn sao?”

Trần Lạc Thần lại nói chuyện của Dương Ngọc với Tô Mông Mông.

Còn Dương Ngọc nói cô ta mang thai đại khái vậy, Trần Lạc Thần không rõ rồi.

Có điều không khó tưởng tượng, Dương Ngọc này chắc chắn không có ngồi yên, món nợ này, sau này rồi tính.

Bây giờ Trần Lạc Thần chỉ không muốn khiến Tô Lệ Hàm hiểu lầm.

“Được rồi được rồi, thấy anh cũng không giống nói dối, tôi đi khuyên Lệ Hàm, anh tốt nhất đừng có nói dối, anh biết không, Lệ Hàm hận nhất người khác lừa cậu ấy trêu đùa cậu ấy!”

Cuộc nói chuyện đơn giản như này, Tô Mông Mông cũng phát hiện rồi, Trần Lạc Thần nhìn trông cũng không giống loại cậu chủ quần là áo lượt không tim không phổi kia.

Cho người ta cảm giác dễ chịu.

Nếu anh thật sự không có làm như thế, Tô Mông Mông đương nhiên cũng bằng lòng giúp anh rồi.

Vì thế Trần Lạc Thần đợi ở dưới lầu.

Tô Mông Mông trở về.

Nhưng không lâu sau lại vội vàng đi ra.

“Ặc, Trần Lạc Thần, tôi không giúp được anh rồi, Lệ Hàm không nghe khuyên, cũng không muốn gặp anh, anh lần này thật sự tổn thương cậu ấy rồi, anh vẫn là về đi…”

Tô Mông Mông nói, nói xong thì đi vào.

Haizzz!

Trong lòng Trần Lạc Thần khá khó chịu.

Không dễ gì thấy Tô Lệ Hàm trở về, mong ngóng đêm ngày kết quả lại trở về đúng lúc này

Vào lúc này.

Điện thoại của Trần Lạc Thần bỗng đổ chuông.

Rút ra xem, là điện thoại của Tô Tường Vi.

“Tường Vi, sao thế?”

Trần Lạc Thần mỉm cười dịu dàng, Trần Lạc Thần ngay từ đầu, chính là xem Tô Tường Vi thành em gái của mình mà đối đãi.

“Cậu Trần, tôi không phải là Tường Vi, tôi là đồng nghiệp của cô ấy Ngụy Lâm, lần trước chúng ta từng gặp rồi!”

Giọng nữ trong điện thoại nói. Nghe giọng nói của cô ta, hình như có chuyện gì đó, khá gấp.

“Tôi nhớ ra rồi! Sao thế?”

Trần Lạc Thần vội hỏi.

“Là Tường Vi, Tường Vi cô ấy xảy ra chuyện rồi, bây giờ đã tới bệnh viện rồi!”

Ngụy Lâm khẩn trương nói.

“Hả?”

Trần Lạc Thần ngạc nhiên.

Lập tức liếc nhìn trên tầng, vốn dĩ muốn gọi Tô Lệ Hàm, nhưng sợ cô nghe rồi lại phiền lòng.

Dù sao bây giờ cô còn rất hận anh, đợi sau khi chắc chắn tình hình của Tường Vi, sẽ tới tìm Tô Lệ Hàm sau.

Cho nên Trần Lạc Thần vừa chạy, vừa hỏi.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô nói rõ ràng!”

Ngụy Lâm nói: “Trưa nay còn khỏe mạnh, kể quả buổi chiều đi lên lớp, Tường Vi đột nhiên nói cơ thể cô ấy không thoải mái, vốn dĩ tôi rót nước ấm cho cô ấy, tưởng cô ấy bị cảm, không ngờ chưa được một lúc, cô ấy vậy mà ngất đi rồi! Tôi tới bệnh viện với cô ấy rồi! Có điều bây giờ Tường Vi đã tỉnh rồi, nhưng rất suy yếu.”

“Sao lại như thế!”

Trần Lạc Thần cũng có hơi lo lắng.

Bắt một chiếc taxi, sau khi hỏi rõ, đến thẳng bệnh viện.

“Mông Mông, đồ đểu đó nói như nào?”

Vừa đi lên, mấy nữ sinh liền hỏi.

“Anh ta không nói như nào cả, có điều nhìn bộ dạng, anh ta muốn đợi Tô Hàm chịu gặp anh ta!”

“Aiya, anh có thể si tình như vậy sao? Tớ không tin!”

Ngô Văn Văn lạnh lùng nói.

Nói xong, đi tới cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra nhìn xuống dưới.

Kết quả vừa hay thấy một màn Trần Lạc Thần bắt taxi.

“Hừ, tớ nói rồi mà, anh ta tuyệt đối không làm được, giờ mới bao lâu chứ, anh ta đã bắt xe đi rồi, Tô Hàm cậu xem!”

Ngô Văn Văn chỉ ra bên ngoài nói.

Tô Lệ Hàm liếc nhìn bên ngoài cửa sổ.

Sau khi nhìn thấy Trần Lạc Thần thật sự đi rồi, Tô Lệ Hàm khẩn trương tới túm lấy ga giường.

Phải, cô quả thật rất giận, tuy nói chuyện này không muốn nghe giải thích.

Nhưng Tô Lệ Hàm đâu có thể thật sự không muốn nghe lời giải thích của anh chứ!

Cho dù không giải thích cũng được, anh nếu đợi ở dưới tầng một lúc, cũng có thể chứng minh trái tim anh dành cho cô không có thay đổi.

Nhưng bây giờ thì sao?

Tô Lệ Hàm nhất thời thấy vô cùng khó chịu ở trong lòng…

Lúc này, Trần Lạc Thần đã đến bệnh viện rồi.

Ở trong phòng bệnh, thấy Tô Tường Vi rất suy yếu, sắc mặt trắng như tờ giấy.

Có điều may mà Tô Tường Vi đã tỉnh lại.

“Như thế nào rồi?”

Trần Lạc Thần đến trước giường bệnh nói.

“Em cũng không biết bị gì, đột nhiên cảm thấy khí huyết của mình giống như rút đi vậy, hai mắt tối sầm rồi ngất đi…”

Tô Tường Vi khẽ nói.

“Vậy bác sĩ nói như nào?”

“Điều lo lắng chính là điều này, mấy bác sĩ thảo luận mấy lần rồi, ngay cả nguyên nhân của bệnh cũng không xác định được, cho nên bây giờ, căn bản không dám tiếp hành chữa trị bước tiếp theo!”

Người nói là Ngụy Lâm.

Tô Tường Vi đỏ hoe mắt, dù sao cô ta cũng có hơi sợ rồi.

Cho dù bình thường có kiên cường như nào, bây giờ gặp phải loại tình huống này, cô ta cũng khó mà đối mặt.

“Tôi biết rồi!”

Trần Lạc Thần gật đầu, lại đau lòng nhìn Tô Tường Vi.

Lúc này, đi ra ngoài gọi điện cho Thiên Long Địa Hổ, muốn cử đội chuyên gia y tế ở căn cứ qua đây!

Thiên Long Địa Hổ tự nhiên không dám chậm trễ, không qua bao lâu.

Người của đội chuyên gia liền tới.

Người bên trong ai ai danh tiếng cũng rất lớn.

Bệnh viện tự nhiên toàn lực phối hợp.

Kiểm tra mất hơn hai tiếng.

Nhóm người này mới đi tới trước mặt Trần Lạc Thần.

Mặt mày chán nản.

“Cậu Trần, triệu chứng này của cô Tô Tường Vi, thật sự là hiếm gặp, ít nhất tôi chưa từng thấy, bất luận sử dụng phương pháp tây y, hay y thuật trung y, đều không thể tìm ra nguyên nhân bệnh của cô Tô Tường Vi.”

Nhóm người này thầm lắc đầu.

“Cái gì? Ngay cả các người cũng không có cách?”

Trần Lạc Thần vừa nghe, cũng rất thất vọng.

“Xin lỗi cậu Trần, có điều nếu có thể, cậu có thể sử dụng đội ngũ y tế trong gia tộc, y thuật của những thành viên đó sẽ hơn chúng tôi!”

Một bác sĩ trung y già cầm đầu náy áy nói.

“Được rồi, tôi biết rồi! Các ông về trước đi!”

Trần Lạc Thần gật đầu.

Bản thân với Tường Vi vốn chính là bạn tốt, huống cho bây giờ, anh còn chưa xác nhận quan hệ với Tường Vi, dù sao đã xem cô ta như em gái mà đối đãi rồi.

Cô ta có chuyện, Trần Lạc Thần sao có thể buông tay không màng chứ!

“Ngụy Lâm, làm phiền cô giúp tôi chăm sóc cho Tường Vi, tôi đi nghĩ cách.”

Trần Lạc Thần nói.

“Tôi biết rồi cậu Trần!”

Sau đó Trần Lạc Thần chuẩn bị trở về khách sạn sắp xếp Lý Chấn Quốc bọn họ.

Kêu Lý Chấn Quốc phụ trách tìm một danh y của gia tộc.

Anh cũng phải gọi điện cho ba nói chuyện này.

Kết quả vừa đi ra khỏi cửa thì nhìn thấy một người ở cửa.

Còn ôm một cái túi vải, nhìn hình thù bên trong là được nhét đồ đạc.

Không phải ai khác, chính là Tần Nhất Phàm ông cụ Tần.

“Cháu trai lớn, cậu đi đâu thế? Không phải nói hôm nay về nhà sao?”

Ông cụ Tần vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần, cười ha ha vui vẻ, ôm cái túi vải đi tới.

Trần Lạc Thần liếc nhìn, ông ta đây là thu dọn hết mọi thứ trong khách sạn của người ta à.

“Bác Tần, tôi bây giờ không có thời gian đưa bác về nhà, tôi có một đống việc đó, như này đi, bác thật sự muốn về, tôi phái người lái xe đưa bác về Thục Xuyên.”

Trần Lạc Thần có hơi không kiên nhẫn nói.

Bây giờ Trần Lạc Thần quả thật lo đến sứt đầu mẻ trán.

Tô Tường Vi nếu đã xảy ra chuyện, anh cho dù đi tìm cô gái đó, trong lòng cũng không yên.

“Không được, cậu nói rồi cậu đích thân chở tôi về nhà.”

Ông cụ Tần gật đầu.

“Được rồi, vậy thì đợi thêm mấy ngày, bạn của tôi xảy ra chuyện tôi, tôi không có tâm tư!”

Trần Lạc Thần nói.

Vừa chuẩn bị đi, bốp một cái.

Vai của Trần Lạc Thần bỗng bị ông cụ Tần ghì lại.

“Hửm? Không khỏe sao? Cháu trai lớn, cậu hôm nay đã gặp ai phải không?”