Còn Nói Em Không Thích Ta

Chương 17: Trúc Tử




Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

Thần thức Thanh Huyền lại bị hút vào một thân thể.

"Hồ Nhi, đã chuẩn bị xong chưa? Ngươi nhanh lên một chút, chuẩn bị cho tốt còn hầu hạ Chu đại gia, đừng bắt Chu đại gia đợi nữa. Người ta vung tiền như rác cũng chỉ vì muốn cùng trải qua một đêm mặn nồng với ngươi, mà phải chờ từ nãy hiện giờ đã sớm không còn kiên nhẫn nữa rồi."

Vẫn là giọng nói lanh lảnh, nịnh nọt, chỉ là lần này nghe rất rõ ràng.

"Ta nói cho ngươi biết, lát nữa nhớ phải để ý chủ tử nhà ngươi cho tốt." Tú bà lắc mông, cảnh cáo liếc mắt nhìn Thanh Huyền, hạ giọng nói.

Thanh Huyền duy trì tư thế cúi đầu, không nói lời nào.

Y và tú bà đang đứng bên ngoài, phía trong cánh cửa là thiếu niên tên Hồ Nhi kia. Nhìn bàn tay đầy vết chai của mình, xem ra lần này y biến thành gã sai vặt bên người Hồ Nhi. Thân thể này cũng không hề có chút linh khí nào, nhưng sức lực lớn, hành động sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Một lát sau, tú bà định thúc giục tiếp thì cánh cửa được mở ra từ bên trong.

Thiếu niên xinh đẹp mặc áo lụa mỏng màu đỏ, thân hình mảnh mai, tinh tế, như ẩn như hiện.

Thiếu niên lười nhác nhìn thoáng qua tú bà: "Trúc Tử, đi thôi."

Xuyên qua hành lang, âm thanh múa hát, sáo đàn, trêu đùa lả lơi ngày càng gần, ánh đèn nhàn nhạt làm tăng thêm không khí mờ ám. Trên bục cao là vài nam tử dung mạo xinh đẹp đang múa kiếm đánh đàn, phía dưới có gã đàn ông mặt mũi đẫy đà ôm gọn một thiếu niên, cười sỗ sàng cứng rắn ép người trong lòng uống rượu, thậm chí gã còn không kiêng nể gì thò bàn tay vào bên trong vạt áo của thiếu niên kia. Nhìn kỹ, còn thấy có khách nhân khoác áo choàng che kín mặt, vị trí cần cổ và trước ngực không thích hợp, thì ra có cả nữ nhân cũng đến Phong Trúc quán tìm vui.

Thỉnh thoảng, từ bên trong những sương phòng nằm cạnh hành lang truyền ra âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Thiếu niên cứ lững thững bước phía trước, có vị khách uống say được người dìu đi ngang qua Hồ Nhi, vẻ mặt si ngốc nhìn Hồ Nhi cười cười. Có kẻ say khướt định sáp tới động tay động chân, nhưng nhanh chóng bị lôi đi mất.

Vốn bình thường không lâu như vậy, nhưng hiện giờ đã dùng tới gấp đôi thời gian, cuối cùng, hai người đi tới phía ngoài sương phòng Chu đại gia đang chờ.

Mấy kẻ tôi tớ đợi ở bên ngoài, trong đó có một người mặc quần áo xanh đậm, mắt to, có vẻ cầm đầu, thấy Hồ Nhi đi tới liền vội vàng chào đón: "Hồ Nhi công tử, ngài xem, lão gia nhà ta vẫn đang chờ Hồ Nhi công tử bên trong."

Hồ Nhi nói: "Chờ ngoài cửa."

Thanh Huyền rũ mắt, đi đến đứng cạnh cửa.

Tôi tớ vội vàng ân cần mở cửa phòng ra, Hồ Nhi sửa sang lại quần áo một chút, nhấc chân bước vào. Người hầu kia vội vàng đóng cửa, chỉ chốc lát trong phòng vang lên tiếng cười vui vẻ, rồi tiếng thở dốc khó nghe truyền ra.

Thanh Huyền thản nhiên, đám tôi tớ đối diện cũng không nói lời nào.

Ấn theo tình huống Thanh Huyền tìm thấy Ân Du lúc trước, Ân Du đang bị thương, hẳn là còn bị nhốt đến ngày mai. Nói cách khác thì hiện giờ cậu đã bị bỏ đói suốt hai ngày, vết thương trên chân cả một ngày không được xử lý.

Thanh Huyền biết ngọn nguồn tâm ma của Ân Du không phải trong khoảng thời gian này, mà chắc chắn có liên quan tới hai hình ảnh trong ký ức tâm ma kia. Nhưng đáng tiếc chỉ có hai hình ảnh đột ngột xuất hiện, trừ bỏ gương mặt đẫm máu và cánh tay gầy trơ xương thì cái gì cũng không thấy. Lượng thông tin thực ít ỏi đến đáng thương.

Đêm về khuya lúc nào không hay biết, động tĩnh trong phòng sớm đã ngừng lại.

Thoả mãn vuốt râu, Chu đại gia mặc áo cẩm hoa, đĩnh đạc vác bụng đi ra.

"Lão gia."

"Đi."

Một đám người vây quanh Chu đại gia biến mất, cửa phòng mở toang, mơ hồ có thể thấy được phía trong vô cùng lộn xộn.

Thật lâu sau, âm thanh nghẹn ngào của thiếu niên vang lên: "Trúc Tử, chuẩn bị nước."

Hồ Nhi là tiểu quan đẹp nhất Phong Trúc quán, dĩ nhiên tú bà muốn Hồ Nhi tiếp khách càng nhiều càng tốt, nhưng tính tình Hồ Nhi tùy hứng chỉ chịu tiếp khách mỗi tháng một lần. Bởi vậy kẻ nào muốn cùng Hồ Nhi vui vẻ một đêm xuân thì chỉ có thể dùng cái giá cao tranh đoạt vào mỗi tháng, ngược lại trở thành một nét độc đáo của Phong Trúc quán, vì kiếm được không ít tiền, tú bà cũng chẳng nói thêm gì.

Hầu hạ Chu đại gia xong, Hồ Nhi trở về.

Tiểu quan bình thường luôn ước kiếm được càng nhiều ngân lượng càng tốt, để sớm ngày tự chuộc thân, thoát khỏi Phong Trúc quán. Nhưng Hồ Nhi lại không hề có ý tưởng ấy, mặc dù lấy tư sắc của hắn, chỉ cần lên khán đài lộ mặt thôi thì tiền thưởng kiếm được đã không ít.

Hồ Nhi ngẫm nghĩ đến phát hoảng, trước kia gã sai vặt Trúc Tử bên người vốn trầm tính, gần đây không biết vì sao càng ít nói, cùng ở trong một phòng nhưng nếu không phải người này còn thở thì Hồ Nhi thiếu chút nữa cho rằng y đã chết.

"Nghe nói mấy ngày trước mụ mụ mua một tên ăn mày?" Thiếu niên cầm lấy điểm tâm tinh xảo trên bàn, lại không ăn, dùng đầu ngón tay bứt từng khối từng khối rồi tùy tiện thả xuống nền nhà.

"Nghe nói là bị chính bạn bè của mình bán đi. Ha, ngươi nói xem, vì sao trên đời lại có kẻ ngu ngốc đến vậy?" Thiếu niên cười nhạo một tiếng, đứng dậy vỗ rớt những mảnh vụn dính trên quần áo.

"Mụ mụ dạy dỗ trẻ nhỏ không nghe lời, thế mà có không ít thủ đoạn. Đi, chúng ta đi xem người bạn mới này."

Dứt lời, thiếu niên dạo bước tới trước mặt Thanh Huyền, con ngươi hẹp dài đánh giá khuôn mặt y: "Trúc Tử à."

Thanh Huyền bắt lấy bàn tay thiếu niên đang định sờ lên khuôn mặt y, đôi mắt lẳng lặng nhìn hắn. Thiếu niên bị nhìn đến hoảng hốt, nhưng cũng không giận, ngược lại nhìn chằm chằm cái bớt xanh tím hầu như che kín mặt Thanh Huyền, ngây ngốc cười nói: "Một gương mặt xấu xí như vậy, đúng là khiến người hết muốn ăn, Trúc Tử ơi Trúc Tử, nói xem vì sao ngươi lại may mắn như thế?"

Cảm xúc trong mắt thiếu niên quá phức tạp, Thanh Huyền không nhìn thấu, cũng chẳng muốn tìm hiểu.

Khoảng sân rộng phía sau người đến kẻ đi, thỉnh thoảng lại chạm mặt mấy tiểu quan rảnh rỗi đang tán gẫu lướt qua bên cạnh. Ban ngày khách khứa ít lui tới, cả Phong Trúc quán yên tĩnh thêm vài phần.

"Hừ, vớ phải thứ đồ xui xẻo gì không biết, ngân lượng còn chưa kiếm về cho lão nương một cắc, còn mệt phải chi ra không ít tiền thuốc."

Tú bà đỏng đảnh lắc lắc cái mông, không vui vẫy khăn hùng hùng hổ hổ kêu than, khuôn mặt dày cộm phấn giận dữ. Vừa lúc quay ra thấy Hồ Nhi đi tới, sắc mặt Tú bà nhanh chóng biến đổi: "Ai u, Hồ Nhi, hôm nay nhìn sắc mặt không tồi nha, trông cực kỳ tươi tắn."

"Vừa rồi mụ mụ đang nói về cái gì thế?"

Tú bà vẫy vẫy khăn: "Có thể nói về cái gì nữa? Còn không phải kẻ mới tới không hiểu chuyện sao. Mấy ngày trước mà biết điều, nghe lời một chút thì đã có ăn có uống, còn có thể kiếm bạc, không đúng lý hợp tình sao, ai cũng có lợi. Đạo lý đơn giản như thế mà không hiểu, Hồ Nhi, ngươi nói xem có phải không?"

Làm lơ ý nghĩa cảnh cáo trong lời nói của tú bà, Hồ Nhi nói: "Mụ mụ có việc thì đi trước, ta dạo chơi trong sân sau giết thời gian một lát."

Tú bà khuất bóng, Thanh Huyền theo Hồ Nhi vào nơi tú bà vừa đi ra, vị thuốc nồng đậm xông vào mũi, Hồ Nhi ghét bỏ phủi tay.

Trong bếp, một hán tử đang ngồi xổm, tay phe phẩy quạt hương bồ để giữ lửa, vị thuốc nồng toát ra từ bếp.

"Trong quán có người bị bệnh hả?"

Hán tử kia lắc đầu trả lời: "Hồ Nhi công tử, thuốc này là mụ mụ mới mua cho tên ăn mày." Hắn thấy Hồ Nhi lộ vẻ mặt khó hiểu, nên nhất nhất kể ra ngọn nguồn sự việc: "Mụ mụ nói ăn mày kia ương ngạnh khó thuần, trước bỏ đói nó ba ngày không quản. Ai biết khi tới xem, nó thế mà cứng rắn xẻo một miếng thịt trên đùi làm máu chảy đầy đất. Mụ mụ lập tức mời thầy thuốc tới, ông ấy nói đứa nhỏ này thân thể yếu đuối, lại bị thương, không chăm sóc tốt chỉ sợ không sống được. Vì vậy nên đã khai chút thuốc trị thương, lại còn kê không ít thuốc bổ nữa. Tiền thuốc đúng là đắt, tiêu tốn của mụ mụ không ít ngân lượng."

Thiếu niên nghe vậy, khẽ cười vui vẻ: "Lần đầu thấy mụ mụ ăn thiệt thòi nha, ngược lại ta muốn đi xem một chút, rốt cuộc là dáng vẻ gì mà khiến mụ mụ chịu bỏ tiền ra như vậy. Ăn mày kia ở đâu?"

Hán tử chỉ sang cách vách: "Ở ngay bên cạnh, mụ mụ sợ nó lại làm ra chuyện gì nên phải xích lại."

Trong phòng bay ra vị thuốc nhàn nhạt, Thanh Huyền theo sau Hồ Nhi bước vào, một chén thuốc trống không đặt trên bàn.

Cạnh tường kê một chiếc giường, cửa sổ khép hờ, ánh mặt trời theo đó chiếu xuống.

Nhìn người bên trong, Thanh Huyền nhíu mày.

Ân Du đang ngồi xổm gần chân giường, ba sợi dây xích lớn nhỏ khoá lấy cậu từ trên giường kéo lê xuống nền đất, trong đó có sợi xích buộc vào cần cổ yếu ớt hệt như xích chó, nặng nề đè lên bờ vai chỉ còn xương cốt.

Bàn tay thật nhỏ đang cố sức duỗi về phía trước, muốn chạm tới ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng bị dây xích nặng níu chặt, cậu dùng hết sức, khi đầu ngón tay gần chạm tới thì bị dây xích giật lại, nện mạnh xuống nền.

"Ha ha." Hồ Nhi đột nhiên cười ra tiếng.

Ân Du lúc này mới cứng đờ quay đầu, nhìn về phía cửa, xích sắt trên cổ theo động tác của cậu nhẹ nhàng đung đưa.

Hồ Nhi đi đến trước mặt Ân Du, đứng dưới ánh mặt trời, đưa tay ra nhìn nắng chiếu lên mu bàn tay trắng nõn của mình: "Thật là ấm áp."

Ân Du ngẩng đầu nhìn Hồ Nhi.

Hồ Nhi cười, đôi mắt nheo lại, hắn ngồi xổm xuống đối mặt với Ân Du, ngón tay mảnh dài xuyên qua ánh mặt trời, nắm lấy cằm Ân Du ngửa lên. Cậu giãy giụa muốn lùi lại, Hồ Nhi nhếch môi, ngón tay dùng sức nắm chặt khiến Ân Du không tránh được.

Đôi lông mày của Thanh Huyền càng nhíu chặt.

Đầu ngón tay lạnh lẽo đảo qua gương mặt Ân Du, Hồ Nhi thở dài: "Trưởng thành còn không biết sẽ tạo nên sóng gió gì đây, khó trách mụ mụ lại nguyện ý tốn bạc vì ngươi như vậy."

Ngón tay vuốt ve rồi mạnh mẽ niết lên cằm tạo thành vệt đỏ: "Có phải ngươi đang cảm thấy thật lạnh đúng không?"

Hồ Nhi đột nhiên túm áo Ân Du, lôi cậu về phía trước, ánh sáng mặt trời chiếu trên đầu Ân Du, xích sắt sau gáy rung lắc rồi căng ra thẳng tắp, Ân Du giãy giụa kéo ống tay áo Hồ Nhi, cổ họng phát ra âm thanh thống khổ, nghẹn ngào.

Hồ Nhi buông tay, xích sắt nháy mắt trùng xuống, Ân Du vừa ôm cổ chật vật ngã trên mặt đất vừa liều mạng ho khan. Chính Hồ Nhi cũng không hay biết, hắn nhìn Ân Du, đôi mắt rớm lệ, trong mắt là vô vàn ánh sao lấp lánh.

"Thật là sạch sẽ."