Còn Ra Thể Thống Gì Nữa?

Chương 5




Edit + Beta: Mietta Yuan

Hoàng thượng vẫn luôn khó hiểu, Thất vương gia bị cấm túc, người lo lắng nhất không phải Thất vương gia, mà là Thái tử gia suốt ngày chạy tới vương phủ.

Mỗi lần hạ triều Hạ Triệt đều không kìm lòng được mà chạy tới quý phủ, ngày đầu tiên nói là muốn quản giáo đệ đệ, ngày thứ hai nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, ngày thứ ba nói là nhắn nhủ ý chỉ của phụ hoàng, ngày thứ tư…

Một tháng sau, Hạ Triệt ôm chăn đập cửa phòng ngủ Hạ Sóc: “Bổn cung đến ngủ cùng ngươi.”

Hạ Sóc đỡ trán thở dài, ôm cả Hạ Triệt lẫn chăn vào phòng ngủ, chỉ vào bánh hoa quế trên bàn, bất đắc dĩ nói: “Ăn đi.”

Hạ Triệt lập tức chạy tới ôm khay tập trung ăn.

Hạ Sóc xoay người đi bên bàn sách nhíu mày đọc thư, lát sau Hạ Triệt miệng đầy bánh lại gần, nhào lên lưng Hạ Sóc ấp úng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Thống lĩnh Bưu kỵ doanh báo lại, nói là lão hổ dùng vào hôm săn bắn bị người khác tráo đổi.”

“Lão hổ?” Hạ Triệt nuốt bánh hoa quế xuống, cuối cùng nhớ ra chủ ý ngốc nghếch của Thống lĩnh Cấm vệ quân.

“Ta còn đang bị cấm túc, không quản việc này, nhưng nếu là để cho ngươi tự mình tham dự lại có vẻ quá phận.” Hạ Sóc cõng ca của y chậm rãi đi tới bên giường, “Chẳng bằng tương kế tựu kế, đến lúc đó ở lâm trường bắt một con thật.”

“Nghe lời ngươi.” Hạ Triệt tựa vào lưng Hạ Sóc nhìn xung quanh, tâm tư căn bản không đặt lên chuyện săn bắn.

Hạ Sóc nói một hồi, thấy hắn có lệ như thế không khỏi buồn bực, đặt người lên giường rồi lại xoay mình trở về bàn sách đọc thư tiếp. Hạ Triệt ngồi bên giường nhàm chán đung đưa chân, cảm thấy thật là không thú vị, bèn rón rén đi đến chỗ Hạ Sóc, còn chưa đi đến cạnh bàn đã bị Hạ Sóc phát hiện kéo lại.

Ngoài cửa sổ mưa tí tách rơi.

“Ca.” Hạ Sóc bỗng nhiên chôn mặt vào hõm cổ Hạ Triệt, “Nếu như ta cùng ngươi không quá giống nhau, ngươi có ghét ta không?”

Hạ Triệt hừ nhẹ ôm lấy đầu Hạ Sóc nói thầm: “Bổn cung khi nào nói qua thích ngươi?”

Trên mái hiên rơi xuống một chuỗi nước.

“Nhưng ta thích ca ca.” Hạ Sóc ngẩng đầu, tựa cằm lên vai hắn, “Cho nên về sau không cho phép ca ca thích người khác.”

Hạ Triệt đắc ý nhếch miệng: “Ngươi không quản được bổn cung!”

“Ca ca là của mình ta thôi.” Hạ Sóc nhíu mày nói nhỏ.

“Bổn cung… Bổn cung là của chính mình.” Hạ Triệt nhéo lỗ tai Hạ Sóc oán giận, “Nói bổn cung là của ngươi, còn ra thể thống gì nữa?”

“Vậy ca ca cũng đừng mỗi ngày tới tìm ta.” Hạ Sóc nghe vậy đột nhiên buông tay ra, đẩy hắn ra.

Hạ Triệt nắm góc áo Hạ Sóc đứng một bên đáng thương chớp mắt, tiến tới ôm hông Hạ Sóc bất đắc dĩ nói: “Bổn cung… Bổn cung buổi tối là của ngươi.”

“Chỉ buổi tối?”

Hạ Triệt khó khăn bổ sung: “Vậy thêm buổi chiều nữa.”

“Còn gì nữa không?” Hạ Sóc cầm cổ tay của hắn.

Hạ Triệt giãy dụa hồi lâu, vẫn là thua trận: “Được rồi được rồi, bổn cung là của ngươi.”

Hạ Sóc lúc này mới thoả mãn, ôm ca của y ngồi xuống bàn sách đọc tấu chương. Những tấu chương này đều là Hạ Triệt sai người lén dọn tới, hắn ở lỳ vương phủ không chịu đi, Hạ Sóc nghĩ ngược lại cũng có lý bèn không ngăn cản, để mỗi ngày y và ca dính cùng một chỗ, so với khi không cấm túc càng vui vẻ.

“Hôm nay lâm triều có người tấu lên, nói là để cho ta giám quốc.” Hạ Triệt tựa vào lồng ngực Hạ Sóc ngáp một cái, “Ta thấy sắc mặt phụ hoàng không tốt lắm.”

“Người nào tấu lên?” Hạ Sóc cong ngón tay gõ bàn một cái.

“Binh bộ Thị lang.”

“Thái tử giám quốc đúng là bình thường, nhưng phụ hoàng đương lúc tráng niên sao có thể đưa ra yêu cầu này?” Hạ Sóc hừ lạnh một cái, “Binh bộ Thị lang rắp tâm bất lương.”

“Ta cũng không muốn…” Hạ Triệt cầm lấy tấu chương không yên lòng mà oán giận.

“Ca, có phải ngươi mệt hay không?” Hạ Sóc bỗng dời trọng tâm câu chuyện, “Ta ôm ngươi đi ngủ.”

Hạ Triệt dụi mắt, ôm cổ Hạ Sóc mơ màng. Hạ Sóc ôm ca của y về giường, giúp hắn cởi giày cùng áo ngoài, thổi bớt mấy cây nến, thấy Hạ Triệt đang ngủ bèn nhẹ nhàng mở cửa phòng huýt sáo.

Một bóng đen vọt đến trước mặt Hạ Sóc.

“Đi điều tra Binh bộ Thị lang, nếu có liên quan đến Hạ Tường thì xử lý luôn!.” Hạ Sóc khoanh hai tay vào ngực, mặt bừng sát khí, “Làm sạch sẽ một chút.”

Bóng đen gật đầu, lặng yên không một tiếng động biến mất ở trong bóng đêm.

Hạ Sóc tựa ở cạnh cửa thở dài, lỗ tai bắt được một tiếng nói mớ của Hạ Triệt, vội vã đóng cửa phòng trở lại bên giường.

Hạ Triệt mơ mơ màng màng chui vào lòng Hạ Sóc, chui một chút liền nhíu mày nói thầm: “Lạnh.”

Hạ Sóc cởi áo ngoài nhiễm hơi lạnh ra, vén chăn ôm ca của y vào trong ngực. Lúc này Hạ Triệt mới thỏa mãn, rầm rì thiếp đi.