Con Rể Quyền Quý

Chương 1262




CHương 1262:





Sự thật chứng minh kế sách của Trương Thác là đúng, nếu như không phải lúc trước Trương Thác mượn cơ hội cãi lộn lần đó, chủ động cùng Lâm Ngữ Lam phân rõ ranh giới, chỉ sợ lúc tin Trương Thác chết truyền ra, Tô Văn Việt sẽ vì lợi ích của mình lấy mạng của Lâm Ngữ Lam.





Trương Thác thừa nhận hiện tại anh rất nhớ Lâm Ngữ Lam, cái nhà rất nhỏ ở Châu Xuyên kia, nhưng bây giờ chưa phải là thời điểm để anh quay trở về.





Hiện tại kẻ thù núp ở trong bóng tối thật sự quá nhiều, bản nhân Trương Thác bị giam vào lồng giam Địa Ngục, trước khi anh tìm được phương thức giải quyết, thì tuyệt đối không thể tuỳ tiện lộ diện, tình trạng nội bộ hội Thần Ẩn như thế nào, Trương Thác hoàn toàn không biết, nhưng anh tuyệt đối sẽ không ngây thơ cho rằng, hội Thần Ẩn chính là một tổ chức bảo vệ chính nghĩa.





Còn có thị tộc nào đang ở trong bóng tối, hiện tại tộc trưởng của Chúc thị, Tiêu thị, còn có Tô thị đều đã chết, khẳng định có vô số ánh mắt đều đang âm thâm quan sát, muốn biết nguyên nhân vì sao những người này lại chết, nếu như Trương Thác đột nhiên lộ diện, rất dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng chuyện này lên trên người của anh, nếu như để người của thị tộc tra ra được Trương Thác từ trong lồng giam Địa Ngục đi ra, bọn họ sẽ xác định nguyên nhân cái chết của đám người Chúc Thái Hòa có quan hệ với Trương Thác, đến lúc đó, mặc kệ là thị tộc có xung đột lợi ích gì với Trương Thác hay không, đều sẽ vô thức coi Trương Thác là kẻ thù.





Dù sao, truyền nhân của người bảo vệ cổ võ Đại Nam không phải tùy tiện nói là được, không nói đến lợi ích, ở trên lập trường mọi người trời sinh đều thiên vị một bên mình cho là đúng.





Lần này Trương Thác xuất thế, đã chuẩn bị tốt cho kế hoạch của mình, chuyện đầu tiên phải làm, chính là nghĩ biện pháp giải quyết chuyện hội Thần Ẩn bên kia, nếu thuận lợi anh có thể lên làm chức vị thần phạt của hội Thần Ẩn, chỉ cần có thể mở lồng giam Địa Ngục ra, sự uy hiếp của thị tộc đối với Trương Thác mà nói, cũng không đáng sợ đến như vậy.





Nhà, đối với Trương Thác hiện tại mà nói là không thể trở về, lần này đi không chỉ rước cho mình vô số kẻ thù, ngay cả Lâm Ngữ Lam cũng sẽ gặp nguy hiểm.





Mặc dù bây giờ nhà họ Tô bị Tô thị khống chế, nhưng nhìn chung vẫn là an toàn, một khi xác định Lâm Ngữ Lam ở cùng một bên với Trương Thác, chỉ số nguy hiểm của cô cũng sẽ tăng, từ một ngôi sao, trong nháy mắt sẽ biến thành ngàn ngôi Sao.





Trương Thác lắc đầu, nằm dài ở trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.





Một đêm dài lặng lẽ trôi qua.





Chờ Trương Thác thức dậy, Bạch Giang Nam đã rời đi.





“Bạch Trình, sư huynh đi đâu rồi? Sao lại vội vã rời đi như vậy?” Trương Thác ở phòng ăn của khách sạn nhìn thấy Bạch Trình, một tay Bạch Trình cầm một cái bánh bao thịt, miệng cắn một miếng lớn.





“Ai biết được” Bạch Trình trợn trắng mắt, nói: “Ông già nhà tôi suốt ngày lải nhải, lúc trước ông già giảng cho tôi cái gì mà vạn pháp quy nhất, bây giờ lại suốt ngày hô hào muốn đi tìm kiếm thế giới nguyên bản, tôi sắp bị ông ta ép đi xuất gia rồi”





“Ha” Trương Thác nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Bố của cậu không nỡ để cậu xuất gia đâu, sư huynh còn ước gì cậu có thể sinh cho ông ấy mười đứa cháu trai nối dõi tông đường”





“Quên chuyện đó đi là vừa” Bạch Trình nhếch miệng lườm Trương Thác một cái, nói: “Nghiệp chướng của tổ tiên nhà tôi quá sâu, có thể truyền lại một đời đã may mắn lắm, muốn phát triển nòi giống, thì tích đức mấy đời trước đi”





“Lão đại, tiếp theo phải làm thế nào?” Vị Lai lấy cái khăn tắm xoa xoa tóc còn có chút ẩm ướt đi tới, có thể thấy rằng cô vừa mới tắm rửa xong.





“Về đảo trước, tôi có một số việc muốn giao cho mọi người đi làm.” Trương Thác dặn dò một tiếng, cũng cầm hai cái bánh bao, ăn lấp bụng.





Mười hai giờ trưa, một chiếc máy bay tư nhân, bay lên không trung, hướng thẳng về phía Đại Tây Dương.





Toàn bộ Đại Tây Dương, chiếm hai mươi phần trăm tổng diện tích trái đất, mênh mông vô bờ, còn lớn hơn lãnh thổ Cục Chín Đại Nam, giống như một hòn đảo trầm nổi ở trên mặt biển.





Đám người Trương Thác xuất phát được mười bốn giờ đồng hồ, máy bay bay lượn ở trên không Đại Tây Dương.





“Lão đại, nhìn cái gì đấy, sao lại mất hồn như thế?” Bạch Trình ngậm một điếu thuốc lá, đi đến bên cạnh Trương Thác.