Con Rể Quyền Quý

Chương 1790




Chương 1790:

Trong ba tháng qua, Trương Thác cũng không phải ăn không ngồi rồi, thực lực của anh tăng lên quá nhanh nên vẫn chưa có cơ hội ổn định, lần này thì anh đã có rồi.

Trên một ngọn núi của đảo huấn luyện, một người đàn ông đang ngồi trên vách núi, phía dưới là biển cả vô tận, trông anh †a khoảng ba mươi tuổi, khác với những người tham gia huấn luyện trên đảo, trên mặt anh ta luôn giữ vẻ hờ hững.

Bóng dáng Trương Thác xuất hiện trên vách núi.

Người đàn ông ngồi đang ngồi bên vách núi cũng không quay đầu lại nhìn, anh ta lên tiếng: “Anh theo dõi tôi suốt ba tháng mà giờ mới tìm tới, anh có biết tôi chán sắp chết rồi không?”

“Sao thế, không phải Andre ra lệnh cho anh giết tôi ngay luôn à?” Trương Thác cười nói, mặc dù anh đeo mặt nạ da người, nhưng đối phương có thể nhận ra anh cũng không có gì phải ngạc nhiên.

“Đại nhân bảo giữ anh lại còn có tác dụng” Người đàn ông ngồi bên vách núi đứng dậy, quay đầu lại nhìn Trương Thác: “Xin tự giới thiệu, tôi tên là Sơ Thu Diệp.”

“Ô” Trên mặt Trương Thác lộ vẻ bất ngờ: “Xem ra tham vọng của Andre lớn nhỉ, ngay cả bên châu lục lớn Đông Phương quản lý à “Ha ha” Sơ Thu Diệp cười khẽ một tiếng: “Đại nhân Sở Thanh có suy nghĩ khác tôi, ngược lại lí tưởng của đại nhân Andre rất phù hợp với tôi”

“Xem ra tham vọng của anh cũng không nhỏ đâu” Trương Thác mỉm cười.

Người đặt chân vào, không phải các anh do Sở Thanh “Những người có thực lực đều có tham vọng. Anh Trương, nếu anh bằng lòng gia nhập, tôi nghĩ lí tưởng của chúng ta sẽ được thực hiện nhanh hơn đấy”

“Nếu tôi không muốn thì sao?” Trương Thác hỏi ngược lại.

“Vậy phải xin lỗi anh Trương, trong cuộc bầu chọn lần này, ngài giáo chủ Deondre nhất định phải rời khỏi châu Âu. Tôi biết giáo chủ Deondre chọn anh làm người bảo vệ cho cậu Delk, vì thế anh không thể xuất hiện trong cuộc bầu chọn lần này” Nói tới đây, Sơ Thu Diệp từ từ nâng hai tay lên rồi chắp lại trước ngực, sau đó ngón tay đan chéo nhau, liên tiếp thay đổi hơn mười động tác.

“Nhẫn Thuật?” Trương Thác chau mày, không phải anh chưa nghe nói về Nhãn Thuật, nó được mệnh danh là xảo quyệt khó lường, chỉ là Nhãn Thuật của đối thủ anh gặp lúc trước chỉ được coi là mấy trò xiếc dùng để che mắt kẻ khác.

Nhưng đối thủ mà anh gặp bây giờ lại khác với trước kia.

Sau khi nắm vững khí, Trương Thác mới phát hiện ra sự uyên thâm trong môn võ cổ đại của Đông Hòa. Có rất nhiều người nói rằng võ cổ đại Đông Hòa chẳng qua chỉ là khoa chân múa tay, trông đẹp mắt mà thôi, một khi gặp các môn võ đánh trực diện như đấu vật tự do, võ cổ đại Đông Hòa không hề có đường phản kháng.

Trước đây Trương Thác không hề nghi ngờ cách nói này, anh đã từng luyện võ cổ đại, đúng thật là so với cách đánh của đa số các môn võ khác, võ cổ đại quá chú trọng tới “hình thức”, do đó thể hiện rất ít về khía cạnh “sức mạnh”.

Cho tới khi Trương Thác nắm vững khí, dùng Hổ Hạc song hình quyền đánh ra ảnh ảo Hổ Hạc, anh mới hiểu rốt cuộc võ cổ đại Đông Hòa là gì!

Mà Nhẫn Thuật, Trương Thác nghĩ nó cũng giống như Vậy.

Trương Thác sẽ không coi thường bất kỳ sự truyền thừa nào, những thứ được giữ lại từ xưa tới nay tự nhiên có lý riêng của nó. Nếu như Nhẫn Thuật chỉ dựa vào những thủ thuật che mắt đó, chắc chắn nó sẽ không thể tồn tại cho tới tận ngày nay.

Ngón tay Sơ Thu Diệp di chuyển liên tục, sau lưng anh ta xuất hiện một ảnh ảo, sau đó ảnh ảo dần dần ngưng tụ thành thật.

“Thuật Phân Thân?” Trương Thác nhướng mày, nhìn người trước mắt mình với vẻ rất hứng thú.

“Xin lỗi anh Trương, làm anh thất vọng rồi” Sơ Thu Diệp lên tiếng: “Tôi chỉ là Hạ Nhẫn, chỉ thuần thục Ảnh Thuật cơ bản, cái gọi là phân thân không đơn giản như anh xem trong anime, Nhẫn Thuật ở cấp độ có thể nhân bản ra rất nhiều bản sao giống hệt mình đã được gọi là Cấm Thuật”

Sơ Thu Diệp tiến lên một bước, một cái bóng ngưng tụ đứng sau lưng anh ta, làm động tác giống hệt Sơ Thu Diệp.

“Mặc dù Ảnh Thuật chỉ là Nhẫn Thuật cơ bản nhất, nhưng cũng thuộc loại có độ khó cao nhất trong Nhẫn Thuật cơ bản.

Cái bóng do tôi ngưng tụ ra có thể bắt chước theo mọi động tác của tôi, anh Trương phải cẩn thận đấy!”

Sơ Thu Diệp vừa nói xong, anh ta lập tức biến mất tại chỗ.

Khoảng cách giữa Trương Thác và Sơ Thu Diệp ít nhất cũng khoảng ba mươi mét, nhưng gần như chỉ trong vòng một giây, Sơ Thu Diệp đã xuất hiện trước mặt Trương Thác, đồng thời cầm một vật sắc màu đen trong tay quơ về phía cổ Trương Thác.