Con Rể Quyền Quý

Chương 2765




Chương 2765

“Mập, lão đại rõ ràng sắp tung đại chiêu rồi, cậu đừng dùng một câu này chọc cười lão đại chứ!” Bạch Trình đảo trắng mắt.

Trương Thác nhìn lên không trung, vô số hư ảnh thần kiếm mà Kiếm Thanh Quân đánh ra, không ngừng lớn dần trong con ngươi của anh. Đây là đòn tấn công của Kiếm Thanh Quân, là đòn công kích tùy ý giết người.

Anh linh phía sau bà ta rút một thanh đoản đao ra, chỉ thấy anh linh tay cầm đoản đao, chỉ vào hư không, vô số hư ảnh thần kiếm lập tức ngưng thành thực chất, biến thành đoản đao.

Đoản đao mới là đao giết người!

“Tôi không biết đóa hoa sen này ở trong mắt các người đại diện cho điều gì. Nhưng tôi có thể nhìn ra được, có thể khiến các người sinh ra phản ứng lớn như vậy, chứng tỏ trong lòng các người có kiêng dè. Nhưng, nếu các người muốn xem, thì cho các người xem một chút cũng không sao. Một chiêu này tên là…”

Trương Thác nói xong, trong tay ngưng tụ ra thần kiếm màu tím, hoa sen trên đỉnh đầu quay một vòng, miệng anh hơi mấp máy, phun ra hai chữ.

“Ẩm Nguyệt”

Trong nháy mắt anh vừa dứt lời, phía trên đỉnh đầu anh xuất hiện một vầng trăng màu tím. Vâng trăng này lớn đến trăm mét, sinh ra sức hút cực mạnh. Toàn bộ khí mang kiếm thần mà Kiếm Thanh Quân tung ra, lại chịu ảnh hưởng của sức hút này, không có cách nào tiến thêm nửa bước.

Mà hoa sen trên đỉnh đầu Trương Thác cũng không ngừng xoay vòng, đột nhiên rớt xuống một cánh.

“Sở Thanh!” Kiếm Thanh Quân trừng to mắt, nói ra cái tên này.

Lúc trước, Trương Thác đã từng bế quan một tháng trong núi Côn Sơn. Thành quả của một tháng này chính là thứ mà hiện giờ anh đang thể hiện ra đây.

Ẩm Nguyệt, năm đó Sở Thanh tung hoành thiên hạ, đã sớm khiến cho Ẩm Nguyệt trở nên uy danh lừng lẫy!

Trên bầu trời, vầng trăng đó dần dần lấp đầy khoảng trống, cùng với quá trình này tiếp diễn, sức hút mà vầng trăng này sinh ra càng lúc càng mãnh liệt, đá vụn trên mặt đất đã dần dần bay lên giữa không trung.

“Thứ mà cánh hoa này có thể mang đến cho tôi, chỉ có như vậy” Trương Thác lẩm bẩm: “Nếu các người đã muốn thấy, vậy cứ từ từ mà xem đi, sẽ không khiến các ngời thất vọng đâu. Đây là sản phẩm của sự điều hòa âm dương trên thế giới của lão già Lục, chỉ có âm thì không thành được”

Trong lúc nói chuyện, kiếm quang màu tím nổi lên trên tay trái của anh, sau đó anh giơ quá đỉnh đầu, lại phun ra hai chữ.

“Diệu Nhật!”

Trong nháy mắt anh vừa dứt lời, bên cạnh vầng trăng dần dần lấp đầy trên bầu trời, xuất hiện một mặt trời chói mắt.

Nhiệt độ nóng hầm hập lập tức che phủ toàn bộ Hoành Sơn, ánh sáng chói mắt đó khiến Kiếm Thanh Quân giơ tay che đi theo bản năng.

Ẩm Nguyệt khiến ánh sáng u ám rải khắp mặt đất. Mà trong Diệu Nhật, lại mang theo một mảnh ánh sáng. Hai loại chiêu thức hoàn toàn khác nhau, một âm một dương, nhìn như hoàn toàn đối lập, nhưng lại hỗ trợ lẫn nhau.

Ánh sáng nóng bỏng mà Diệu Nhật tản ra, khiến cỏ dại trong sơn mạch đều bắt đầu khô héo, thần kiếm linh khí mà Kiếm Thanh Quân đánh ra đó, lại bắt đầu tan chảy dưới nhiệt độ này.

Trương Thác đứng ở nơi đó, tay nắm âm dương, mở miệng nói: “Sở sư thúc đã từng nói với tôi, muốn tôi cố hết sức hiểu hết căn bản, rồi vào Khống Linh sau. Tôi vốn không muốn bước đến bước này sớm như vậy, nhưng bây giờ xem ra, tôi không có sự lựa chọn nào khác.”

Giọng nói của anh không lớn, nhưng lại truyền vào trong tai của mỗi người một cách rõ ràng.